Chương 550: Rốt cuộc trong phòng này của tôi có mấy người?
Bùn đất ở trong trần nhà của mật thất đang tróc ra không ngừng. Trần Ca cảm thấy nơi này không an toàn chút nào, cứ như nó có thể sụp bất cứ lúc nào.
Không có thu hoạch nào khác, Trần Ca chuẩn bị rời đi: “Cửa kết nối hai thế giới thường sẽ xuất hiện khoảng 1 phút lúc nửa đêm. Không biết cửa mất khống chế có giữ lại đặc tính này hay không? Lần sau mình phải tranh thủ thời gian đến xem thử mới được.”
Cảnh sát niêm phong mật thất nhưng không phát hiện bí mật của cửa, rất có thể cũng vì nguyên nhân bị lệch thời gian. Dù sao cảnh sát cũng là người, ai lại rảnh rỗi không có việc gì 12 giờ đêm chạy tới mật thất, nơi xảy ra vụ án chứ?
Trần Ca gọi Hứa Âm rồi leo ra khỏi mật thất. Anh ghép tấm ván gỗ lại, làm tủ âm tường trở lại như cũ.
Anh nhìn các sản phẩm thủ công mỹ nghệ trưng bày trong phòng, nhớ lại những chiếc áo khoác bằng vải nhung của búp bê trong chiếc lồng sắt ở mật thất, tâm trạng của anh hơi phức tạp: “Tuyệt vọng vốn là thứ tồn tại do trời sinh. Sống đã đủ vất vả rồi, vì sao còn muốn làm những chuyện vô vị thế này?”
Trần Ca kiểm tra lại phòng một lần nữa. Sau khi xác định không có bất kỳ thu hoạch gì, anh mở cửa sổ phòng vệ sinh ra, sau đó anh đóng kín cửa sổ không có thủy tinh lại.
“Hoàn thành nhiệm vụ tập luyện xe tang, trả lại xe điện, kiểm tra mật thất nhà Khương Long. Việc cần làm cũng đã làm xong hết rồi, mình nên trở về thôi.” Trần Ca nhìn đồng hồ, hiện giờ là 3 giờ sáng, đúng thời điểm bóng đêm thâm trầm nhất.
“Thừa dịp trời còn chưa sáng, mình phải lái xe tang trở về, nhỡ đâu sau khi bình minh, cảnh sát giao thông nhìn thấy thì lại phiền phức to.” Điện thoại di động màu đen nói xe tang chỉ đi trên đường vào sau 12 giờ đêm mưa, Trần Ca ghi tạc điều này trong lòng. Anh cũng không muốn lần đầu tiên lái xe của mình lại bị cảnh sát giữ lại.
Nhà của Phạm Thông ở tầng cao nhất, Trần Ca ngại lên xuống lầu phiền phức nên lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho Phạm Thông để chào hỏi rồi rời đi.
Điện thoại di động vừa đổ chuông, chưa được một hồi chuông, đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói của Phạm Thông.
“Anh trai à, sao anh lại đi đập vỡ cửa sổ nhà người ta thế! Không phải nói chỉ đi xem một chút thôi sao?”
“Tôi kiểm tra xung quanh rồi, không có camera giám sát.” Trần Ca đeo ba lô đứng ở bên cạnh tòa nhà, mưa đã sắp tạnh rồi.
“Không phải, chuyện này liên quan gì tới camera giám sát chứ?”
“Tôi cũng vì phá vụ án giết người mà thôi. Người nhà của nạn nhân ngày nào cũng rửa mặt bằng nước mắt, điều quan trọng hơn là vẫn chưa bắt được hung thủ, chẳng mấy chốc sẽ lại có người bị hại mới xuất hiện. Cậu nghĩ xem các cậu sống trong sợ hãi như vậy, không sợ sao? Tôi chỉ đập vỡ một tấm kính mà có thể cứu được vài mạng người. So với mạng người, một tấm kính vốn đã bị vỡ có quan trọng không?”
Phạm Thông không hề phản bác lại lời của Trần Ca, cậu ta suy tư một hồi, cảm thấy đúng là rất có lý.
“Đúng rồi, trước khi đập cửa sổ tôi đã cố ý cúp điện thoại, sao cậu lại biết?” Trần Ca là người rất chú trọng chi tiết nhỏ. Tỉnh táo và cẩn thận cũng là nguyên nhân mà anh có thể sống sót qua nhiều lần làm nhiệm vụ tập luyện như vậy.
“Tôi vẫn luôn đứng trên lầu quan sát anh đó. Nếu anh có xảy ra chuyện gì, tôi còn kịp thời báo cảnh sát.”
Sau khi Phạm Thông nói xong mấy câu này qua điện thoại, Trần Ca ngửa đầu lên nhìn về hướng căn hộ nhà Phạm Thông.
Phòng bên trái ở tầng cao nhất của tòa nhà đối diện phát ra ánh sáng nhạt. Phạm Thông đứng ở cửa sổ, cậu ta cầm điện thoại, thấy Trần Ca ngửa đầu nhìn lên, cậu ta còn cố ý vẫy tay với Trần Ca.
“Ông chủ Trần, tôi rất bội phục anh, 2 – 3 giờ sáng dám một mình chạy vào trong nhà bị ma ám, lợi hại.” Phạm Thông nói hồi lâu nhưng không thấy Trần Ca đáp lại trong điện thoại.
Cậu ta đứng ở tầng cao nhất nhìn về phía dưới chân tòa nhà. Trần Ca đặt điện thoại bên tai, thân thể giống như hóa đá, ngơ ngác đứng tại chỗ, duy trì tư thế nhìn lên.
“Ông chủ Trần? Nói gì đi chứ?” Phạm Thông thấy Trần Ca xuất hiện biểu hiện kỳ lạ, cậu ta cũng không hiểu sao đột nhiên thấy hoảng hốt: “Anh đừng làm tôi sợ chứ! Có phải anh trúng tà không? Chậc! Tôi đã nói tuyệt đối đừng đến nơi đó rồi!”
“Cậu đừng nói gì cả.” Trong điện thoại truyền tới giọng nói của Trần Ca. Không biết có phải do tác dụng tâm lý không, Phạm Thông cảm thấy giọng nói của Trần Ca có phần không giống lúc trước.
“Sao vậy?”
“Cậu giữ nguyên tư thế đó, đừng nhúc nhích. Lưu ý, tuyệt đối không được quay đầu lại!”
Lần đầu tiên Phạm Thông nghe thấy Trần Ca dùng ngữ điệu nghiêm nghị như thế nói chuyện, cậu ta vội vàng đồng ý: “Được, tôi không quay đầu lại.”
Ngoài miệng nói không quay đầu nhưng Phạm Thông lại không dằn lòng nổi muốn quay đầu lại nhìn phía sau. Cậu ta cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc từ cột sống lên não.
“Ông chủ Trần, chẳng lẽ sau lưng tôi có thứ gì à?”
“Không sao cả, bây giờ cậu duỗi cánh tay cầm điện thoại di động về phía sau một chút.”
“Như vậy à?”
“Đúng, lùi về phía sau một chút. Đúng, chính là vị trí này. Giữ nguyên, đừng làm bừa.”
Trần Ca đứng dưới lầu, hai con ngươi híp lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào phòng của Phạm Thông.
Dưới ánh đèn yếu ớt hắt ra từ trong nhà, Phạm Thông đang đứng ở cửa sổ, một tay nắm chặt áo ngủ của mình, một tay cầm điện thoại di động đưa về phía sau đầu. Mà cách điện thoại di động của cậu ta không xa có một bé gái mặc áo đỏ đang đứng.
Mái tóc đen rủ xuống trên bộ quần áo đỏ lòm, trên mặt của đứa bé này không có ngũ quan rõ ràng, thay vào đó là mấy lỗ thủng màu đen.
Cô bé không có mắt, mũi, răng, chân tay cũng bị áo đỏ che chắn, không nhìn ra tuổi tác, chiều cao và diện mạo. Tất cả dường như đều không rõ ràng.
“Áo đỏ...”
“Áo gì cơ? Ông chủ Trần, rốt cuộc là thế nào? Anh đừng cố ý dọa tôi nhé! Tôi cam đoan sẽ không nói chuyện anh đập vỡ cửa sổ thủy tinh ra đâu!”
“Cậu đừng nói gì nữa! Để tôi nói chuyện với cô bé.” Trần Ca chỉnh lý sơ lại mạch suy nghĩ, cô bé áo đỏ đột nhiên xuất hiện tại phòng của Phạm Thông rất có khả năng chính là Tiểu Bố. Trước đó, Trần Ca suy đoán đứa nhỏ này trốn ở nơi sâu nhất trong trò chơi.
“Tất cả trẻ con trong trò chơi đều có tên là Tiểu Bố, tất cả bi kịch đều xuất hiện trên người Tiểu Bố. Chuyện này nhất định là có nguyên nhân.” Trần Ca cầm điện thoại di động lên, biểu lộ luôn lập trường của mình: “Cháu đừng kích động, cháu cần gì, khát vọng có được thứ gì có thể nói với chú.”
Trong phòng ngủ, Phạm Thông và cô bé áo đỏ đứng đằng sau đều không động đậy, giống như thời gian đã ngừng lại vậy.
Trần Ca phát hiện cô bé kia không có ý định làm hại Phạm Thông, anh mới nói tiếp: “Chú không trải qua sự thống khổ của cháu, không dám nói có thể hiểu cháu hoàn toàn. Nhưng mong cháu cho chú một cơ hội giúp cháu. Có lẽ chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau một chút.”
Thân thể Phạm Thông đang run rẩy, cậu ta nghe rõ những lời Trần Ca nói trong điện thoại, cảm thấy không phải bản thân mình điên mà là Trần Ca điên rồi: “Anh trai à, anh đang nói chuyện với ai vậy?”
Trần Ca không để ý đến Phạm Thông, chính anh cũng không dám ở một mình với một áo đỏ lạ lẫm khi không có bất cứ gì bảo vệ, nhưng Phạm Thông làm được.
“Chú đã từng gặp rất nhiều đứa bé giống cháu. Có lẽ những chuyện bọn họ gặp phải không đáng gì so với cháu nhưng ít ra, dựa vào sự trợ giúp của chú, bọn họ lại tìm được phương hướng sinh tồn một lần nữa.” Trần Ca từng chơi trò chơi của Tiểu Bố, anh tìm và lấy một chiếc điện thoại cũ nát trong ba lô, gọi quỷ điện thoại di động tên Đồng Đồng ra.
“Cháu có thấy đứa bé bên cạnh chú không? Trong trò chơi nhỏ kia có cậu ấy, hẳn cháu cũng biết chuyện quá khứ của cậu ấy. Chú trợ giúp cậu ấy hoàn thành tâm nguyện, cũng trừng trị người làm hại cậu ấy. Những chuyện này, cháu hoàn toàn có thể hỏi cậu ấy.”
Sự thật bày ra trước mắt, quỷ điện thoại di động cũng hiểu bây giờ nên biểu hiện. Nó gật đầu, cố gắng lộ ra nụ cười vui vẻ, nhưng dường như lâu lắm rồi nó không cười, vì thế nụ cười của nó có vẻ hơi khó coi.
Nghe những lời Trần Ca nói trong điện thoại, Phạm Thông nhìn mặt đất trống rỗng bên cạnh Trần Ca: “Ý gì đây? Tại sao lại thêm một người nữa? Rốt cuộc hiện tại trong phòng tôi có mấy người?”
Trần Ca gọi quỷ điện thoại di động ra. Hình như trước đó cô bé áo đỏ đã từng gặp Đồng Đồng, cô bé nghiêng đầu sang một bên, suy nghĩ một lúc rồi giơ một tay áo lên.
Không nhìn thấy tay, chỉ thấy tay áo đỏ lòm vẫy vẫy về phía cửa sổ.
Một lát sau, ngoài cửa sổ nhà Phạm Thông có máu chảy ra, máu tươi chảy ra tạo thành một hàng chữ - Chú còn quay lại trấn Lệ Loan lần nữa là sẽ chết...