Hệ thống nhà ma

Chương 553: Thêm một trận cuối cùng!

Chương 553: Thêm một trận cuối cùng!

Bị nhân viên trực ban nhận ra, đây cũng là điều mà trước khi đến Trần Ca chưa từng nghĩ tới.
Anh vội ho một tiếng, rất nhanh đã tiến vào trạng thái: “Tôi vô tình phá được một vụ bắt cóc trẻ em trên đường đến vùng ngoại ô phía đông. Anh cũng biết tôi là người thế nào rồi đấy, trong mắt không được phép có một hạt cát nào, là người có tinh thần trọng nghĩa rất lớn. Sau khi trải qua một phen liều chết, cuối cùng tôi cũng cứu được đứa bé này ra.”
“Người có tinh thần trọng nghĩa sẽ không treo chữ tinh thần trọng nghĩa ở bên miệng như vậy.” Cả ba nhân viên cảnh sát đang làm nhiệm vụ trực ban trong đồn cảnh sát Tây Thành đều bước đến, một trong số họ đã chịu trách nhiệm về vụ án giấu xác ở Trường Trung học Mộ Dương với Lý Tam Bảo trước đây, có ấn tượng rất sâu với Trần Ca: “Chuyện này tôi không thể làm chủ được, cả sở trưởng và chủ nhiệm Lý của chúng tôi đều đã thông báo là nếu có vụ án nào đó liên quan đến anh, nhất định phải gọi điện xin chỉ thị của bọn họ trước, sau đó mới có thể quyết định được.”
“Lần này không phải án mạng, chắc là không nghiêm trọng như vậy đâu nhỉ?” Trần Ca còn có việc, kế hoạch của anh là đưa cậu bé đến đây, sau đó sẽ an tâm rời đi.
“Không ngờ trong mắt anh chỉ có án mạng mới được tính là nghiêm trọng. Suy nghĩ này của anh là rất nguy hiểm đấy.” Cảnh sát đó trực tiếp bấm số gọi cho Lý Tam Bảo, còn hai cảnh sát còn lại, một người đưa cậu bé sang một bên, người còn lại thì đứng canh bên cạnh Trần Ca, cảnh giác cao độ.
Mấy phút sau, cảnh sát mới vừa gọi diện cho đội trưởng Lý đi từ trong văn phòng ra, nhìn Trần Ca bằng vẻ mặt kỳ lạ.
“Đội trưởng Lý nói như thế nào? Bây giờ tôi có thể đi chưa?” Trần Ca cả đêm không ngủ, 9 giờ khu vui chơi bắt đầu mở cửa đón khách, anh cần phải về nhà ngủ bù.
“Đi là chuyện không thể nào.” Cảnh sát đặt tư liệu trong tay lên bàn: “9 giờ tối hôm qua, một cặp cha mẹ trẻ có đến báo án, nói là con trai của mình bị mất tích, ảnh chụp mà bọn họ cung cấp giống hệt với đứa bé mà anh vừa mang đến.”
“Đây là chuyện tốt mà! Cũng tiết kiệm được thời gian của các anh, trực tiếp trả đứa bé cho cha mẹ nó không được sao.” Trần Ca không giải thích nổi: “Chẳng lẽ cha mẹ của đứa bé muốn gặp mặt cảm ơn tôi? Không cần phiền toái như vậy đâu.”
“Không phải, chúng tôi muốn nhờ anh phối hợp một chút.” Cảnh sát đó mở tư liệu ra, bên trong ghi thông tin của một số trẻ em: “Đây là những đứa trẻ đã mất tích mấy tháng gần đây ở ngoại ô phía tây, vụ án của những đứa bé này đều có một điểm chung, đó chính là xảy ra trong đêm mưa. Chúng tôi vẫn luôn theo sát vụ án này, qua các chuyến thăm và điều tra, có người từng tận mắt nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ra vào hiện trường phát hiện vụ án, mà tối qua khi đứa bé này bị mất tích, trong chung cư cũng có người nhìn thấy người phụ nữ đó.”
“Nhiều lần liên tiếp?” Trần Ca biết những vụ án mất tích này đều do kẻ đầu sỏ phía sau màn ở ngoại ô phía đông gây ra, nhưng mà anh cũng không rõ vì sao đối phương lại cần nhiều trẻ con như vậy.
“Đúng vậy, mức ảnh hưởng của vụ án này vô cùng tồi tệ, thậm chí còn có một câu chuyện bắt đầu lưu truyền ở những khu vực thường xảy ra án. Họ nói mỗi khi trời mưa sẽ có một người phụ nữ trung niên vác cái giỏ xuất hiện. Bởi vì bà ta không có khả năng sinh đẻ, bị chồng đuổi ra khỏi nhà nên rất ghét đàn ông và trẻ con. Bà ta sử dụng nhiều phương pháp khác nhau để đưa đứa trẻ vào sâu trong hẻm, rồi sau đó giấu đứa bé đi.”
“Đây không phải là một câu chuyện ma đô thị điển hình sao? Nó không thể là sự thật.” Trần Ca không ngờ cảnh sát đột nhiên nói điều này.
“Thật ra đại đa số những chuyện kỳ quái, truyền thuyết đô thị lưu truyền tại địa phương đều có nguyên do cả đấy. Tất nhiên là không thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng cũng không thể không thèm để ý.” Cảnh sát nói xong thì nhìn về phía Trần Ca: “Đã có bảy trường hợp trẻ em mất tích, đứa trẻ này là người duy nhất được tìm thấy và anh là người duy nhất nhìn thấy mặt của nghi phạm, vì vậy tôi phải giữ anh lại.”
“Được rồi, tôi sẽ cố gắng phối hợp điều tra.” Trần Ca biết mình không thể đi được, bèn tự rót cho mình một chén nước nóng, ngồi trên ghế: “Có điều cũng phải nói thêm, phối hợp thì vẫn phải phối hợp, nhưng mấy người cũng không thể bảo tôi phối hợp không công được. Lúc đầu tôi chính là người đã cung cấp manh mối then chốt trong vụ án thảm sát ở nhà trọ Bình An, mấy người còn khen thưởng tôi năm chục nghìn. Bây giờ thì khỏi phải nói, ngay cả một cái huy hiệu, thông báo biểu dương cũng không có, quá không hợp lý ấy nhỉ?”
Thấy Trần Ca hành động như một kẻ vô lại, cảnh sát phì cười: “Yên tâm đi, tất cả công lao đều đã được chi cục thành phố ghi lại, sau này nói không chừng sẽ trao tặng cho anh một danh hiệu Công dân danh dự, hoặc là Mười thanh niên xuất sắc nhất Cửu Giang cũng nên.”
“Còn có chuyện tốt như vậy sao? Có phải là tôi sẽ được lên TV không?”
“Trước hết anh cứ phối hợp phá vụ án này thật thuận lợi, rồi anh sẽ nhận được hết.”
“Không thành vấn đề, có điều đến lúc đó mấy người nhất định phải liên hệ với phóng viên trước đấy nhé. Nếu như muốn phỏng vấn tôi thì hãy đến trước cửa nhà ma của tôi để tiến hành, đây cũng là một kiểu tuyên truyền kín đáo.” Trần Ca trả lời rất nghiêm túc.
Nửa tiếng sau đội trưởng Lý chạy đến, Trần Ca kể lại toàn bộ câu chuyện cho ông nghe.
Anh nói mình lái xe điện đến ngoại ô phía đông, sau khi đi ngang qua một trạm xe, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên ôm một đứa bé, hình như đang chờ người nào đó.
Trong lòng anh nghĩ trời tối như vậy rất không an toàn, cho nên mới đi qua muốn đưa hai mẹ con bọn họ về nhà.
Trong quá trình nói chuyện trên trời dưới đất, anh phát hiện tình hình không đúng lắm, cậu bé không phải đang ngủ mà là hôn mê. Anh định báo cảnh sát ngay nhưng đúng lúc đó điện thoại lại hết pin.
Sau đó người phụ nữ trung niên tự biết chuyện đã bại lộ thì chạy trốn, Trần Ca đuổi một hồi, nghĩ an toàn của đứa bé vẫn là quan trọng nhất, cho nên mới dẫn đứa bé về cùng.
Đứa bé bị bắt cóc vẫn luôn trong trạng thái hôn mê khi ngồi trên chuyến xe cuối, cho nên Trần Ca cũng không lo lắng đứa bé này sẽ làm lộ bí mật.
Sau khi mọi người nghe xong, mấy cảnh sát đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Ra khỏi nhà đi bộ một vòng là có thể tình cờ gặp được nghi phạm trong vụ án bắt cóc trẻ em, nếu nói theo cách nào đó, người đàn ông trước mặt này đã không thể dùng mắt thường mà nhìn được rồi.
Sau khi miêu tả dáng vẻ của người phụ nữ trung niên, đội trưởng Lý đồng ý cho Trần Ca rời khỏi, ông cũng biết nhà ma của Trần Ca phải mở cửa vào buổi sáng.
Hơn 7 giờ sáng, Trần Ca được xe cảnh sát đưa về khu vui chơi Thế Kỷ Mới. Ông lão bảo vệ nhìn Trần Ca đang đi về phía mình, ông cũng đều quên hôm nay là lần thứ mấy mình nhìn thấy Trần Ca.
“Khu vui chơi sắp mở cửa đón khách rồi, tốt nhất mình không nên ngủ.”
Sau khi tắm nước lạnh, Trần Ca thay bộ quần áo sạch sẽ và dọn dẹp qua loa nhà ma.
Sau khi chuẩn bị xong hết, Trần Ca cầm điện thoại màu đen ra, bắt đầu nghiên cứu nhiệm vụ tập luyện phía trên màn hình.
“Mấy nhiệm vụ tập luyện mới xuất hiện này đều ở ngoại ô phía đông, nếu muốn mở rộng nhà ma, nhất định phải đi đến ngoại ô phía đông mới được.”
“Lúc đó Tiểu Bố đã cho mình lời khuyên là nếu còn tới trấn Lệ Loan nữa sẽ xảy ra chuyện, chứ không có nói mình không được đi vào ngoại ô phía đông. Nếu nghe theo cô bé thì biện pháp ổn thỏa nhất chính là tạm thời không đi đến trấn Lệ Loan, chờ đến khi mình làm xong mấy nhiệm vụ tập luyện ba sao khác thì lại tập hợp tất cả mọi ‘người’ đi đến đó.”
“Ngay cả khi mình có Trương Nhã và Hứa Âm thì Tiểu Bố vẫn luôn cảm thấy mình chắc chắn phải chết, xem ra thực lực của mình và tên đầu sỏ phía sau màn đó vẫn có sự chênh lệch.”
Trần Ca lướt lướt trên màn hình, tự hỏi cách để bù đắp sự chênh lệch: “Cần phải nhanh chóng mở khóa năng lực đặc biệt của Diêm Đại Niên nhanh một chút, còn cả Bạch Thu Lâm nữa. Anh ta đã nuốt Hùng Thanh, có được trái tim bị nhuộm đỏ, thế nhưng sự tăng trưởng sức mạnh vẫn không rõ ràng lắm, cần phải nuốt chửng càng nhiều ma quỷ thì mới được.”
Sau khi nghĩ đến tất cả thành viên nhà ma một lần, Trần Ca mới phát hiện nếu như không tính đến Trương Nhã thì thực lực của mình còn kém xa Hiệp hội kể chuyện lạ lúc trước.
Nếu gặp phải nguy hiểm mà Trương Nhã và Hứa Âm cũng bị kiềm chân, vậy thì mình đã chết một nửa rồi.
“Vẫn còn quá ít nhân viên trong nhà ma có thể đặt lên bàn cân được.” Trần Ca suy nghĩ một lúc, mở điện thoại màu đen ra, nhìn vào các lựa chọn bên trong.
“Vòng quay kinh dị này có thể quay được lệ quỷ, nhưng vấn đề bây giờ là nếu mình rút ra được hai lệ quỷ nữa, danh hiệu Người Được Lệ Quỷ Quan Tâm của mình sẽ thăng cấp.”
“Bên cạnh mình có Trương Nhã và Hứa Âm, lệ quỷ bình thường cũng không có quá nhiều uy hiếp với mình, danh hiệu này rất thích hợp với mình bây giờ. Có thể tiếp cận bọn họ, và giao tiếp với bọn họ một cách thuận lợi.”
“Nhưng nếu như danh hiệu này thăng cấp, rất có thể sau này sẽ hấp dẫn những thứ nguy hiểm hơn nữa ư? Ngộ nhỡ Trương Nhã và Hứa Âm không xử lý được, chẳng lẽ mình lại phải quay về cuộc sống kinh hồn táng đảm như trước sao?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất