Chương 556: Tên của tôi
Dùng cồn, khí ga để đốt, ngọn lửa sẽ rất yên lặng.
Chỉ khi dùng củi để đốt mới có thể phát ra tiếng nổ “lép bép” như vậy.
“Xin chào? Xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho anh không?”
Hơn mười giây sau, Trần Ca vẫn không nghe thấy tiếng người ta trả lời từ điện thoại bên kia. Anh bèn thử dò hỏi một câu.
Bình rượu rơi xuống, giống như là có thứ gì tràn ra, lửa cháy càng đượm hơn.
“Xin chào! Có ai ở đó không?”
Điện thoại có người bắt máy, chứng minh lúc này kế bên điện thoại nhất định có người.
“Chẳng lẽ là hỏa hoạn? Anh có ổn không? Xin lập tức nói vị trí của anh cho tôi!”
Trần Ca căng thẳng, la lớn lên.
Lửa vẫn cháy như cũ, ngọn lửa bốc lên còn kèm theo là một âm thanh khác.
“Tôi có thể nói chuyện với anh một lúc được không?”
Giọng nói anh ta rất êm tai, chỉ là giọng nói khàn khàn.
“Được, bây giờ tôi cũng không có việc gì.” Trần Ca chỉ lo đối phương nãy giờ không nói gì. Chỉ cần có thể giao lưu là anh có thể thu được thông tin hữu ích: “Vậy anh muốn nói chuyện về thứ gì?”
Sau một lúc lâu, anh ta mới đáp lời: “Không biết nữa.”
Giọng điệu rất chậm, giống như anh ta vẫn luôn đang suy tư.
Trần Ca nghe thấy giọng điệu của đối phương không đúng lắm. Anh cũng không dám tùy tiện mở miệng, lo sẽ kích thích đến đối phương.
“Chúng ta nói đến chuyện nào đó vui vẻ đi?”
“Chuyện vui vẻ thì có rất nhiều. Mọi người đều rất vui vẻ, tôi biết bản thân mình cũng nên tỏ ra vui vẻ nhưng tôi lại không vui nổi.”
“Bỏ qua chuyện đó đi, chúng ta nói về một vài ký ức tốt đẹp thì sao?”
“Ký ức sao?” Người đàn ông lại im lặng một lần nữa, nhưng âm thanh của ngọn lửa đang cháy vẫn văng vẳng ở đầu dây bên kia, càng ngày càng rõ ràng: “Khi còn nhỏ, cha mẹ tôi thường xuyên cãi nhau vì cuộc sống.”
Nghe thấy câu đầu tiên, Trần Ca đã cảm thấy không đúng lắm. Đây không phải là ký ức tốt đẹp gì cả. Anh muốn ngắt lời đối phương nhưng người đàn ông bên kia đầu dây lại không định dừng lại.
“Mẹ tôi quản lý tôi rất nghiêm khắc, hy vọng tôi có thể hơn người. Tôi luôn là một đứa trẻ rất ngoan, có hơi xấu hổ và không thích nói chuyện.”
“Khi học tiểu học, tôi học cũng khá nhưng trong sáu năm tôi chỉ nhận giấy khen học sinh ba tốt có một lần.”
“Khi học cấp hai, tiếng Anh của tôi rất kém, thành tích trung bình. Đến lớp chín, mẹ tôi tìm cho tôi một giáo viên dạy kèm môn tiếng Anh. Sau giờ học, tôi còn phải đến lớp học thêm. Học đến 9 giờ rưỡi tối, về đến nhà cũng đã 10 giờ.”
“Thầy giáo đó dạy rất hay, khi thi tuyển sinh, tiếng Anh tôi được hơn 90 điểm. Tuy rằng môn toán và ngữ văn sở trường của tôi lại không tốt nhưng tổng thành tích vẫn ở trong top 10 của lớp, hình như là tôi thi được hơn 560 điểm.”
“Với thành tích này, ngoại trừ trường cấp ba số một của thành phố, tôi có thể vào học ở bất kỳ trường cấp ba nào.”
“Thật ra tôi không thể hiểu được tại sao lại muốn cho đứa con mình đánh bóng tên tuổi vào lúc đó.”
“Trường cấp ba số một của thành phố là trường cấp ba tốt nhất. Tôi thiếu hơn 20 điểm, muốn đi đến trường cấp ba số một thì phải nộp học phí 18.000 tệ.”
“Một tháng lương của cha mẹ tôi gộp lại cùng lắm là hơn 4.000 tệ. Vì có thể cho tôi một nơi bắt đầu tốt, bọn họ cố kiếm số tiền này và cho tôi đi học trường cấp ba số một.”
“Tôi biết ơn lắm à?”
“Bản thân tôi cũng không biết, có lẽ là không muốn thẹn với lòng. Ba tháng đầu tôi liều mạng nỗ lực, tôi lo mình sẽ bị lộ, lo người khác biết tôi vào đây không phải dựa vào chính thực lực của mình, tôi là một thằng đi cửa sau.”
“Thật ra người khác cũng không để ý mấy chuyện này lắm. Có lẽ trong xương cốt tôi là một người rất kiêu ngạo, hoặc là tôi không muốn mình không giống bọn họ.”
“Trong cuộc thi sát hạch lúc nhập học, thành tích tôi đạt được trên trung bình, điều này làm cho tôi mừng thầm. Tôi bắt đầu càng thêm nỗ lực.”
“Nhưng đến khi thi giữa kỳ, thành tích của tôi lại xuống dưới trung bình.”
“Tôi không tìm ra nguyên nhân. Có thể là do phương pháp học tập xảy ra vấn đề, cũng có thể là bởi vì bản thân tôi còn chưa đủ nỗ lực.”
“Tôi lại tiếp tục liều mạng.”
“Khi có thành tích thi cuối kỳ, tôi lại tuột hạng, rớt xuống hạng chót.”
“Một người có thành tích xuất sắc lại biến thành học sinh kém, thân phận đã thay đổi nhưng vẫn cần một quá trình để tâm lý có thể thích ứng.”
“Khi tâm lý đã bắt đầu thích ứng, bạn sẽ từ một học sinh giỏi biến thành một học sinh kém.”
“Bản thân tôi tương đối kỳ lạ. Tôi là một người có lòng tự trọng cao, đồng thời lại là một học sinh kém rất kiêu ngạo.”
“Khi chia ban tự nhiên và ban xã hội, tôi gặp được người mình thích. Cảm giác này rất khó miêu tả, chỉ nhìn thôi đã thấy rất vui vẻ.”
“Cô ấy là một học sinh học rất giỏi. Cô ấy cũng rất chịu khó, mới sáng sớm đã đến phòng học.”
“Chìa khóa phòng học của chúng tôi ở trong tay lớp trưởng. Sáng nào tôi cũng dậy thật sớm để nhảy từ cửa sổ vào và giúp cô ấy mở cửa trước khi lớp trưởng đến.”
“Những chuyện tương tự như vậy còn có rất nhiều. Giữa trưa, khi cô ấy đi ăn cơm ở nhà ăn, tôi sẽ cầm sách tiếng anh đứng ở trên hành lang đọc thuộc lòng. Tôi muốn đợi cô ấy trở lại và nhìn cô ấy đi từ nhà ăn về phía lầu dạy học.”
“Nói ra thật là xấu hổ, tôi học thuộc lòng từ vựng của một học kỳ nhưng đến cuối kỳ điểm thi tiếng anh của tôi chỉ có hơn 30 điểm.”
“Thành tích học tập của tôi càng ngày càng kém, tên luôn nằm trong mười hạng chót. Đến khi lớp mười hai, khi mọi người đập nồi dìm thuyền*, tử chiến đến cùng, tôi lại hứng thú với việc đọc sách và viết văn.”
(*) Đập nồi dìm thuyền: Chiến đấu đến cùng.
“Tôi đọc đủ thể loại sách ngoài chương trình, văn học mạng, tạp chí, tất cả tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, huyền huyễn của trong và ngoài nước.”
“Xem càng nhiều, trong đầu tôi sẽ xuất hiện một thế giới, thế giới mà bản thân tôi tưởng tượng ra. Lúc ấy cũng là lần đầu tiên tôi đặt một bút danh trên mạng, thử viết thứ gì đó.”
“Khi còn hơn một trăm ngày nữa là đến kỳ thi đại học, vài người bạn tốt trên mạng của tôi lần lượt ‘quay đầu là bờ’, còn tôi thì vẫn gõ chữ như cũ.”
“Trong Đại hội trăm ngày trước khi thi, lãnh đạo nhà trường lên sân khấu tổng động viên mọi người. Tôi nhìn thầy, trong lòng nghĩ là mình thích sách, thích làm tác giả, tôi muốn trở thành người giống như bọn họ, đắp nặn một thế giới khiến nhiều người yêu thích.”
“Thi xong đại học, có hai cách giải nghĩa bốn chữ này.”
“Một là thi xong rồi, hai là tôi xong đời rồi.”
“Tôi chỉ đạt đủ điểm sàn đại học. So với những người thi được top đầu mà vẫn không hài lòng và sẵn sàng học lại, tôi quyết định bắt lấy cơ hội cuối cùng này để tỏ tình.”
“Thực tế thì tôi còn chưa kịp mở lời, tôi đã thấy người con gái mình thích hẹn hò với lớp trưởng.”
“Tôi đi cạo đầu trọc, làm một sinh viên theo học cao đẳng duy nhất trong lớp chọn của trường chuyên cấp ba, tôi nhất định phải có phong thái riêng của mình, ung dung bình tĩnh.”
“Tôi không định liên lạc với bọn nữa, có lẽ bởi vì người có lòng tự trọng càng cao càng không thích người khác thương hại.”
“Là một học sinh kém, tôi cũng muốn có ước mơ của học sinh kém.”
“Sau khi lên cao đẳng, viết văn đối với tôi là tất cả. Tôi chuẩn bị sáng tác một tác phẩm thần thoại tập hợp tất cả các yếu tố cổ đại, hiện đại của trong nước và nước ngoài.”
“Tôi đã đọc rất nhiều sách, cái gì cũng hiểu được một chút. Tôi viết xong thứ này và gửi bản thảo cho trang web.”
“Lúc đó là lần đầu tiên tôi ký hợp đồng, hơn ba trăm ngàn chữ được đăng lên nhưng không có ai xem cả.”
“Sau đó tôi lại gửi một số bài lung tung và lộn xộn, bọn họ không cần.”
“Học kỳ hai của năm ba, có một số bạn cùng lớp của tôi bắt đầu vội vàng thi lấy bằng tốt nghiệp và thi lấy chứng chỉ giáo viên. Tôi thì đến nơi xa nhà nhất để thực tập.”
“Nhà xưởng chỗ cha tôi làm bị đóng cửa, ông tổng giám đốc bị kết án mười năm tù vì tội góp vốn trái phép. Trong nhà chỉ có tiền lương của mình mẹ tôi, lương không đến hai nghìn.”
“Tôi đi ra ngoài thực tập, nơi xa nhà tôi nhất, tiền lương cũng cao nhất. Tôi còn có thể nhìn thấy biển.”
“Trường học của tôi có ba mươi ba người đi thực tập ở công ty này. Bởi vì phải làm việc trực tiếp, nhiệt độ trong xưởng phải 400 trở lên, còn phải thường xuyên tiếp xúc với bùn đồng và dầu hỏa. Sau một tháng, chỉ còn mười sáu người ở lại.”
“Sau đó tôi được chuyển tới bộ phận khác bởi vì lý do chuyên môn. Mỗi ngày làm việc rất cực nhưng nó vẫn ở trong phạm vi tôi có thể chịu đựng được.”
“Dần dần tôi càng ngày càng quen việc, lãnh đạo cũng cảm thấy tuy rằng đứa nhỏ như tôi không thích nói chuyện nhưng làm việc kiên định và nghiêm túc. Sau đó thì chuyển tôi thành nhân viên chính thức.”
“Mỗi ngày tôi làm việc tám tiếng, mỗi tuần được nghỉ một ngày. Sau khi tôi quen với kiểu sinh hoạt này, tôi bắt đầu nghĩ về bản thân mình. Chẳng lẽ tôi muốn làm việc này cả đời hay sao? Là một người công nhân ở thời đại mới làm sao không có lý tưởng được chứ?”
“Tôi bắt đầu viết văn một lần nữa. Tôi đi làm tám tiếng, buổi tối trở về nhà viết bốn ngàn chữ. Không có ai xem, không có ai thích, ngay cả người mắng cũng không có.”
“Nếu không viết, sẽ không có gì thay đổi cả. Nếu viết, tuy rằng tôi rất mệt nhưng ít ra tôi thích viết.”
“Có lẽ trời cao thật sự ưu ái với người nỗ lực. Tác phẩm của tôi rất ít người đọc nhưng cô gái mà tôi thích ở thời cấp ba đột nhiên liên hệ với tôi qua WeChat.”
“Vào năm hai đại học, tôi có nghe một bạn nam cùng lớp nói là cô ấy chia tay với lớp trưởng, nhưng mà lúc ấy tôi đang si mê viết tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, huyền huyễn thần thoại của mình nên cũng không để ý.”
“Sau đó chúng tôi bắt đầu thường xuyên liên hệ với nhau. Vào kỳ nghỉ đông, tôi đi gặp cô ấy, đi dạo trong trường học của cô ấy.”
“Cao đẳng và đại học chỉ khác nhau một chút, cho nên tôi cũng không cảm thấy chênh lệch quá lớn. Nhưng mà sau đó cô ấy học liên thông thạc sĩ và tiến sĩ, mấy chữ này cách nhau khá xa.”
“Tôi đã quên ngày nào mình tỏ tình, cũng không biết lúc ấy mình nói gì, nhưng dù sao cũng không thích hợp.”
“Cũng không khó chịu lắm.”
“Sau đó tôi lại tiếp tục đi làm, tiếp tục gõ chữ. Cuối cùng cuốn sách đó cũng được lên trên kệ.”
“Vẫn không có ai xem cả, tiền nhuận bút hàng tháng hơn 600 tệ. Trong đó 600 tệ là tiền thưởng chuyên cần.”
“Sau đó tôi tự kiếm sách của mình và phát hiện ra nhiều trang web vi phạm bản quyền, tôi rất tức giận. Tôi đi báo cáo, đi khiếu nại, tôi nghĩ hết mọi cách, cuối cùng kết bạn được với tài khoản QQ của người kia để lại ở trên trang web vi phạm bản quyền.”
“Nơi đó còn có bình luận của người đọc, ở đó còn náo nhiệt hơn khu bình luận trên web chính của tôi nữa. Sau khi kết bạn với người đó, tôi bắt anh ta phải lấy sách của tôi ra khỏi kệ ngay lập tức, nếu không tôi sẽ dùng nhiều cách khác nhau để bảo vệ quyền lợi của mình.”
“Anh ta phớt lờ tôi.”
“Tôi tìm trang web lậu khác, phát hiện lưu rất nhiều bài của tôi bằng cùng một tài khoản QQ. Tôi bèn lý luận với anh ta.”
“Tôi vẫn không được phản hồi, cuối cùng một học sinh kém nhưng kiêu ngạo từ trong xương cốt như tôi lần đầu tiên van xin người khác.”
“Tác giả gốc là tôi lại nói với người lập ra trang web lậu rằng tôi không cần anh phải gỡ sách khỏi kệ đâu, anh đừng có đăng chương cùng lúc với tôi. Chờ tôi đăng được ba ngày rồi anh hãy đăng được không? Nếu ba ngày anh không đồng ý thì một ngày cũng được. Tôi van xin anh.”
“Tôi còn đăng một bài trong khu bình luận của trang web lậu, nói rằng mỗi tháng tôi chỉ có 600 tệ tiền chuyên cần, nếu mọi người thích thì hãy ủng hộ sách gốc.”
“Phía dưới có người trả lời tôi là tôi tỏ vẻ đáng thương, nói tôi ngu ngốc, đọc được truyện của tôi sẽ bị độc chết. Bọn họ nói là đại thần nào để ý tới những chuyện này thì cứ đợi ăn chửi đi.”
“Người lập trang web lậu không phản hồi tôi. Tôi cũng không phản hồi những người đọc bản lậu đó. Sau khi tôi rời khỏi trang web đó, tiếp tục viết bốn nghìn chữ của hôm nay.”
“Mỗi ngày viết bốn nghìn chữ, hằng ngày đăng chương mới là mỗi tháng sẽ nhận tiền thưởng chuyên cần 600 tệ. 600 tệ này là toàn bộ sự báo đáp mà tôi lấy được.”
“Khoảng một tuần sau, lúc tôi đang bật máy mài thì điều khiển sai, khiến dụng cụ bay ra và đập vào tay tôi.”
“Xương ngón giữa ở bên tay phải bị gãy, chỉ chừa lại hai lớp da nối liền.”
“2 giờ chiều xảy ra sự cố, hơn 8 giờ tối xử lý xong, tôi trở về phòng ngủ.”
“Tôi mở máy tính, dùng bảy ngón tay viết bốn nghìn chữ cho hôm nay. Mỗi ngày bốn nghìn chữ, hằng ngày đăng chương mới thì tháng này mới có tiền thưởng chuyên cần.”
“Đến 1 giờ rưỡi đêm, tôi viết được hơn ba nghìn chữ. Sau đó đột nhiên cả người suy sụp, tôi nằm bò trên bàn phím và khóc như chó kêu.”
“Rốt cuộc tôi đang làm gì vậy?”
“Sau đó là thời gian nghỉ phép, tôi trở về quê. Người con gái kia mời tôi ăn cơm, rồi chúng tôi đi ăn và xem phim.”
“Phim tôi xem ngày đó là Đại Ngư Hải Đường. Sau khi nhìn thấy nam phụ Thu hiến mạng vì nữ chính, nữ chính Xuân vẫn về bên nam chủ Côn, tôi như thấy được chính mình, buông bỏ tất cả mọi thứ.”
“Tôi đặt món quà đã được mình chuẩn bị kỹ lưỡng ở trên cầu vượt và ngồi xổm trên đường cho đến nửa đêm. Mọi người qua lại chắc sẽ nghĩ anh chàng này thật kỳ lạ.”
“Sau khi về nhà, ngày hôm sau tôi liền trở về Châu Hải.”
“Làm việc, gõ chữ, khi đó tôi cũng không biết thứ đang chống đỡ cho tôi là thứ gì.”
“Sau đó tôi lại viết sách mới, hơn nửa năm trôi qua, trời cao cuối cùng cũng không bạc đãi người nỗ lực. Tôi có một đoạn thời gian vui vẻ nhất cuộc đời.”
“Tôi quen biết một độc giả nữ nhỏ hơn tôi năm tuổi.”
“Lúc đó cô ấy đang đi học, còn tôi thì đang đi làm, cách nhau cả nửa Trung Quốc.”
“Lần đầu tiên tôi đi tìm cô ấy, một cơn bão ập đến, máy bay không thể cất cánh, phải hoãn lại rất lâu.”
“Điều trùng hợp hơn chính là cơn bão này chưa đi, một cơn bão khác lại sắp đổ bộ. Tất cả những điều này đều là sự thật.”
“Lúc ấy cô ấy nói với tôi, nếu như ngày đó tôi không đến được thì chúng tôi sẽ không bên nhau.”
“Điều trùng hợp nhất là trong đoạn thời gian ngắn giữa hai cơn bão kia, máy bay đã cất cánh.”
“Đây chắc hẳn là lần đầu tiên tôi yêu đương.”
“Tất cả những việc chúng tôi làm, đối với tôi mà nói đều là lần đầu tiên.”
“Lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên đi thủy cung, lần đầu tiên đi công viên giải trí, lần đầu tiên đi ngang qua cửa ngôi nhà ma, lần đầu tiên đi tàu điện ngầm, lần đầu tiên hôn môi…”
“Người đàn ông cứng nhắc như tôi không ít lần khiến cô ấy lo lắng. Tôi còn che giấu rất nhiều khuyết điểm của mình với cô ấy, chẳng hạn như ngón tay dù đã nẹp lại nhưng vẫn có thể nhận ra là có vấn đề, chẳng hạn như bằng cấp, và cả việc tâng bốc sách của bản thân.”
“Sau này tôi lại viết một quyển tiểu thuyết linh dị khác và nó rất nổi tiếng. Tôi cảm thấy trời cao thật sự sẽ không bạc đãi một con người biết nỗ lực.”
“Khoảng thời gian đó giống như là tỏa sáng, khổ tận cam lai, ước mơ đều ở ngay trong tầm tay.”
“Tôi như thấy được Đại hội trăm ngày trước khi thi, có một học sinh kém đứng lẫn trong đám người và đang cảm ơn tôi.”
“Cảm ơn cậu đã không từ bỏ, cuối cùng cũng có một ngày cậu và những tác giả mà cậu thích có thể đứng chung một chỗ.”
“Đây là thời gian vui vẻ nhất, nhưng quãng thời gian vui vẻ luôn rất ngắn.”
“Hằng năm trong giới sẽ chọn ra một người mới lợi hại nhất. Tôi vốn tưởng thành tích của tôi đã chắc chắn đến 90%, kết quả lại gặp phải một kẻ cản đường.”
“Sách của tôi tuyệt đối là dẫn đầu thành tích, phải phát lì xì tổng cộng hơn 400.000 nhân dân tệ mới có thể được vinh dự này.”
“Hơn 100.000 trong 400.000 tệ này là do các độc giả tặng, còn 300.000 là tôi tự phát, tôi đã bán căn nhà cũ của mình.”
“Trong tháng đó tôi đã nghĩ kỹ tất cả rồi. Nếu như sách của tôi bị báo cáo và bị chặn, tôi sẽ đi tìm kẻ cản đường kia và giết anh ta. Sau đó tôi sẽ dùng một mồi lửa đốt cháy tất cả mọi thứ, bao gồm cả bản thân mình.”
“May mắn thay, sách không bị chặn. Nhưng mà khi giành được vinh dự này, tôi đột nhiên cảm thấy thế giới lập tức tối sầm xuống.”
“Chắc hẳn là một điều rất hạnh phúc nhưng tôi lại không thể cười nổi.”
“Tất cả mọi người đều vui vẻ, tôi cũng rất nỗ lực để mỉm cười.”
“Ước mơ đã thành sự thật nhưng hình như nơi nào đó trong tôi xảy ra vấn đề.”
“Khi giao tiếp với người khác, tôi cảm thấy miệng của đối phương mở rộng, giống như một cái động đen và sẽ hút bản thân tôi vào trong.”
“Người thích tôi và người thân của tôi quan tâm thì tôi cũng sẽ từ chối.”
“Nhất định là nơi nào đó xảy ra vấn đề.”
Tiếng lửa cháy ở bên kia càng lúc càng lớn, giống như tủ quần áo, đồ vật linh tinh bị ngã xuống. Giọng của người đàn ông càng lúc càng nhỏ dần, Trần Ca chỉ nghe được câu nói cuối cùng của anh ta.
“Ngọn lửa này cháy lớn thật…”