Chương 562: Áo đỏ đặc biệt
“Bản ghi âm cuộc trò chuyện bị người ta công khai, người đầu tiên tìm tôi chính là thầy của tôi.”
“Hơn 5 giờ sáng, tôi trùm áo khoác của mình rồi ngủ bù trong phòng nghỉ. Sau đó tôi nghe thấy loáng thoáng tiếng mở cửa, nhưng khi đó tôi rất buồn ngủ nên không để ý lắm.”
“Mãi đến giữa trưa, khi tôi mở mắt ra mới phát hiện thầy đang ngồi ở bàn trong phòng khách và lật xem cuốn "Man Against Himself "của Karl Menninger. Đó là một cuốn sách tâm lý học nghiên cứu về tự tử.”
“Ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, lúc ấy tôi còn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy hôm nay thầy hơi kỳ lạ.”
“Ông ấy là là cố vấn tâm lý lớn tuổi nhất ở chỗ chúng tôi. Tôi được một tay ông ấy dạy dỗ, cho nên cho dù là lúc nào, tôi cũng sẽ gọi ông ấy một tiếng thầy.”
Thông qua giọng nói người đàn ông, có thể nghe ra anh ta rất tôn trọng thầy giáo của mình.
“Thầy của anh nói chuyện này cho anh biết? Thái độ của ông ấy như thế nào?” Trần Ca hơi tò mò. Muốn xây dựng quan hệ tốt với áo đỏ, nhất định phải thăm dò rõ tính cách và chấp niệm khi còn sống của anh ta. Hốt thuốc đúng bệnh mới có thể khiến anh ta cam tâm tình nguyện làm việc cho mình.
“Ông ấy không nói bất kỳ một câu nào có liên quan đến chuyện kia với tôi mà chỉ hỏi tôi một vấn đề.” Người đàn ông nhìn bầu trời đêm đen nhánh: “Nếu có một ngày, khi ông ấy đứng ở mép tòa nhà, tôi nên khuyên giải ông ấy như thế nào?”
“Tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Ở trong mắt tôi, thầy là người có tâm lý vô cùng mạnh mẽ, theo tôi thấy, tình huống này gần như sẽ không xảy ra. Tôi nói ý nghĩ chân thật của bản thân cho ông ấy nghe. Nếu thật sự có một ngày như vậy, tôi sẽ dùng tất cả toàn bộ thứ mình học được áp dụng lên người ông ấy. Tôi sẽ dốc hết toàn lực để cứu ông ấy. Nếu những thứ này vẫn không thể thuyết phục được ông ấy, tôi đây sẽ tôn trọng quyết định của ông ấy.”
“Tôi chưa từng cảm thấy công việc của bản thân mình thần thánh đến cỡ nào, tôi chỉ thấy công việc của bản thân vô cùng quan trọng, giống như những bác sĩ ở phòng cấp cứu đó. Tôi sẽ dùng thái độ nghiêm túc nhất của bản thân để cứu giúp, nhưng đồng thời tôi cũng sẽ tôn trọng người bệnh.”
Giọng nói của người đàn ông dần dần nhỏ lại: “Sau khi thầy nghe tôi nói xong thì rất vừa lòng mỉm cười. Ông ấy giống như là một người bạn cũ lâu năm, ngồi ở bên cạnh tôi, nói với tôi một câu.”
“Ông ấy cảm thấy tôi là một người rất tốt, là học sinh kiêu ngạo nhất của ông ấy, nhưng cũng không phải là một tiếp tuyến viên can thiệp tự tử đạt tiêu chuẩn.”
“Thầy nhận ra cảm xúc của tôi không ổn lắm. Ông ấy nói tôi đi ra ngoài nhiều một chút, thả lỏng tâm trạng của mình.”
“Tiếp tuyến viên can thiệp tự tử là một công việc rất đặc biệt. Ngoại trừ những điện thoại quấy rầy đó, trung bình mỗi đêm mỗi người sẽ nhận được khoảng hai mươi cuộc điện thoại ở mức độ nguy hiểm vừa phải và năm cuộc điện thoại ở mức độ nguy hiểm khẩn cấp. Dưới sự tác động liên tục của cảm xúc, đôi khi bản thân tiếp tuyến viên cũng bị chịu ảnh hưởng. Họ sẽ buồn bực không vui, nghẹn ngào khóc rống với đối phương. Mỗi khi như vậy anh còn phải tự nói với bản thân mình, nhất định phải bình tĩnh lại, đi thuyết phục đối phương.”
“Cơ thể người giống như một quả bóng bơm nước, đủ loại cảm xúc tốt xấu bị rót vào trong đó. Nếu không thể điều tiết bản thân mình, khi quả bóng nổ tung chính là lúc người đó hoàn toàn sụp đổ.”
“Làm tiếp tuyến viên can thiệp tự tử, mỗi đêm đại não phải chìm trong khóc lóc kể lể và sự bi thương. Rất nhiều người làm được một thời gian ngắn thì rời đi, cho nên lúc đầu tôi cũng không hiểu được ý nghĩ thật sự của thầy giáo.”
“Chờ đến khi tôi chuẩn bị hỏi lại, thầy vỗ bả vai tôi rồi rời đi, nhưng lại để quyển sách ông ấy vừa xem lại.”
“Sau đó tôi biết đoạn ghi âm cuộc gọi của mình bị phát tán trên mạng, tôi trở thành tiếp tuyến viên can thiệp tự tử đầu tiên khuyên người ta chết đi.”
“Vô số người chửi rủa tôi, lúc ấy thật ra tôi rất bình tĩnh.”
“Người khác nói cái gì không liên quan đến tôi. Tôi chỉ nhận đúng hoặc sai.”
“Về mặt này, tôi quả thật là một người rất ngu xuẩn, sẽ rơi nước mắt vì câu chuyện của người xin giúp đỡ. Tôi sẽ trò chuyện với những người xa lạ không quen biết đến tận hừng đông, cùng khóc với bọn họ, nhập vào vai vào bọn họ, cảm nhận sự đau khổ của bọn họ.”
“Tôi không xem mình là một người cứu bọn họ, mà lại xem mình như là bạn bè của bọn họ.”
Khi người đàn ông nói những lời này, biểu cảm có phần mê mang.
Nhưng mà chẳng mấy chốc, sự mê mang trong mắt anh ta bị màu đỏ máu thay thế. Màu máu đỏ tươi chảy ra từ dưới làn da: “Chuyện này còn chưa có kết quả, chuyện mới lại xuất hiện.”
“Trong quá trình can thiệp nguy hiểm, cản trở những người quyết tâm đi chết, cho dù là thành công lần này nhưng lần sau rất có thể bọn họ sẽ chọn cách càng thêm dứt khoát để tự tử.”
“Để tránh cho loại tình huống này xuất hiện, cho nên đôi khi chúng tôi cho phép họ thử trong phạm vi có thể kiểm soát được. Giống như khi có đệm cứu hộ và xe cấp cứu, đội phòng cháy chữa cháy ở đó, nếu ở tầng thấp, chúng tôi sẽ không cố gắng ngăn cản đối phương nhảy lầu.”
“Tôi biết điều này sẽ rất khó khiến người khác chấp nhận, nhưng đổi một góc độ để suy nghĩ, trên thế giới này rất ít có người có thể đồng cảm như chính bản thân họ cũng bị, ngay cả cha mẹ ruột cũng rất khó làm được. Phần lớn những lời khuyên can cứng nhắc đều sẽ phản tác dụng, đây là một loại biểu hiện không hiểu được sự thống khổ của đối phương.”
“Mà cho phép bọn họ làm thử lại là một sự tôn trọng, có thể khiến cho bọn họ cảm nhận được sự tôn trọng thật sự.”
Khi nghe đến đó, Trần Ca đã sinh ra dự cảm không tốt: “Không phải anh đã làm như vậy thật chứ?”
“Khi ở hiện trường can thiệp nguy hiểm, tôi đã làm chuyện như vậy. Thật ra việc này cũng không đáng sợ như anh tưởng. Chúng tôi cho bọn họ làm thử trong phạm vi có thể khống chế được nguy hiểm. Để tôi cho anh thêm ví dụ, đã từng có một người xin giúp đỡ muốn uống thuốc ngủ để tự tử, cảm xúc của anh ta không ổn định một chút nào, không thể nào giao tiếp được. Lúc ấy tôi có nói chuyện với cảnh sát, tìm thuốc ngủ có nồng độ thấp để anh ta thử xem.”
“Sau khi trải nghiệm tử vong một lần, anh ta thay đổi rất nhiều, bắt đầu lại cuộc sống một lần nữa.”
“Tôi có rất nhiều ví dụ thành công, chỉ là phương pháp này nghe như đã vi phạm chức trách của chúng tôi. Sau khi đoạn ghi âm này được công khai thì phương pháp này đã hứng chịu sự công kích mạnh mẽ của dư luận.”
“Rõ ràng là tôi đang cứu người, nhưng ai ai cũng cảm thấy tôi đang giết người.”
“Tôi bắt đầu suy nghĩ. Thầy cũng từng tới đây tìm tôi, cũng có rất nhiều bạn bè an ủi tôi, nhưng mấu chốt của vấn đề không phải ở bản thân tôi, mà là đúng hay sai.”
Người đàn ông nhìn qua cũng không lớn hơn Trần Ca bao nhiêu, nhưng giọng điệu lại có cảm giác tang thương hơn Trần Ca rất nhiều. Anh ta nhìn về phía bóng đêm bất tận, lẳng lặng nhìn một lúc lâu.
Biểu cảm trên gương mặt anh ta từ từ trở nên dữ tợn, sau đó lại dần trở lại bình thường, cuối cùng khóe miệng cong lên một cách lãnh đạm.
“Có lẽ tôi không phải là một tiếp tuyến viên can thiệp tự tử đạt tiêu chuẩn. Nhưng những người mà tôi trợ giúp đó, bọn họ thật sự xem tôi như là một người bạn có thể tin tưởng được trong giây phút cuối cùng của cuộc đời.” Áo ngoài người đàn ông hoàn toàn bị nhuộm đỏ. Nửa khuôn mặt đỏ như máu kia không ngừng thay đổi: “Sau khi chết tôi mới hiểu được điều này. Hóa ra trên người tôi được gửi gắm nhiều hi vọng như vậy.”