Chương 551: Nguyên nhân chọn trúng cậu
Dòng chữ bằng máu hiện lên cửa sổ, Trần Ca và Phạm Thông đều thấy được.
Chẳng qua phản ứng của hai người hoàn toàn khác nhau. Trần Ca khẽ nhíu mày, còn Phạm Thông khi thấy dòng chữ bằng máu này, cuối cùng không thể trụ được nữa, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đấy.
“Sẽ chết?” Nếu cô bé áo đỏ kia thật sự là Tiểu Bố, vậy cô bé hoàn toàn không phải áo đỏ thông thường mà là áo đỏ đẩy “cửa”. Loại áo đỏ này chắc hẳn sẽ phát giác được sự tồn tại của Trương Nhã.
“Cho dù có được Trương Nhã, Hứa Âm nhưng mình vẫn có thể sẽ chết?” Trần Ca không nói với cô bé áo đỏ về lá bài tẩy của mình.
Dự định thật sự của anh là kéo thêm Môn Nam, áo mưa đỏ và nữ quỷ trong đường hầm nữa. Anh gom cả năm vị áo đỏ đến làm nhiệm vụ Trấn Ma Lệ Loan ba phẩy năm sao.
Nghe giọng Trần Ca trong điện thoại, cô bé áo đỏ lại vung tay áo lên, ngoài cửa sổ xuất hiện hàng chữ mới - Hắn đã phát hiện ra chú, nếu chú còn đến trấn Lệ Loan lần nữa, chú sẽ chết.
“Hắn?” Trần Ca nhìn dòng chữ bằng máu ngoài cửa sổ, anh rất nhạy bén thu hoạch được một tin tức, kẻ đầu sỏ đứng sau mọi chuyện ở ngoại ô phía đông là một người đàn ông. Hoặc có thể nói, khi còn sống hắn ta là một người đàn ông.
Dòng chữ bằng máu chỉ xuất hiện trong chốc lát rồi biến mất. Trần Ca muốn hỏi cô bé áo đỏ nhiều chuyện hơn nhưng sau mấy lần thử, anh phát hiện bất kể anh hỏi câu gì, cô bé áo đỏ đều trả lời bằng câu kia: Nếu chú còn tới trấn Lệ Loan lần nữa, chú sẽ chết.
Không có bất cứ cảm xúc nào trộn lẫn vào, dường như cô bé áo đỏ đang nói về một sự thật. Cô bé cảm thấy không tồn tại bất cứ khả năng nào khác.
Trần Ca nghĩ trăm phương ngàn kế, muốn moi được thông tin có ích từ miệng cô bé áo đỏ nhưng đáng tiếc đều không thành công.
Mấy phút sau, Phạm Thông ngồi dưới đất thật sự không chịu nổi nữa. Cánh tay cậu ta hoàn toàn cứng đờ, đầu óc trống rỗng, lúc vận động thân thể, cái cổ ngoái về phía sau theo bản năng.
Hình như cô bé áo đỏ không muốn nhiều người nhìn thấy mình, khi cổ Phạm Thông xoay chuyển, cô bé đã biến mất ngay tại chỗ, không biết trốn đi đâu rồi.
“Ông chủ Trần, anh trông thấy cái gì trong phòng tôi vậy? Tại sao tôi không thấy gì hết?” Phạm Thông bị hù không nhẹ. Lúc đầu cậu ta còn cảm thấy có thể Trần Ca cố ý hù dọa mình, nhưng khi chính mắt nhìn thấy dòng chữ bằng máu hiện lên trên cửa sổ, cậu ta hoàn toàn luống cuống.
“Cậu cứ ở yên trong phòng, đừng có đi lung tung. Tôi đi lên ngay đây.”
“Được, à... Anh có thể đừng cúp điện thoại được không? Tôi thấy hơi sợ.”
Trần Ca không nghe thấy câu sau của Phạm Thông, anh chạy một mạch lên tầng cao nhất: “Phạm Thông, mở cửa.”
Đợi một lúc lâu cửa phòng mới mở ra. Phạm Thông vịn vào tường, bước đi có vẻ không vững.
“Ông chủ Trần, rốt cuộc vừa rồi sau lưng tôi có cái gì? Anh nói rõ ngọn nguồn cho tôi biết đi. Anh chẳng nói gì cả, tự tôi đoán mò càng cảm thấy sợ hơn.”
Phạm Thông cũng coi như là người chứng kiến, Trần Ca nghĩ một lúc, anh cũng không giấu giếm nữa: “Vừa rồi trên bàn máy tính phía sau cậu có một cô bé rất đáng yêu. Tôi nghĩ cô bé đó chính là Tiểu Bố trong trò chơi.”
“Tiểu Bố?” Phạm Thông đứng sững tại chỗ: “Cô bé ấy chạy từ trò chơi ra ngoài?”
“Nói nhỏ một chút, ngày mai anh trai cậu còn phải đi làm đấy, đừng có đánh thức anh ấy.”
“Lúc nào rồi mà còn đi làm! Ngày mai phải dọn nhà ngay mới được.” Tối nay, Phạm Thông thật sự bị dọa. Chơi nhà ma dù có bị dọa ngất, trong tiềm thức của cậu ta vẫn sẽ tự an ủi mình rằng tất cả những thứ kia đều là giả. Nhưng đây lại là chuyện xảy ra trong chính nhà cậu ta, về sau có lẽ đêm nào cậu ta nhắm mắt lại cũng sẽ nghĩ tới chuyện xảy ra trong gian phòng đó.
“Cậu đừng vội, chúng ta cố gắng sắp xếp một chút.” Trần Ca dìu Phạm Thông tiến vào phòng ngủ của cậu ta.
Trong phòng không khác gì so với lúc anh rời đi. Trần Ca đi đến bên cạnh máy tính, nhìn vào trò chơi kia. Tiểu Bố trong trò chơi cũng không có gì bất thường.
“Ông chủ Trần, anh đừng khuyên tôi nữa, tôi nhất định phải chuyển nhà. Đáng sợ quá đi mất, tôi không chơi trò chơi kia nữa. Anh hãy mang đi đi, tiện thể máy tính tôi cũng cho anh luôn đó.”
“Tỉnh táo lại đi.” Trần Ca vỗ nhẹ bả vai của Phạm Thông: “Bé gái kia có dáng dấp rất đáng yêu, không giống người xấu.”
“Quan trọng là cho dù bộ dạng của cô bé ấy có đáng yêu thì tôi cũng vẫn sợ!” Phạm Thông ngồi bên cạnh bàn máy tính. Sau đó, cậu ta như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, bèn kéo ghế dịch về phía sau.
“Cô bé ấy cũng không muốn hại cậu. Nếu nó muốn hại cậu thì cậu đã xảy ra chuyện từ lâu rồi.” Trần Ca nhìn trò chơi trên màn hình máy vi tính: “Bây giờ trong khu chung cư của các cậu có tất cả bao nhiêu người?”
“Phần lớn người của khu chung cư đã dọn đi hết rồi. Hiện tại có lẽ còn khoảng một, hai trăm người.” Phạm Thông không rõ ý của Trần Ca cho lắm: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”
“Trong khu chung cư có một, hai trăm người, vì sao đứa bé kia lại chọn trúng cậu?” Trần Ca nhìn về phía Phạm Thông, hơi nghi hoặc một chút.
“Bởi vì tôi xui xẻo thôi, bị người ta chế giễu, thất tình, công việc cũng mất luôn, là một kẻ thất bại trong cuộc đời.” Mỡ trên mặt Phạm Thông hơi rung lên.
“E rằng là ngược lại mới đúng, chắc hẳn bé gái kia muốn giúp cậu.”
“Giúp tôi?” Phạm Thông từ từ bình tĩnh lại.
“Cậu nói cho tôi nghe chi tiết những chuyện đã xảy ra trước và sau khi cậu tìm được trò chơi này đi. Sự lựa chọn của cô bé này nhất định có nguyên nhân.” Trần Ca cũng cảm thấy kỳ lạ, vì sao lại chỉ có mình Phạm Thông tìm thấy trò chơi của Tiểu Bố.
Hai tay Phạm Thông đan vào nhau, cậu ta đấu tranh tư tưởng rất lâu mới mở miệng: “Được, nhưng anh phải đồng ý với tôi một chuyện, đừng kể chuyện này cho anh tôi. Tôi không muốn khiến anh ấy lo lắng cho tôi.”
“Được, không có vấn đề gì.”
“Thật ra, một khoảng thời gian trước tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng, công việc làm mấy năm rồi nhưng không suôn sẻ. Có thể tôi thuộc về loại người trời sinh không được mọi người thích, từ lúc học đến lúc đi làm, lúc nào cũng là người bị xa lánh. Mấy tuần trước, sếp tôi rất uyển chuyển làm công tác tư tưởng với tôi, hi vọng tôi có thể từ chức. Tôi đã đồng ý.” Cuối cùng Phạm Thông cũng nói thật, kể tất cả những chuyện giấu kín trong lòng với Trần Ca.
“Về tới nhà, bạn gái tôi gọi điện cho tôi, tôi than phiền những chuyện này với cô ấy. Cô ấy kiên nhẫn nghe tôi kể hết mọi chuyện. Sau đó, cô ấy cũng rất bình tĩnh nói chia tay với tôi. Cô ấy nói cô ấy chán nghe tôi kể những chuyện này, ngay cả làm bộ nói yêu tôi cô ấy cũng không thể làm được.”
“Tôi xin lỗi cô ấy, nghĩ mọi biện pháp để cứu vãn. Nhưng cho dù tôi làm gì, cô ấy cũng không tha thứ cho tôi. Sau đó, tôi mua quà đến cổng công ty đợi cô ấy. Kết quả tôi lại trông thấy cô ấy đi cùng một người đàn ông rất cao, rất đẹp trai.”
“Tôi hỏi đồng nghiệp của cô ấy, đồng nghiệp của cô ấy không hề biết đến sự tồn tại của tôi, họ còn nói hai người kia đã yêu nhau rất lâu, hình như còn chuẩn bị đính hôn nữa.”
Mỡ trên mặt của Phạm Thông như dồn lại một chỗ, hai tay đan chặt vào nhau, càng lúc càng nắm chặt: “Tôi cũng không biết mình về nhà như thế nào. Lúc đó, đầu óc tôi rất rối bời, vô cùng vô cùng ghét người khác, ghét cả bản thân mình. Sau đó còn nghĩ tới chuyện ‘rời đi’.”
“Tôi lên sân thượng, đứng ba, bốn tiếng đồng hồ trên đó, mỗi lần định bước thêm một bước thì luôn nghe thấy có người đang khẽ gọi tên tôi.”
“Tôi đứng từ xế chiều tới lúc trời tối. Có lẽ vì đói quá, tôi đột nhiên rất muốn ăn đồ ăn mà anh trai tôi làm. Sau đó tôi bèn đi về nhà.”
“Sau nữa thì tôi tìm được trò chơi này, nhốt mình trong phòng, chơi không biết ngày đêm để phá đảo.”
“Hãy nhìn về phía trước, sau này sẽ càng lúc càng tốt hơn.” Trần Ca khẽ an ủi: “Tôi cũng hiểu một phần nguyên nhân vì sao Tiểu Bố lại chọn cậu rồi. Trong lúc cậu tuyệt vọng nhất, phỏng chừng người cản cậu cũng là cô bé ấy. Có lẽ, dưới cái nhìn của cô bé, các người đều là người tuyệt vọng, cậu hẳn sẽ hiểu tình cảnh của cô bé hơn.”