Chương 547: Tầng một tòa nhà số một
Sau khi nói xong, Trần Ca bảo Hứa Âm giao người phụ nữ trung niên cho áo mưa đỏ.
“Tôi chờ tin tức của cô.”
Anh không ở lại trạm xe buýt, mà đưa Hứa Âm lên chiếc xe tang 104.
Tiếng người phụ nữ kia kêu rên truyền từ trạm xe buýt ra, dưới chiếc áo mưa màu đỏ rỉ ra máu tươi, giống như từng sợi tơ siết chặt vào thịt của người phụ nữ trung niên.
Nghe tiếng cầu xin tha thứ của người phụ nữ trung niên, áo mưa đỏ cũng không hề thấy vui vẻ. Đôi mắt đỏ ngầu của cô ta nhìn về phía Trần Ca trên chiếc xe tang, trong đó có một cảm xúc phức tạp thoáng qua.
Trần Ca không dùng người phụ nữ trung niên làm lợi thế, dùng điều này để áp chế hoặc bức bách cô ta đi làm một số chuyện. Anh quả quyết giao người phụ nữ trung niên cho áo mưa đỏ, hành động này khiến thiện cảm của cô ta với anh tăng lên một chút.
Chiếc xe tang 104 lái ra khỏi trạm xe buýt, đi thẳng tới khu cư xá nhà Phạm Thông.
Bên ngoài, mưa đã nhỏ hơn, Trần Ca chuyển xe điện trên xe buýt xuống, dắt nó vào trong khu cư xá.
Kéo dài lâu như vậy, giờ đã là 1 – 2 giờ sáng, Trần Ca sợ quấy rầy đến giấc ngủ của Phạm Thông nên gửi tin nhắn cho đối phương trước.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại di động của Trần Ca rung lên. Sau khi Phạm Thông đọc tin nhắn của Trần Ca, cậu ta lập tức gọi điện thoại cho anh.
“Ông chủ Trần, bây giờ anh đang ở ngay dưới lầu sao?”
“Đúng vậy, tôi không quấy rầy cậu đấy chứ? Tôi đoán cậu vẫn chưa ngủ.”
“Bên ngoài đang mưa, tôi xuống đón anh ngay đây.”
“Không cần đâu. Hôm nay tôi đến chủ yếu là muốn hỏi cậu một vài chuyện thôi.”
Trần Ca cúp máy, sau đó dắt xe điện về chỗ cũ, rút chìa khóa rồi tiến vào hành lang.
Trần Ca đi tới tầng cao nhất, cửa nhà Phạm Thông đang mở.
“Anh trai tôi đang ngủ ở phòng khác, ngày mai anh ấy còn phải đi làm.” Phạm Thông thấy Trần Ca thì lộ ra vẻ hưng phấn: “Ông chủ Trần, tôi lại chơi ra mấy kết cục nữa rồi. Trong trò chơi kia còn có trứng màu* ẩn.”
(*) Trứng màu (hay trứng phục sinh) dùng để chỉ một thông điệp, hình ảnh hoặc tính năng ẩn trong trò chơi, phim ảnh,…
“Hôm nay tôi tới đây không phải vì trò chơi.” Trần Ca vẫn không quên những chuyện xảy ra trong Bệnh viện tâm thần Cửu Giang, anh muốn đi xem căn hộ của Khương Long ở ngoại ô phía đông.
Trong trò chơi, sau khi Tiểu Bố mở cánh cửa phía sau tủ âm tường nhà bạn học ra, phong cách của toàn bộ trò chơi bắt đầu biến đổi. Nếu trò chơi của Tiểu Bố phản ánh hiện thực, rất có thể cánh “cửa” mất khống chế ở trấn Lệ Loan kia ở ngay trong nhà của Khương Long.
Trần Ca rất muốn xem xem “cửa” mất khống chế khác cửa bình thường như thế nào.
“Không phải vì trò chơi? Đêm hôm khuya khoắt như thế này, anh tới đây là để trả xe à?” Phạm Thông đần mặt ra.
“Trả xe chỉ là một phần thôi. Đi, đi vào trong rồi nói.” Trần Ca đeo ba lô đứng ở hành lang. Anh luôn cảm thấy cầu thang của nơi này âm trầm, tầng dưới cùng như có kẻ nào đó đang nghe lén.
Sau khi cửa phòng đóng lại, Phạm Thông lấy khăn cho Trần Ca lau mặt: “Anh ướt sũng hết cả rồi, hay anh lấy quần áo của tôi mà thay đi.”
“Không cần đâu.” Trần Ca đi thẳng vào vấn đề: “Phạm Thông, trò chơi của Tiểu Bố kia cậu cũng từng chơi rồi, cậu có phát hiện toà nhà mà nhà bạn học của Tiểu Bố ở rất giống toà nhà số một trong khu cư xá của các cậu không?”
Lúc đầu, Phạm Thông cũng không thấy giống, nhưng nghe Trần Ca nói như vậy, đôi mắt cậu ta dần dần trợn to lên: “Đúng thế thật. Khu chung cư mà nhà bạn học của Tiểu Bố ở có bố cục tổng thể gần giống với khu chung cư của chúng tôi.”
“Tôi định đêm nay tới nhà của bạn học Tiểu Bố xem một chút.” Trần Ca đứng ở trong phòng, quần áo anh ướt sũng nên không tiện ngồi bừa bãi.
“Tới nhà của bạn học Tiểu Bố? Trong hiện thực ư?” Phạm Thông vẫn không theo kịp mạch suy nghĩ của Trần Ca, cậu ta không rõ Trần Ca muốn làm gì.
“Tôi đã liên lạc với cảnh sát rồi, người bạn kia của Tiểu Bố giờ đang ở trong bệnh viện tâm thần. Vị trí cụ thể nhà của cậu bé đó tôi cũng biết luôn rồi.”
Trần Ca nói một hơi làm Phạm Thông hơi mơ hồ: “Ông chủ Trần, không phải anh mở nhà ma sao? Sao lại còn liên lạc với cảnh sát nữa?”
“Cậu yên tâm, tôi không lộ chút tin tức nào về trò chơi cả. Liên lạc với cảnh sát cũng vì án phân thây mà thôi.”
“Án phân thây?” Mặt Phạm Thông hơi tái nhợt.
“Đúng, ngay ở trong chung cư Minh Dương, cách chỗ các cậu không xa.”
“Ở gần chỗ chúng tôi?”
“Đúng vậy, đến nay vẫn chưa bắt được hung thủ, nhưng tôi cũng đã có mục tiêu để hoài nghi rồi.” Lúc Trần Ca nói chuyện không hề để ý tới cảm nhận của Phạm Thông. Anh không để ý tới lực công kích của những chữ như: giết người, phân thây đối với người bình thường.
Nghe được chuyện lớn mà Trần Ca muốn làm, Phạm Thông cũng thấy sốt sắng: “Vậy tôi cần phối hợp như thế nào?”
“Qua dự điều tra của tôi, chắc chắn nhà của bạn Tiểu Bố ở tầng một, toà nhà đơn số một trong khu chung cư của các cậu. Cậu và anh trai cậu ở đây lâu như vậy, có từng phát hiện ra chuyện gì khác thường không?”
Toà nhà số một ngay đối diện toà nhà Phạm Thông ở, bình thường chỉ cần cậu ta kéo rèm cửa sổ là có thể trông thấy.
“Tôi không thấy toà nhà đối diện có vấn đề gì. Anh nói như vậy làm tim tôi đập loạn.” Phạm Thông cười khổ, trả lời.
“Đừng nóng vội, cậu suy nghĩ kĩ lại xem. Đợi ngày mai anh cậu thức dậy, cậu có thể hỏi anh ta hoặc các hộ gia đình khác trong khu chung cư.” Trần Ca cũng không quá hi vọng là vừa đến đã có phát hiện: “Đây là chìa khoá của xe điện, tôi để trên bàn nhé. Đêm nay xe của cậu đã lập công lớn đấy.”
Phạm Thông không hiểu Trần Ca đang nói cái gì. Cậu ta suy nghĩ một lúc, sau đó ngoắc Trần Ca: “Anh đi theo tôi, tôi nghĩ kĩ lại rồi. Đúng là toà nhà đối diện kia hơi kỳ lạ.”
Hai người tiến vào phòng ngủ, Phạm Thông kéo rèm cửa ra.
“Trấn Lệ Loan là hướng cực đông của vùng ngoại ô phía đông, giao thông không thuận tiện, rất nhiều người dọn đi rồi. Hai phần ba số căn hộ trong khu chung cư của chúng tôi là phòng trống.” Phạm Thông chỉ vào toà nhà đối diện: “ Lúc tôi và anh trai tôi chuyển đến, chúng tôi vốn định chọn toà nhà số một. Tiền thuê nhà của toà nhà kia rẻ hơn rất nhiều so với ba toà nhà còn lại. Nhưng chủ của căn hộ mà hiện giờ chúng tôi đang ở nói với tôi là toà nhà số một không yên ổn, vào ở sẽ xảy ra chuyện. Mấy năm nay có rất nhiều người đột nhiên mất tích.”
“Mất tích?” Trần Ca lập tức nghĩ tới “cửa” mất khống chế, anh nghi ngờ rằng những người kia đã tiến vào trong “cửa”.
“Đúng, chính là tận mắt thấy bọn họ chuyển vào, nhưng vào một ngày nào đó lại không thấy gia đình kia ra ngoài nữa. Không biết là chuyển đi rồi hay là gặp chuyện gì nữa.”
“Không có ai trong các cậu báo cảnh sát sao?”
“Báo cảnh sát cũng vô dụng thôi. Ngoại ô phía đông gần huyện, phần lớn người ở đây là người từ nơi khác tới, thường không ở một chỗ cố định. Cảnh sát sẽ tới khẳng định xem có phải là vụ án giết người tàn bạo hay không. Sau khi không phát hiện dấu vết đánh nhau, tất cả mọi thứ trong nhà đều bình thường, bọn họ sẽ rời đi. Dần dà mọi người cũng không thấy đây là chuyện gì quan trọng, dù sao cũng quen rồi.”
“Trừ chuyện đó ra, còn xảy ra chuyện gì nữa không?” Trần Ca nhìn chằm chằm vào tầng một của toà nhà số một. Tất cả cửa sổ của tầng kia đều dán giấy niêm phong: “Những tờ giấy niêm phong kia đều do cảnh sát dán sao?”
“Ừ, trước kia tầng một toà nhà số một còn có người ở, là một bà lão sống một mình. Bà ấy thường nói với mọi người rằng ban đêm bà ấy thấy một đứa bé đứng ngoài cửa sổ. Người trong khu chung cư cảm thấy bà ấy không nói dối, còn đặc biệt tổ chức một nhóm người muốn bắt đứa bé kia.”
“Kết quả ra sao?” Trần Ca hơi tò mò, nhắc tới trẻ con anh lại liên tưởng tới nhiệm vụ Minh Thai.
Phạm Thông lắc đầu: “Nào có đứa bé nào đâu. Có lẽ tuổi tác của bà cụ đã cao nên lẫn rồi. Người trong khu chung cư rình cả đêm cũng không thấy đứa bé nào cả. Cuối cùng họ đi vào căn phòng của bà cụ kiểm tra mới phát hiện bên ngoài cửa sổ nhà bà cụ kia toàn dầu mỡ và bùn đất, đứng ở trong phòng không thể nhìn rõ ngoài cửa sổ được.”
“Không thể thấy rõ ngoài cửa sổ?” Trần Ca nghĩ một lát: “Có khi nào đứa bé kia đứng ở trong phòng không?”