Hệ thống nhà ma

Chương 557: Nobita

Chương 557: Nobita

“Alô? A lô! Bây giờ anh đang ở đâu? Tôi có thể giúp anh! Tôi có thể giúp được anh!”
Trần Ca hét ầm vào điện thoại nhưng đáp lại anh chỉ có tiếng ngọn lửa đang bùng cháy.
“Anh hãy bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!”
Anh nắm chặt điện thoại, một chân đá văng cửa ngôi nhà ma, chạy về phía tòa nhà văn phòng cao nhất ở khu vui chơi.
Anh dùng toàn lực để lao đến, chạy lên trên sân thượng, đứng ở nơi cao nhất khu vui chơi và quan sát toàn bộ Cửu Giang.
Đèn đuốc rực rỡ, xe cộ như nước, duy chỉ có ánh lửa là không nhìn thấy.
Nhưng bây giờ đầu dây bên kia rõ ràng là tiếng ngọn lửa đang bốc cháy, tiếng nổ “lép bép” không ngừng vang lên.
Ngọn lửa đã lan rộng.
“A lô! Tôi không biết anh có thể nghe thấy những lời này hay không, tôi chỉ muốn nói cho anh là tôi có thể giúp anh. Trên thế giới này còn có người tình nguyện giúp anh.”
Dòng điện vang lên tiếng rẹt rẹt, giống như là lửa đã lan đến dây điện thoại. Không có bất kỳ câu đáp lại nào, điện thoại bị cúp mất.
Nghe thấy tiếng “tút tút” ở đầu dây bên kia, trong lòng Trần Ca hơi hoảng hốt.
Những gì tác giả kể ở đoạn cuối chắc hẳn là do anh ta tưởng tượng ra. Anh ta kiên trì cho đến bây giờ mà vẫn chưa được báo đáp. Sau khi ước mơ bị sụp đổ, có khả năng tinh thần anh ta đã xảy ra vấn đề.
Trần Ca nắm lấy lan can ở rìa của tòa nhà, nhìn về phía xa.
Sau vài phút, anh ôm hy vọng gọi đến số điện thoại kia một lần nữa. Anh biết khả năng là không cao nhưng vẫn muốn thử một lần.
Tiếng “tút tút” vang lên bên tai anh, cũng không biết là đã vang lên được bao lâu.
Trần Ca khẽ thở dài, khi anh chuẩn bị cúp, đột nhiên điện thoại có người bắt máy.
“Xin chào.”
Từ đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói hoàn toàn xa lạ.
Gọi lộn số?
Trần Ca vô thức nhìn số điện thoại một lần nữa. Tất cả con số đều đúng nhưng tiếng lửa cháy lại biến mất, đầu dây bên kia yên lặng đến mức áp lực.
Cùng một dãy số, giọng nói lại khác nhau. Trần Ca bình tĩnh lại, anh nhớ lại lời giới thiệu về dãy số này trong chiếc điện thoại màu đen: Cảnh sát phát hiện, ở khoảng thời gian cuối cùng trước khi chết, mỗi một người chết đều gọi đến số điện thoại này.
Người chết không chỉ có một!
Sau khi hiểu được điều này, Trần Ca nhanh chóng chỉnh lại cảm xúc của mình. Anh điều chỉnh giọng nói và ngữ điệu của mình: “Xin chào. Xin hỏi tôi có thể giúp gì được anh không?”
Không hiểu về tình huống, không biết đối phương gặp phải chuyện gì, Trần Ca chỉ có thể nói câu này.
“Giúp tôi sao? Không cần đâu. Cảm ơn anh.” Giọng nói ở đầu dây bên kia hơi suy yếu, giống như là sắp ngủ.
“Anh trông có vẻ không thoải mái.” Trần Ca không hiểu sao lại thấy bất an. Đối phương bình tĩnh đến đáng sợ, điều này làm cho anh nhớ đến vị tác giả kia: “Có thể nói cho tôi biết bây giờ anh đang ở nơi nào được hay không? Nếu anh muốn tìm một người để nói chuyện, tôi có thể đến đó ngay lập tức.”
“Không còn kịp nữa rồi.” Tốc độ nói chuyện của người đàn ông rất chậm: “Nếu như anh thật sự muốn giúp tôi thì trước khi cúp điện thoại, anh có thể nói cho chủ nhà tôi một tiếng hay không? Tiền điện, tiền nước, tiền ga tôi đặt ở trong rương hành lý.”
“Chủ nhà? Làm sao tôi có thể liên lạc được với người đó?” Trần Ca nghe thấy giọng điệu của anh ta giống như là đang dặn dò hậu sự. Anh muốn biết được vị trí của người đàn ông này, chủ nhà chính là một cửa đột phá tốt nhất.
“Bà ấy ở tầng một tòa nhà số sáu, trong khu chung cư bên trái khu vui chơi Vương Quốc Cổ Tích.” Giọng nói của người đàn ông vô lực yếu ớt, giống như bây giờ nói chuyện đã là một việc rất khó khăn đối với anh ta.
“Vương Quốc Cổ Tích?” Trong đầu Trần Ca hiện lên vị trí của khu vui chơi này. Ở ngoại ô phía nam Cửu Giang có một khu vui chơi dành riêng cho thiếu nhi, sau lại bị ngừng hoạt động vì nguyên nhân nào đó: “Vậy anh có số điện thoại của bà ấy không? Tôi sợ đến lúc đó không tìm thấy chỗ.”
Trần Ca quyết đoán chạy xuống dưới tầng, anh chuẩn bị đi đến ngoại ô phía nam Cửu Giang xem thử.
Mạng người quan trọng, anh không cúp điện thoại, cố tìm mọi cách ổn định đối phương: “Nghe giọng nói của anh, tôi cảm thấy anh rất buồn ngủ. Tối hôm qua anh ngủ không ngon sao?”
“Đã lâu lắm rồi tôi không được ngủ say.” Người đàn ông mỉm cười: “Tôi cũng không biết vì sao ban ngày thì vô tâm, vừa đến buổi tối tôi lại suy nghĩ lung tung, lăn qua lộn lại mãi mà vẫn không ngủ được.”
“Tôi hiểu rất rõ sự thống khổ này của anh. Buổi tối tôi cũng gần như không ngủ được, hơn 3, 4 giờ sáng còn thường xuyên ra bên ngoài đi bộ một mình.” Trần Ca đồng cảm như chính bản thân cũng bị, mà đây cũng là lời nói thật của anh.
Người đàn ông như tìm ra được một đồng minh từ giọng nói chân thành, tha thiết của Trần Ca: “Anh cũng thường hay mất ngủ sao?”
“Đúng vậy, hơn nửa năm trước cha mẹ tôi mất tích, đến nay vẫn chưa tìm được bất kỳ manh mối nào. Mỗi ngày tôi đều sống trong sự thống khổ và lo âu, chỉ có thể dựa vào việc giúp đỡ người khác để tìm kiếm một sự an ủi cho tâm hồn mình.” Nói đến đây, giọng nói Trần Ca lại thay đổi: “Nhưng mà tôi vẫn sẽ kiên trì đi tìm họ. Đợi đến khi tôi tìm được bọn họ, tôi nhất định phải lớn tiếng nói cho bọn họ biết nỗi phẫn nộ và lo lắng của mình. Sau đó, tôi lại chạy đến ôm bọn họ thật chặt.”
“Chúc anh sớm tìm được bọn họ.” Giọng điệu người đàn ông dịu đi một chút, nhưng mà trạng thái của anh ta càng ngày càng kém, như thể anh ta có thể hôn mê bất cứ lúc nào.
“Anh có thể nói cho tôi biết về một ít chuyện của anh được hay không? Anh cứ xem như tôi là một người lạ đi ngang qua là được.” Trần Ca thấy cũng tàm tạm nên thử dò hỏi một câu.
“Cuộc đời của tôi rất tẻ nhạt.” Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi nói ra những lời này.
“Cuộc sống vốn dĩ đã không có ý nghĩa gì, chủ yếu là bởi vì mỗi người khác nhau sẽ cho nó một ý nghĩa khác nhau, cho nên mới không còn nhàm chán như vậy.” Trần Ca đã chạy ra khỏi tòa nhà văn phòng và chạy ra bên ngoài khu vui chơi.
“Có lẽ là vậy, tôi sinh ra đã là một sự ngoài ý muốn. Cha tôi chăm sóc tôi từ nhỏ đến lớn. Ông ấy nỗ lực làm việc, cầm đồng lương ít ỏi, giống như một người tôi nhìn thấy ở trên đường, rất bình thường.” Giọng nói của người đàn ông dần dần nhỏ xuống, nhưng mà tốc độ nói vẫn chưa thay đổi gì quá lớn.
“Từ nhỏ thân thể tôi rất yếu đuối, cho nên đã gây không ít phiền phức cho ông ấy. Sau khi đi học, tôi càng thấy mình lạc lõng. Tôi cảm thấy bản thân mình rất ngu ngốc, chuyện gì cũng làm không tốt, cũng không thể tập trung nổi. Không ai muốn làm bạn với tôi hết.” Người đàn ông hít vào một hơi, anh ta do dự một lúc rồi nói tiếp: “Lúc đầu thầy giáo chỉ cảm thấy tính cách của tôi có vấn đề, chính bản thân tôi cũng cho là như vậy. Mãi đến một ngày, thầy giáo gọi cha tôi đến trường học, bọn họ đề nghị tôi nên đến bác sĩ khám.”
“Khám bác sĩ?”
“Đúng vậy, kết quả sau khi khám bệnh là hội chứng Nobita – Chaien*. Tên rất đáng yêu, khi vừa mới nghe thấy tôi còn cảm thấy nó rất thú vị.” Người đàn ông cười, nhưng mà từ trong giọng nói của anh ta nghe không ra bất kỳ sự vui vẻ nào.
(*) Hội chứng Nobita – Chaien: Rối loạn tăng động giảm chú ý.
Đây cũng là lần đầu tiên Trần Ca nghe thấy tên căn bệnh này. Hình như Nobita và Chaien là nhân vật trong một bộ truyện tranh nào đó: “Bệnh này có biểu hiện cụ thể như thế nào?”
“Nước ngoài gọi chung các chứng tăng động và chứng giảm chú ý này là chứng rối loạn tinh thần và giác quan. Trong đó Nobita đại diện cho chứng rối loạn giảm chú ý, là căn bệnh mà tôi đang mắc phải.”
“Lúc ấy tôi hoàn toàn không biết gì về căn bệnh này cả. Sau khi trở lại trường học, các bạn học cũng chỉ biết là tôi bị bệnh chứ không biết căn bệnh này là bệnh gì. Thật ra có đôi khi bọn họ chỉ cần một lý do để cô lập bạn mà thôi, mà đầu óc có vấn đề lại là một cái cớ rất tốt.”
Người đàn ông rất bình thản khi nói những lời này, cứ như chuyện này không là gì so với chuyện xảy ra ở phía sau.
“Sau khi hết cấp ba, tôi không học tiếp nữa, tôi cảm thấy mình rất có lỗi với cha mình. Tôi tìm rất nhiều công việc nhưng đều bị sa thải vì tính cách của tôi. Tôi bắt đầu sợ gặp người khác, bệnh tình cũng càng ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng biến thành bệnh trầm cảm nặng và được đưa đến trung tâm điều trị bệnh tâm thần.”
“Khi đó tôi khoảng hai mươi tuổi, không những không thể giúp được gì cho cha tôi mà còn giống như một con đỉa lớn hút máu, liên lụy đến ông ấy.”
“Trong tình huống này, tôi đã cân nhắc rất lâu và quyết định rời đi.”
“Tôi đã đăng điều cuối cùng muốn nói với cha tôi lên mạng và đặt lịch hẹn.” Người đàn ông thở dài chán nản: “Nếu ngày hôm đó tôi rời đi, có lẽ cũng sẽ không có gì cả.”
“Tuyệt đối đừng có suy nghĩ như vậy! Còn sống mới có được mọi thứ!” Trần Ca ngồi ở trên xe taxi, bảo tài xế nhanh chóng đi về vùng ngoại ô phía nam.
“Tôi đã được cứu lại, nhưng trong khoảng thời gian tôi hôn mê, bài đăng hẹn giờ của tôi đã được đăng công khai.”
“Lần đầu tiên tôi nhận được nhiều sự quan tâm đến vậy, tôi có cảm giác vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên.”
“Sau khi bình phục, tôi lên mạng nói rõ mọi chuyện, nói là làm phiền mọi người, tôi không sao rồi.”
“Có rất nhiều người an ủi tôi, nói không sao là tốt rồi, nhưng tôi còn thấy được một số tin nhắn.”
“Tại sao anh còn sống?”
“Tại sao anh còn nhảy nhót được?”
“Tôi còn đang chờ đến đầu thất* của anh để thắp cho anh một nén nhang đấy.”
(*) Đầu thất: Bảy ngày đầu sau khi mất.
“Thuốc ngủ phát hiện kịp thời rất dễ cứu, chọn loại thuốc độc như paraquat* đi.”
(*) Paraquat: Là loại hóa chất diệt cỏ cực độc, khi vào cơ thể gây tổn thương tất cả các cơ quan đường tiêu hóa, nghiêm trọng nhất là tổn thương phổi, sau đó xơ phổi tiến triển nặng dần và không thể hồi phục.
(*) Paraquat: Là loại hóa chất diệt cỏ cực độc, khi vào cơ thể gây tổn thương tất cả các cơ quan đường tiêu hóa, nghiêm trọng nhất là tổn thương phổi, sau đó xơ phổi tiến triển nặng dần và không thể hồi phục.
“Không thể yên lặng mà chết hay sao?”
“Tôi thấy rất lạ, rõ ràng từ xưa đến nay không hề quen biết, tại sao nhiều người lại ngóng trông tôi chết như vậy? Là bởi vì cái chết của tôi có thể khiến bọn họ cười được sao?” Giọng nói của người đàn ông đứt quãng, càng ngày càng nhỏ.
Trần Ca cảm thấy những lời này quá ác độc: “Tôi cảm thấy anh không thể cho bọn họ được như ý nguyện. Bọn họ càng mong anh chết, anh càng phải sống vui vẻ, vẻ mặt tươi vui làm bọn họ tức chết!”
Người đàn ông bên kia điện thoại cười khẽ: “Anh đúng là một người rất thú vị. Tôi cũng từng buồn rầu một khoảng thời gian, sau đó tôi lại nói chuyện với cha tôi mới hiểu ông ấy không quan tâm chuyện tôi bị bệnh hay là để bụng việc tôi liên lụy ông ấy. Chỉ cần tôi có thể sống tốt là được, tất cả đã có ông ấy ở bên.”
“Khi đó tôi hai mươi hai tuổi, những lời nói của cha tôi là sự cổ vũ lớn nhất dành cho tôi. Tôi không phải là một người vô dụng, tôi có thể làm được.”
“Tôi tích cực hợp tác điều trị. Sau ba tháng, tôi được xuất viện.”
“Cha tôi biết tình trạng của tôi, nhìn thấy người sẽ vô cùng căng thẳng. Ông ấy cố ý giúp tôi tìm một công việc không cần gặp người khác. Công việc ấy là đóng vai con rối cỡ lớn trong phim hoạt hình ở khu vui chơi thiếu nhi.”
“Ngày đó đi làm, nhân viên làm việc ở khu vui chơi đưa tôi tới kho hàng. Anh ta kêu tôi lựa chọn một bộ trong đống trang phục con rối nhân vật trong phim hoạt hình.”
“Tôi liếc mắt một cái đã nhìn trúng Doraemon. Nó có cái đầu to, bên trong còn có cái quạt nhỏ. Nguyên nhân là khi còn nhỏ tôi mắc hội chứng Nobita - Chaien, tôi cảm thấy Doraemon có thể mang lại may mắn cho Nobita.”
“Sau một khóa huấn luyện đơn giản, tôi bắt đầu làm việc. Công việc hằng ngày chính là mặc trang phục con rối Doraemon, chuẩn bị thật nhiều kẹo và các món quà nhỏ trong cái túi trước bụng, sau đó cùng chơi đùa với bọn nhỏ ở khu vui chơi thiếu nhi.”
“Tôi rất thích cảm giác này. Nhìn gương mặt tươi cười của bọn nhỏ, chính bản thân tôi cũng sẽ cầm lòng không được mà mỉm cười.”
“Tôi trốn ở trong trang phục con rối, có cảm giác an toàn. Tôi không chỉ không sợ hãi mà còn chủ động giao tiếp với khách tham quan. Tôi cảm thấy công việc này quả thực chính là một công việc ‘đo ni đóng giày’ cho tôi. Doraemon quả thực có thể mang lại may mắn cho Nobita.”
“Làm việc này được một thời gian, thỉnh thoảng cha tôi cũng đến thăm tôi. Thật ra lần nào tôi cũng biết, mỗi khi ông ấy trộm đến đây, tôi đều biểu hiện vô cùng nghiêm túc. Tôi không muốn khiến ông ấy cảm thấy con trai của mình là một người vô dụng.”
Giọng nói của người đàn ông khẽ run lên. Hình như anh ta rất buồn ngủ, vô cùng buồn ngủ, tốc độ nói dần chậm lại.
“Khi tôi hai mươi lăm tuổi, cha tôi tìm được tôi. Ông ấy cảm thấy kiêu ngạo vì tôi, cảm thấy tôi vẫn không bị cuộc sống này đánh bại và đã vượt qua được rất nhiều người.”
“Ông ấy tin tưởng tôi có thể dũng cảm sống tiếp. Sau đó nói cho tôi biết, như vậy ông ấy cũng có thể yên tâm đi làm công ở nơi khác. Bạn của ông ấy đã giới thiệu cho ông ấy một công việc không tệ.”
“Lúc đầu tôi cũng không nghi ngờ gì, mỗi cuối tuần còn trò chuyện cùng ông ấy. Nhưng dần dần tôi phát hiện ra giọng nói của ông ấy rất kỳ lạ.”
“Cuối cùng có một ngày, tôi xin nghỉ phép đi đến nơi khác và tìm được người bạn mà ông ấy nhắc đến. Thế nhưng đối phương lại nói là không giới thiệu công việc nào cho cha tôi, cha tôi cũng không ở nơi đó.”
“Tôi trở lại thành phố của mình. Tôi tìm mãi mới tìm được ông ấy ở trong một căn phòng cho thuê cũ nát.”
“Trong nhà đầy mùi thuốc bắc, cha tôi hốc hác rất nhiều. Mãi đến lúc ấy tôi mới biết được ông ấy mắc bệnh bạch cầu, vẫn luôn chống chọi vất vả. Không có tiền trị liệu nên ông ấy tìm phương thuốc cổ truyền, tự mua thuốc bắc để uống. Bởi vì lo sẽ tạo ảnh hưởng đối với tôi nên ông ấy lấy cớ là đi ra ngoài làm công.”
“Cuối cùng cha tôi vẫn qua đời. Tôi cảm thấy bản thân thật vô dụng. Lúc trước niềm tin chống đỡ bản thân tôi sống tiếp chính là khiến cha tôi được hưởng phúc tuổi già, nhưng không ngờ lại là kết cục này.”
Giọng nói anh ta rất bình thản nhưng Trần Ca nghe thấy thì cũng thấy rất hụt hẫng.
“Tôi biết lúc gần ra đi cha tôi nghĩ gì, cho nên tôi rất nỗ lực để tồn tại. Nhưng tôi cảm thấy trong lòng mình thiếu gì đó. Khi tôi hai mươi bảy tuổi, bởi vì nhiều lý do mà khu vui chơi thiếu nhi buộc phải đóng cửa.”
“Tôi tìm mọi cách để xoay chuyển nhưng tôi chỉ là Nobita, không phải là Doraemon.”
“Thật ra trang phục con rối phim hoạt hình mặc không thoải mái chút nào. Mùa hè rất nóng, bên trong còn cần mặc một lớp quần áo nịt, nếu không quần áo dính vào da sẽ rất khó cởi. Nhưng đến ngày buộc phải cởi nó ra, tôi phát hiện bản thân mình có phần không nỡ.”
“Mặc nó, trong mắt bọn nhỏ tôi là Doraemon, trong túi chứa vô số quà và kẹo. Nhưng khi cởi nó ra, tôi lại biến thành Nobita kia.”
“Tôi phát hiện đã qua nhiều năm như vậy mà bản thân vẫn chưa tiến bộ. Ngày nào tôi cũng chiến đấu với bản thân của mình, nhưng chưa từng chiến thắng thật sự.”
“Năm nay tôi ba mươi tuổi, tôi không muốn mệt mỏi như vậy nữa, tôi chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon.”
Giọng người đàn ông càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng dường như không còn nghe được.
“A lô! Anh đừng có ngủ trước!” Trần Ca rất lo người đàn ông sẽ ngủ. Anh sợ đối phương sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Xe taxi chạy như bay trên quốc lộ ngoại ô phía tây. Lúc này, khoảng cách giữa Trần Ca với nơi người đàn ông nói tới chỉ còn một đoạn nữa.
“Hãy tỉnh táo lại! Tôi đến ngay đây!” Giọng nói của Trần Ca càng lúc càng lớn nhưng bên kia đáp lại càng ngày càng nhỏ.
Thời gian dần trôi qua, người đàn ông giống như đã ngủ thật rồi.
Trần Ca không dám cúp điện thoại, liều mạng thúc giục tài xế. Sau nửa tiếng, cuối cùng anh cũng tới được nơi người đàn ông nói.
Trần Ca xuống xe, chạy vọt vào hành lang, gõ cửa nhà của bà chủ trọ.
Qua một lúc lâu, cửa mới được mở ra.
“Xin chào! Tôi muốn tìm một người, là nam, khoảng ba mươi tuổi, tương đối sợ người lạ…”
Trần Ca nói toàn bộ thông tin mình thu hoạch được từ trong điện thoại. Anh chỉ mới nói một nửa, sắc mặt người phụ nữ ở cửa đã trở nên rất khó coi: “Cậu tìm cậu ta làm gì?”
“Anh ta đang ở đâu? Tình trạng của bây giờ của anh ta rất nguy hiểm!”
“Ở đâu?” Người phụ nữ nhìn Trần Ca bằng vẻ mặt kỳ lạ: “Người đó đã chết rồi. Cậu ta mặc một bộ quần áo thú bông không biết lấy từ đâu ra, một mình chạy đến khu vui chơi thiếu nhi bị bỏ hoang. Khi cảnh sát phát hiện thì đã chậm.”
“Chuyện này xảy ra khi nào?” Trần Ca còn chưa cúp điện thoại, điện thoại vẫn ở bên tai anh.
“Khoảng mấy tháng trước. Cậu ta trông rất lạc lõng, không có một người bạn nào cả, ra đi rất bất ngờ, tiền phòng, tiền nước và tiền điện còn chưa trả nữa.” Người phụ nữ lùi về sau một bước, khép lại cửa phòng hơn một nửa.
“Tôi đến khu vui chơi để xem thử.” Trần Ca khẽ gật đầu. Khi xoay người rời đi, anh đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, tiền phòng, tiền nước và tiền điện, bà tìm trong rương hành lý của anh ấy một chút, chắc hẳn là có thể tìm được.”
“Rương hành lý?” Ánh mắt người phụ nữ nhìn về phía Trần Ca càng thêm kỳ lạ: “Cậu có quan hệ gì với cậu ta?”
“Tôi là bạn của anh ấy.” Trần Ca cầm điện thoại lao ra khỏi hành lang, chạy về hướng khu vui chơi đã bị bỏ hoang bên cạnh.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất