Hệ thống nhà ma

Chương 552: Nhân viên mới

Chương 552: Nhân viên mới

“Nếu như không phải nhờ cô bé ấy, cậu đã không còn xuất hiện trên thế giới này rồi, chính bởi vì có cô bé ngăn cản mà cậu mới còn sống. Cô bé đã cứu cậu trong lúc cậu tuyệt vọng nhất, vậy thì cậu có lý do gì để sợ hãi một cô bé đáng yêu như vậy chứ?”
Giọng nói của Trần Ca bình tĩnh ấm áp, giống như ẩn chứa một loại sức mạnh đặc biệt nào đó.
Phạm Thông suy nghĩ cẩn thận thật lâu, đột nhiên cảm thấy Trần Ca nói rất có lý: “Chết rồi thì sẽ không còn cái gì nữa, đến cả cơ hội theo đuổi hạnh phúc cũng bị mất. Anh nói rất đúng, tôi phải cảm ơn cô bé.”
“Thật ra trước đây khi cậu kể cho tôi nghe chuyện cũ của bà lão thì tôi đã nghĩ đến Tiểu Bố rồi. Bà lão ở bên cạnh nhà của Tiểu Bố, cô bé mà bà ấy nhìn thấy rất có thể chính là Tiểu Bố.” Trần Ca nhìn cô bé mặc áo ngủ của mẹ trên màn hình máy vi tính: “Bà cụ sống một mình đột nhiên phát bệnh tim, dưới tình huống đến cả hàng xóm cũng không biết lại có người gọi điện thoại cấp cứu, cậu nghĩ cuộc điện thoại này là do ai gọi?”
“Tiểu Bố?”
“Ngoại trừ cô bé thì còn ai vào đây? Từ chuyện này cũng có thể nhìn ra đứa bé này vẫn còn giữ được những quan niệm thiện ác cơ bản.” Trần Ca đẩy cái ghế của Phạm Thông đến trước máy vi tính: “Cho nên cậu cứ yên tâm chơi trò chơi này đi, chắc là Tiểu Bố sẽ không vô duyên vô cớ làm cậu bị thương đâu. Cô bé để cậu nhìn thấy trò chơi này, chắc là muốn kể chuyện xưa cũng như nỗi tủi thân của mình cho người khác biết.”
“Chỉ có như vậy thôi sao? Quỷ mà cũng cần dốc bầu tâm sự nữa à?” Giọng nói của Phạm Thông rất nhẹ, cậu ta ngồi ở trước màn hình máy vi tính, vẫn còn có phần không thích ứng nổi.
“Đây là một trong những nguyên nhân cô bé tạo ra trò chơi này, về phần nguyên nhân khác, sợ rằng phải chờ tới khi qua màn hết mới có thể biết rõ ràng được.” Trần Ca thấy Phạm Thông không còn khẩn trương như lúc trước, anh cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cố gắng lên, đứa bé đó có thể đang bị nhốt ở chỗ sâu nhất trong trò chơi, bị tuyệt vọng cùng đau khổ quấy rầy. Cô bé đã từng cứu cậu một lần, bây giờ đến lượt cậu cứu cô bé rồi.”
“Cô bé trốn ở trong máy tính của tôi?” Ánh mắt Phạm Thông dần trở nên kiên định, hai tay của cậu ta đặt lên bàn phím và con chuột một lần nữa: “Hiểu rồi, tôi nhất định sẽ nhanh chóng phá đảo trò chơi này.”
Cậu ta nói xong thì mở cửa sổ trò chơi ra, đặt ngón tay lên phím D, E và F trên bàn phím: “Đúng rồi, ông chủ Trần, lúc nãy anh có nhìn thấy dòng chữ máu hiện ra trên cửa sổ không? Đó cũng là do Tiểu Bố viết sao?”
“Chắc là vậy.”
“Nhưng mà tại sao cô bé phải nói cho anh biết nếu như anh đi đến trấn Lệ Loan thì sẽ xảy ra chuyện? Nơi chúng tôi đang ở nguy hiểm như vậy sao?” Hình như Phạm Thông rất sợ Trần Ca hiểu nhầm, lại bổ sung một câu: “Tôi cũng vì lo lắng cho anh của tôi. Anh ấy lúc nào cũng hấp ta hấp tấp, tính cách thì tùy tiện, khiến người ta cảm thấy rất lo lắng.”
“Tạm thời vùng ngoại ô phía đông Cửu Giang sẽ tương đối lộn xộn, buổi tối thì hai người không nên tùy tiện ra khỏi nhà, chờ thêm một hai tuần lễ nữa là ổn thôi.”
“Một hai tuần lễ? Được.” Phạm Thông cũng không biết khoảng thời gian mới bật ra từ trong miệng Trần Ca được tính toán kiểu gì, nhưng mà cậu ta vẫn lựa chọn tin tưởng vô điều kiện.
“Có việc thì nhớ phải liên lạc với tôi, mấy ngày gần đây tôi sẽ không đến trấn Lệ Loan đâu.” Lời nhắn của Tiểu Bố đã thu hút sự chú ý của Trần Ca, anh luôn luôn làm việc rất cẩn thận, sẽ không mạo hiểm tính mạng của mình.
Sau khi dặn dò xong, Trần Ca mới rời đi. Anh nhất định phải tận dụng màn đêm đen để lái chiếc xe tang trở về khu vui chơi Thế Kỷ Mới.
Sau khi lên xe, Trần Ca nhìn thấy cậu bé bị anh đặt ở hàng ghế sau cùng của xe buýt, đứa bé này vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ.
Anh kiểm tra cơ thể của đứa bé, sau khi xác định đối phương không có gì nguy hiểm tính mạng, Trần Ca mới yên lòng: “Cha mẹ của đứa bé này chắc chắn sẽ rất lo lắng, đợi khi nào mình lái xe buýt về đến khu vui chơi thì đưa đứa bé này đến đồn cảnh sát Tây Thành vậy.”
Xe buýt 104 đi từ vùng ngoại ô phía tây đến vùng ngoại ô phía đông, đứa trẻ này bị một người phụ nữ trung niên bắt cóc ở vùng ngoại ô phía tây, cho nên giao cho đồn cảnh sát Tây Thành cũng không thành vấn đề.
“Camera giám sát ở vùng ngoại thành không nhiều, nhưng mà vẫn không thể chủ quan.” Trần Ca mở quyển truyện tranh, gọi tài xế quỷ Đường Tuấn ra.
“Suy nghĩ thế nào rồi?”
Dưới sự xuất hiện để nói chuyện và tẩy não của Bạch Thu Lâm, lão Chu cùng rất nhiều ma quỷ khác, thái độ của Đường Tuấn đã khá hơn nhiều.
Bản thân ông ta cũng không phải ác quỷ, tử vong là do bị tai nạn giao thông ngoài ý muốn, trong lòng cũng không có oán hận quá lớn, chấp niệm duy nhất chính là có chút lưu luyến với người nhà.
“Tôi thấy không sao, dù sao cũng là lái xe, lái cho ai cũng giống nhau cả thôi. Có điều nếu như cậu có thể giúp tôi gặp mặt người nhà một lần, chắc chắn sau này tôi sẽ luôn đi theo cậu.”
“Nhà ông ở đâu?”
“Hỏi để làm gì?”
“Ông lái xe đi, bây giờ chúng ta đi đến đó luôn.”
...
Sau 20 phút, Đường Tuấn đi ra từ trong một chung cư cũ nát ở ngoại ô phía đông. Hình như là bởi vì chấp niệm không còn mãnh liệt như trước cho nên cơ thể của ông ta mờ đi rất nhiều, giống như sắp biến mất.
Chờ đến khi ngồi lên xe tang, cơ thể ông ta mới bắt đầu chậm rãi khôi phục.
“Nhanh vậy? Không muốn nói chuyện với bọn họ thêm một lúc nữa sao?” Trần Ca đang nhìn tin tức về nhiệm vụ trên điện thoại màu đen, Đường Tuấn đã trở về, từ khi xuống xe đến lúc quay về, ông ta chỉ dùng chưa đến 3 phút.
“Tôi không đi lên tầng, chỉ đứng ở dưới một lúc thôi.”
“Không muốn đi nhìn người nhà một chút sao?”
“Sau khi suy nghĩ một lúc, cảm thấy hay là thôi đi.”
“Không sao cả, sau này nếu ông lại muốn đến, chỉ cần nói trước cho tôi là lúc nào cũng có thể đến được.” Trần Ca đối xử với nhân viên rất tốt, luôn xem bọn họ như người nhà: “Có điều ông cũng phải chú ý, đến khi chấp niệm chống đỡ ông tan đi hết thì ông cũng sẽ biến mất đấy.”
“Ừ, tôi hiểu mà.” Tài xế Đường Tuấn cầm tay lái, khởi động xe buýt.
Hơn 4 giờ sáng, trời tờ mờ sáng, xe buýt số 104 lái đến khu vực bên cạnh khu vui chơi Thế Kỷ Mới.
Khi ông lão bảo vệ thấy Trần Ca đi ra ngoài nguyên đêm, sau đó lại còn lái một cái xe buýt rất lớn trở về, con ngươi trừng như muốn rơi ra ngoài.
Sau khi hỏi han một lúc, xác định Trần Ca không trộm cũng không cướp, cái xe này chỉ là đạo cụ, ông lão mới cho Trần Ca đi vào.
“Lái cả xe buýt đến đây đúng là có hơi khoa trương.” Trần Ca thu Đường Tuấn vào truyện tranh, rồi lái xe buýt để ở chỗ đất trống phía sau nhà ma.
“Để mình suy nghĩ một chút xem còn có chuyện gì quên chưa làm không?” Trần Ca mở cửa xe, thấy đứa bé đang nằm im trên hàng ghế cuối cùng.
Ngay lúc anh đi đến, lông mi đứa bé khẽ rung, môi cũng hơi động đậy.
“Cháu tỉnh rồi sao?”
Đứa bé này rất thông minh, ngay lúc sáng sớm nó đã tỉnh rồi, nhưng vẫn luôn giả bộ bất tỉnh.
Phát hiện thủ đoạn nhỏ của mình bị Trần Ca nhìn thấu, cậu bé rụt rè bò dậy khỏi chỗ ngồi, cũng không nói chuyện, chỉ len lén nhìn Trần Ca.
“Đừng sợ, chú là người tốt, tối hôm qua chính chú đã cứu cháu từ trong tay của kẻ xấu đó.” Trần Ca nắm tay của cậu bé dẫn xuống xe buýt.
Bây giờ là khoảng hơn 4 giờ sáng, còn hơn 4 tiếng nữa mới tới thời gian mở cửa khu vui chơi. Trần Ca tính toán một lúc, cảm thấy vẫn còn đủ thời gian.
Anh dẫn cậu bé đi ra khỏi khu vui chơi Thế Kỷ Mới, sau đó bắt xe đi đến đồn cảnh sát Tây Thành.
“Cha mẹ cậu bé chắc chắn đang rất lo lắng, việc này không thể kéo dài được.”
Lúc 5 giờ Trần Ca đi đến đồn cảnh sát Tây Thành, anh nắm bàn tay nhỏ của cậu bé, đi vào bên trong.
Nhân viên trực ban thấy có người đi vào, lúc đầu cũng không để ý lắm, nhưng chờ đến khi anh ta nhìn rõ gương mặt của người đó thì lập tức tỉnh táo lại.
“Trần Ca? Sao anh lại đến đây?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất