Chương 548: Mật thất của căn nhà ma ám
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, Phạm Thông nhìn Trần Ca, cậu ta đã quên mất vừa rồi mình định nói gì.
“Chắc là không phải đâu....” Một lúc lâu sau, Phạm Thông mới cố nặn ra vẻ tươi cười. Mỗi lần nói chuyện với Trần Ca, cậu ta đều tự nói với mình phải bình tĩnh, phải tỉnh táo, nhưng cậu ta vẫn thường xuyên bị kinh sợ bởi những lời nói và việc làm của Trần Ca: “Cửa sổ của nhà bà cụ vẫn đóng kín, không thể có khả năng đứa bé kia đột nhiên xuất hiện trong nhà được.”
“Có khi nào nó thừa lúc bà cụ ra ngoài rồi chạy vào phòng, sau đó trốn ở một gian phòng nào đó, đợi đến lúc tối bà cụ lên giường ngủ, nó mới ra khỏi chỗ núp hay không?”
“Sao anh càng nói càng đáng sợ vậy?” Phạm Thông không theo kịp tư duy của Trần Ca. Lúc đầu, đây cũng chẳng phải chuyện kinh khủng gì với mọi người, nhưng khi nghe Trần Ca nói, cậu ta luôn cảm thấy rùng rợn.
“Tôi chỉ suy luận trên cơ sở manh mối có hạn, nói ra tình huống có khả năng xuất hiện nhất thôi.”
“Coi như thật sự là như vậy đi, nhưng đứa bé kia đêm hôm chạy vào nhà bà lão làm gì? Đùa dai? Hay ăn trộm?”
Trần Ca nhìn toà nhà đối diện, ánh mắt tập trung trên những tờ giấy niêm phong: “Rất hiếm có trẻ con đi chọc ghẹo một người già. Trộm thì cũng có khả năng đấy, nhưng tỉ lệ không lớn. Đúng rồi, đứa bé mà bà cụ kia nhìn thấy là trai hay gái?”
“Chuyện này có quan trọng không?” Phạm Thông nghĩ một lúc rồi mới nói: “Tôi nhớ là bé gái.”
“Bé gái?” Trần Ca quay đầu lại, nhìn thoáng qua giao diện trò chơi trên màn hình máy vi tính: “Có khi nào là Tiểu Bố trở về không?”
Tư duy của Trần Ca nhảy vọt với biên độ cực lớn, Phạm Thông còn chưa kịp hiểu ra, Trần Ca lại nói tiếp: “Tầng một tòa nhà số một chính là nhà của bạn học Tiểu Bố. Nếu trò chơi này tương ứng với hiện thực, rất có thể Tiểu Bố từng xuất hiện ở đó. Dù sao ‘cửa’ cũng ở chỗ đó.”
Anh không do dự nữa: “Tôi muốn sang tòa nhà kia xem một chút, cậu có muốn đi cùng không?”
“Bây giờ ư?” Phạm Thông giật mình: “Hơn 2 giờ sáng mà đi qua đó thì không hay lắm đâu nhỉ?”
“Ban ngày nhiều người phức tạp, muốn làm gì cũng rất gò bó, buổi tối vẫn tốt hơn.”
“Ông chủ Trần, không phải tôi nhát gan đâu.” Phạm Thông cầm lon coca cola trên bàn uống một ngụm. Dường như cậu ta muốn dùng cách này để làm dịu sự căng thẳng của mình: “Sau khi bà cụ nhìn thấy đứa bé kia không lâu thì qua đời, bà ấy lên cơn đau tim đột ngột. Lúc xe cứu thương tới thì bà lão ấy đã hấp hối rồi. Lúc đó tôi cũng có mặt, tôi từng nghe thấy nhân viên cấp cứu nói là tuổi tác của bà cụ đã cao, bệnh tim đột nhiên phát tác. Dưới tình huống như vậy, bà ấy khó có khả năng tự gọi cấp cứu được. Lúc đầu, tôi cũng không nghĩ gì về việc này. Nhưng hôm nay trao đổi với anh, tôi càng nghĩ càng thấy kì lạ. Bà lão chỉ ở có một mình, lúc bà ấy bị tái phát bệnh tim, mất năng lực hoạt động, ai là người đã giúp bà ấy gọi cấp cứu?”
“Chuyện này nói rõ đứa bé mà bà cụ nhìn thấy không có ý hại bà ấy, có lẽ chỉ đi ngang qua thôi.”
“Anh trai à, anh lạc quan quá ấy nhỉ?” Phạm Thông lắc đầu: “Bây giờ đi qua đó, tôi luôn cảm thấy không yên tâm.”
“Được rồi, cậu ở lại đây đi, hai chúng ta liên lạc bằng điện thoại. Nếu như cậu đứng trên lầu nhìn thấy thứ kỳ lạ nào xuất hiện, nhớ báo với tôi qua điện thoại.” Trần Ca nói xong thì xách ba lô lên, đi ra ngoài. Phạm Thông muốn thuyết phục nhưng nhìn bóng lưng Trần Ca, cậu ta hoàn toàn không biết nói gì cho phải.
Trần Ca đi ra khỏi hành lang, đứng một mình trong khu chung cư tối đen như mực.
“Trấn Ma Lệ Loan có độ khó ba phẩy năm sao, chung quy đối thủ chắc chắn mạnh hơn bác sĩ Cao. Nếu mình có thể tìm được Tiểu Bố, liên hợp tất cả những người bị hại lại thì xác suất thành công của nhiệm vụ này sẽ tăng mạnh.”
Theo Trần Ca nghĩ, chuyện Tiểu Bố đẩy “cửa” chỉ do vô tình thôi. Mặc dù “cửa” mất khống chế có thể là nguyên nhân khiến trấn Lệ Loan biến thành bộ dáng quỷ dị như hiện tại, nhưng kẻ đầu sỏ không phải Tiểu Bố, cô bé cũng chỉ là một người bị hại mà thôi.
Trần Ca đi vào tòa nhà số một, tiến vào hành lang.
Tầng một, tòa nhà đơn số một có hai phòng ở hai bên trái, phải. Bà lão ở căn hộ phía tây, Khương Long ở căn hộ phía đông.
Trần Ca nhìn cửa sắt bám đầy bụi, loang lổ rỉ sét trước mặt, anh kéo khóa ba lô ra, ấn chốt mở máy cát sét mini. Sau đó anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Phạm Thông.
“Phạm Thông, tôi đã tiến vào hành lang. Bây giờ, tôi có chuyện cần nhờ cậu xác nhận một chút.”
“Chuyện gì?”
“Bây giờ trong tòa nhà số một còn có hộ gia đình nào không?” Trần Ca nắm chặt cán búa. Nếu trong tòa nhà này không còn hộ gia đình nào nữa hoặc hộ gia đình đó ở trên tầng cao, anh sẽ cân nhắc tới chuyện dùng bạo lực để mở cửa.
“Mấy hôm trước tôi có gặp chị gái ở tầng ba ra ngoài mua đồ ăn. Chắc hẳn vẫn có người ở, nhưng chỉ có hai, ba hộ thôi.”
Câu trả lời của Phạm Thông khiến Trần Ca hơi thất vọng, anh buông lỏng cán búa, kéo khóa ba lô lên.
“Anh hỏi chuyện này làm gì?”
“Nếu có người ở thì tôi phải cẩn thận hơn một chút.” Trần Ca đi ra khỏi hành lang, mang ba lô nằm nhoài lên bệ cửa sổ, nhìn vào bên trong.
“Ông chủ Trần, 2 - 3 giờ sáng, anh nằm bò lên cửa sổ nhà người ta, nhỡ đâu bị ai nhìn thấy, dọa chết người ta thì sao?”
“Cậu còn nói nhảm nữa tôi sẽ cúp điện thoại luôn.” Con ngươi của Trần Ca dần dần híp lại, anh sử dụng Âm Đồng để xem xét tình huống trong nhà.
Căn hộ này có hai phòng ngủ, một phòng khách, rộng chừng hơn tám mươi mét vuông. Bên trong phòng bày biện rất đơn sơ nhưng có rất nhiều hàng thủ công mỹ nghệ làm bằng tay, có phong cách riêng. Từ đó có thể thấy, người sống ở đây rất yêu đời, là một người rất tinh tế, hạnh phúc.
Cách bày biện trong phòng này khác hoàn toàn với câu chuyện mà Trần Ca biết, cũng không hợp với thân phận của Khương Long.
“Muốn đẩy được cửa, nhất định phải để một người hoàn toàn tuyệt vọng từ tâm hồn tới thể xác đẩy mới được.”
Trần Ca cảm thấy lúc đầu Khương Long tiếp xúc với mẹ của Tiểu Bố có thể đã từng hứa hẹn điều gì đó với đối phương, khiến đối phương thật sự yêu hắn ta. Đợi đến lúc đối phương đắm chìm trong hạnh phúc, hắn ta lại đổi sang một bộ mặt khác, đem sự tuyệt vọng và tàn khốc đến cho đối phương.
Trần Ca đảo mắt sang chỗ khác, anh thấy được một tủ âm tường được đặt ở phòng khách.
Bên ngoài tủ âm tường là cuộc sống hạnh phúc hoàn hảo, bên trong lại là cầm tù và tra tấn.
Sự tương phản đến cực độ này rất giống với trò chơi của Tiểu Bố. Trước khi phong cách biến đổi, khắp nơi đều tràn ngập màu sắc, ánh nắng tươi sáng. Sau khi phong cách thay đổi, khắp nơi toàn là lệ quỷ và kẻ sát nhân, tất cả đều biến thái, vặn vẹo.
“Chắc hẳn ‘cửa’ mất khống chế ở ngay chỗ này.”
Trần Ca chạy đi chạy lại ở phía trước mấy khung cửa sổ một lúc lâu, anh phát hiện cửa sổ phòng vệ sinh bị người ta đập vỡ một góc nhỏ, có thể là lúc trẻ con đá bóng vô tình đá phải.
“Đi vào từ đây đi.” Trần Ca lấy búa của bác sĩ nát sọ ra, đập chỗ vỡ lớn hơn một chút. Anh đưa tay vào trong mở chốt cửa sổ, sau đó tiến vào phòng.
Anh gọi Hứa Âm ra, đi theo sau lưng, sau đó anh đi thẳng tới phòng khách, đẩy tủ âm tường ra.
“Cũng không khác trong trò chơi lắm.”
Phía dưới tủ có một tấm ván gỗ có màu sắc tương tự với gạch lát sàn, Trần Ca cạy nó lên, bên dưới lộ ra một đường hầm bí mật.
“Không gian phía dưới này khá lớn.”
Trần Ca nghiên cứu tấm ván gỗ một hồi, anh cảm thấy đây không phải cửa mà Tiểu Bố đẩy ra. Anh định sẽ tiến vào trong căn phòng bí mật dưới lòng đất xem thử.