Chương 563: Quỷ có cái bóng
Một luồng sáng yếu ớt sáng lên phía cuối đêm tối, nhưng mà Trần Ca và người đàn ông không ai quay đầu lại xem.
“Bọn họ gửi gắm hy vọng trên người của anh sao?” Trần Ca có thể phần nào hiểu được vì sao người đàn ông lại có thể biến thành áo đỏ. Oán niệm của anh ta không quá mạnh, nhưng khi còn sống anh ta đã tiếp xúc vô số người chết, và quan trọng nhất chính là những người chết đó đã xem anh ta như đối tượng duy nhất có thể nói hết mọi thứ.
Tất cả cảm xúc tiêu cực, tất cả chuyện xưa bi thương, còn có nhiều tiếc nuối không thể thực hiện được. Những người chết đó nói toàn bộ những thứ này cho tiếp tuyến viên, chất chứa trong lòng anh ta.
Một tiếp tuyến viên can thiệp tự tử đạt tiêu chuẩn sẽ biết giải quyết nội tâm hoang mang của bản thân mình. Bọn họ xem thân thể người như là một ống dẫn, những cảm xúc không tốt tích tụ quá nhiều sẽ dẫn đến tắc nghẽn. Vì vậy, phần lớn thời gian bọn họ không dám suy nghĩ sâu xa. Lúc nhận được điện thoại thì sẽ kiên nhẫn khuyên bảo, nhưng sau khi cúp điện thoại sẽ không bao giờ suy nghĩ về chuyện này nữa.
Nhưng người đàn ông áo đỏ bên kia đường ray thì khác. Anh ta đã bị người chết ảnh hưởng, giống như Trần Ca vậy. Anh ta sẽ nhập tâm vào trong đó, sẽ thuyết phục họ xuất phát từ nội tâm, kết nối cảm xúc của bản thân mình với đối phương.
Anh ta là một người tốt đối với người xin giúp đỡ, nhưng điều này cũng là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Bước vào tuyệt cảnh của những người xin giúp đỡ, khi anh ta trợ giúp những người đang đứng ở bên cạnh bờ vực, cũng là lúc buộc bản thân mình đi đến bên cạnh vực sâu.
Năng lực chịu đựng của con người có hạn, cho dù là nhân viên can thiệp tâm lý chuyên nghiệp, sau khi hành nghề nhiều năm cũng sẽ xuất hiện vấn đề tâm lý, không ít thì nhiều. Người đàn ông giải cứu hết lần này đến lần khác, anh ta còn chưa kịp điều chỉnh tốt tâm trạng của bản thân đã bị vướng vào chuyện khác.
Anh ta vươn tay bắt được những người tự sát đó, nhưng chính thân thể của anh ta cũng bị kéo dần xuống vực sâu.
Thầy giáo của người đàn ông đã nhìn ra nơi nào có vấn đề, cho nên bảo anh ta thả lỏng tinh thần, nghỉ ngơi cho tốt. Nhưng kết quả cuối cùng cho thấy có vẻ anh ta cũng không làm theo lời nói của thầy giáo mình.
Anh ta trở thành người trợ giúp của vô số người, một tiếp tuyến viên can thiệp tự tử lựa chọn tự sát.
“Tại sao anh lại muốn làm như thế? Cái chết không giải quyết được bất kỳ vấn đề gì.” Trần Ca muốn khuyên bảo người đàn ông, nhưng khi nghĩ đến nghề nghiệp lúc anh ta còn sống, anh lại sinh ra một cảm giác rất hoang đường.
“Những điều anh nói, tôi đã suy xét qua. Dù sao ở trên phương diện này tôi mới là người chuyên nghiệp.” Áo đỏ trên người của người đàn ông chảy ra máu tươi, anh ta và những lệ quỷ khác hoàn khác khác nhau. Anh ta nhìn về phía ánh sáng ở nơi xa, hình như anh ta vô cùng thích ánh sáng.
“Nguyên nhân tự tử có thể chia thành vài loại. Loại thứ nhất là khi mọi người sinh ra một nhận thức lệch lạc về thế giới, cuộc sống, hoàn cảnh xung quanh, họ sẽ dùng ánh mắt u ám đối xử với tất cả mọi người. Họ sẽ cho rằng còn sống là một chuyện vô cùng đau khổ. Tôi không thuộc về loại này.”
“Loại thứ hai là khi một người sinh ra cảm giác áy náy hoặc là tội lỗi đối với chuyện gì đó, bọn họ sẽ làm ra hành vi kích động. Đương nhiên tôi cũng không thuộc về loại này.”
“Loại thứ ba là vì trả thù. Họ dùng cái chết của bản thân để khiến người khác hối hận không kịp. Loại này cũng không giống với tình huống của tôi.”
“Thực tế, nguyên nhân tự tử có thể phân ra mười mấy loại, nhưng tôi không thuộc bất kỳ loại nào trong đó. Chắc hẳn tôi xem như là một người tự tử tương đối đặc biệt.”
“Thật ra tôi vẫn luôn thuyết phục bản thân mình. Tôi cứu giúp nhiều người như vậy, nhưng đến khi cứu giúp bản thân mình, bỗng nhiên tôi mới phát hiện sức mạnh của ngôn ngữ yếu ớt như thế.”
“Tác giả, con rối khu vui chơi, người bệnh ung thư, ba người bọn họ đại diện cho ba loại nhân cách và thái độ sống khác nhau. Tôi tiếc hận vì sự rời đi của bọn họ, tôi thống hận bản thân mình bất lực. Từ đáy lòng tôi hy vọng bọn họ có thể sống sót!”
“Tôi cố sức khuyên giải, nhưng sau khi nghe được giọng nói của bọn họ, tôi phát hiện bọn họ đều có lý do để rời đi.”
“Có đôi khi tôi rất hâm mộ bác sĩ, chỉ cần đưa đúng thuốc là có thể cứu được người bệnh nhưng công việc của tôi thì khác. Cho dù biết đối bọn họ mà nói, giải thoát là một loại thuốc nhưng cũng không thể cho bọn họ sử dụng được.”
“Khi mọi người bắt đầu công kích tôi trên mạng, tôi nói suy nghĩ của bản thân mình ra. Đó là một khoảng cuộc tử hình công khai, chẳng qua không có cảnh tượng máu chảy đầm đìa thôi.”
Sắc mặt của người đàn ông vẫn rất bình tĩnh: “Rất nhiều người nói tôi bị bệnh, bị điên, là đao phủ, là kẻ gián tiếp giết người, nhưng thật ra tôi chỉ muốn giúp đỡ bọn họ.”
Ánh sáng ở nơi xa càng ngày càng gần, người đàn ông đứng ở bên cạnh đường ray, không hề có ý định tránh né.
“Người chưa từng thấy cái chết, chưa từng trải qua loại cảm giác đau thấu tim gan, có tư cách gì để khoa tay múa chân? Có lý do gì mà bày ra bộ dạng đứng trên người khác?" Ánh sáng càng ngày càng đến gần, tốc độ nói chuyện của người đàn ông cũng càng nhanh hơn. Cái trán không ngừng chảy ra máu tươi, nhuộm đỏ nửa bên mặt thay đổi liên hồi của anh ta: “Lúc tôi lần nữa đứng dậy từ vũng máu mới hoàn toàn hiểu rõ đạo lý này. Từng cuộc đời cùng đường bí lối, tuyệt vọng đến nỗi hít thở không thông đổ dồn vào người tôi, cuối cùng tôi cũng hiểu được họ, hiểu tại sao những con người đã từng sống lại đưa ra lựa chọn hoang đường như vậy.”
Hai tròng mắt người đàn ông đỏ au, khuôn mặt càng không bình tĩnh, giọng nói của anh ta càng điên cuồng hơn.
“Tôi dùng tất cả mọi thứ để chữa lành cho họ, có lẽ có thể để họ lan toả tình yêu một cách tốt hơn, đồng thời cũng nâng cao năng lực tìm ra tình yêu và đón nhận nó. Nhưng tôi không cách nào thay đổi tình yêu trong hoàn cảnh sống của họ. Vì vậy rất nhiều người sau khi can thiệp nguy hiểm thành công thì vẫn sẽ tiếp tục làm chuyện đó, vì hoàn cảnh cuộc sống của bọn họ không được thay đổi. Người từng bị ức hiếp gặp phải cảnh chiến tranh lạnh. Đứa trẻ bị cô lập rất khó kết thân với bạn bè. Người thật sự có thể cứu vớt họ không phải tôi, tiếp tuyến viên can thiệp tự tử, mà là đám người bên cạnh họ.”
“Sau khi hiểu rõ phần lớn bọn họ, anh sẽ phát hiện thật ra người đáng giận thật sự chính là một số người bên cạnh bọn họ. Những kẻ tô đen thế giới của những người tự sát bằng cọ vẽ trên tay mới là thủ phạm thực sự!”
“Nhưng cho dù người được cứu giúp chết, những kẻ giết chết bọn họ cũng tỏ ra đau lòng một chút nào. Ngược lại, những người thân yêu thương bọn họ nhất sẽ đau đớn và thống khổ.”
“Điều này công bằng sao?” Người đàn ông nhìn xe lửa chạy như bay đến, chậm rãi nâng đôi tay lên: “Sau khi tôi chết, tôi mới hiểu được mấy thứ này. Thật ra rất nhiều người chết đều hối hận nhưng bọn họ không còn cơ hội để quay lại. Bọn họ chỉ có thể gửi gắm tất cả chấp niệm của mình ở trên người tôi, để tôi giúp bọn họ đòi lại sự công bằng.”
“Công bằng? Anh chuẩn bị làm gì vậy?” Trong nháy mắt, Trần Ca cảm nhận được sát khí thấu xương trên người người đàn ông. Anh hiểu sau khi người đàn ông đã trải qua tất cả những chuyện đó, anh ta đã hoàn toàn đổi tính.
“Chẳng hạn như xóa sổ những kẻ rác rưởi chỉ biết tham lam đòi lấy tình yêu nhưng không hề đưa ra tình yêu của mình, không để nhiều người lương thiện tiếp tục chịu thống khổ nữa.”
Người đàn ông dùng từ “những kẻ” để thể hiện anh ta muốn giải quyết không phải một hai người mà rất nhiều người.
So với những áo đỏ khác, sự tàn nhẫn và bạo ngược của người đàn ông này được giấu ở chỗ sâu nhất trong tim.
“Anh bình tĩnh trước đã, tôi nghĩ chắc hẳn là còn có cách khác tốt hơn mà.” Trần Ca lui về phía sau một bước, trong lòng kêu tên Trương Nhã.
“Đây không phải là quyết định của một mình tôi, mà là mong muốn của tất cả mọi người.”
Máu chảy ra, ánh đèn ở đầu xe lửa chiếu sáng toàn bộ khu đất hoang. Trong khoảnh khắc ánh sáng xẹt qua, Trần Ca nhìn thấy đầy bóng người đứng phía sau người đàn ông.