Chương 565: Du khách đặc biệt mới
“Trương Văn Vũ?” Trần Ca cảm nhận được sự lạnh băng trong lòng bàn tay, anh lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm: “Tôi nhớ tên anh rồi, tôi sẽ cùng anh hoàn thành nguyện vọng của người tự tử. Sau này, chúng ta nên liên hệ với nhau nhiều hơn nhé.”
Người đàn ông áo đỏ cảm thấy con người Trần Ca cũng không tệ, anh ta yên lặng thu tay của mình lại, bỗng nhiên không biết nên nói gì.
Khi còn sống anh ta không gặp được người hiểu mình, không ngờ sau khi chết lại gặp một người.
“Bên phía anh, có người chết nào có nguyện vọng có thể hoàn thành tại Cửu Giang không? Chúng ta tìm nơi có khoảng cách tương đối gần trước đã, những nguyện vọng phải đi xa mới có thể hoàn thành thì tôi cần chuẩn bị sớm một chút mới được.”
Trần Ca muốn giúp người đàn ông áo đỏ hoàn thành nguyện vọng của người tự sát, câu nói này không phải chỉ là nói suông.
Người đàn ông không nói gì, anh ta không xác định được rốt cuộc mình có nên làm thế hay không. Dù sao “người” tiếp nhận tất cả chấp niệm của người tự sát là anh ta.
“Yên tâm đi, tôi không có bất cứ mưu đồ riêng gì trong đó cả, tôi cũng không yêu cầu anh phải làm chuyện gì đó để báo đáp tôi. Tôi giúp anh chỉ vì tiện tay mà thôi. Anh cũng biết đấy, với dáng vẻ hiện tại của anh, e rằng rất khó để thực hiện được nhiều nguyện vọng của người chết. Còn tôi thì khác, tôi là một ngươi sống, trường hợp anh không tiện ra mặt, cứ giao cho tôi là được.” Những điều Trần Ca nói là sự thật, người đàn ông áo đỏ nghe xong rõ ràng bị dao động. Xem ra, trong quá trình hoàn thành nguyện vọng của những người chết kia, anh ta thực sự gặp nhiều khó khăn.
“Được, vậy tôi cũng không làm kiêu nữa.” Người đàn ông áo đỏ nhìn thẳng vào mắt Trần Ca, màu máu đã hoàn toàn biến mắt khỏi mắt anh ta: “Anh giúp tôi hoàn thành nguyện vọng của những người tự sát kia. Đổi lại, tôi cũng có thể giúp anh làm một số chuyện không vi phạm nguyên tắc của bản thân tôi.”
“Anh giúp tôi?”
“Đúng vậy, anh giúp tôi hoàn thành một nguyện vọng của người tự sát, tôi sẽ giúp anh làm một chuyện. Điều này rất công bằng, không phải sao?”
Trần Ca không ngờ người đàn ông này lại thẳng thắn như vậy. Dưới sự kiên trì của người đàn ông áo đỏ, cuối cùng anh cũng “miễn cưỡng” đồng ý.
“Nguyện vọng của tác giả là quay một bộ phim kinh dị được rất nhiều người thích, phòng bán vé cháy vé. Người mặc trang phục hoạt hình ở khu vui chơi hi vọng xác định xem chủ thuê nhà có nhận được phí điện nước mà anh ta đặt ở trong hành lý hay chưa, nguyện vọng của bệnh nhân ung thư là chăm sóc người nhà của anh ta một chút. Đợi anh hoàn thành được ba nguyện vọng này, tôi sẽ nói cho anh biết nguyện vọng của những người tự sát khác. Hi vọng nó sẽ giúp họ không còn tiếc nuối gì nữa.” Người đàn ông áo đỏ nói xong, xoay người lại: “Muốn liên lạc với tôi thì gọi số điện thoại kia là được.”
“Được, tôi đã thuộc số điện thoại đó rồi.”
Trần Ca nhìn người đàn ông áo đỏ rời đi, bóng người màu đen kia đi dọc theo đường ray về phía xa, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.
“Thuận lợi hơn so với mình tưởng tượng, phải bớt thời gian hoàn thành mấy nguyện vọng này đã. Đến lúc đó mình gặp nguy hiểm ở ngoại ô phía đông, có lẽ anh trai này cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Trần Ca định giải quyết hết mọi việc trước khi khu vui chơi Tương Lai Ảo khai trương. Anh không kéo dài thời gian nữa. Trần Ca tìm ba lô của mình, đi ngược lại hướng người đàn ông áo đỏ đi lúc nãy.
“Trong ba nguyện vọng, nguyện vọng của nhân viên khu vui chơi là dễ thực hiện nhất. Nguyện vọng của bệnh nhân ung thư cũng khá dễ. Nguyện vọng của tác giả tương đối khó thực hiện, anh ta muốn quay một bộ phim kinh dị nổi tiếng, rạp chiếu phim cháy vé. Nguyện vọng này có độ khó khá lớn.” Trần Ca cũng không hiểu tại sao một tác giả như đối phương lại có chấp niệm cuối cùng là quay một bộ phim.
“Nhân viên nhà ma đạt tiêu chuẩn cũng nhất định là một diễn viên ưu tú, ứng cử viên bên phía mình không có vấn đề gì, quan trọng là quay cho ai xem? Như thế nào mới có thể được gọi là ăn khách?” Trần Ca chẳng biết tí gì về điện ảnh cả: “Nguyện vọng của Diêm Đại Niên là trở thành tác giả truyện tranh nổi tiếng vẫn chưa thực hiện được, bây giờ lại thêm một bộ phim nữa. Mình chỉ là ông chủ của một nhà ma, chẳng lẽ còn phải đi học thêm kiến thức liên quan tới phim ảnh sao?”
Phim kinh dị muốn cực nổi thực sự quá khó khăn. Trần Ca tạm thời chưa định thử: “Mình có đủ diễn viên, nhưng thiếu tài chính và chỉ đạo kỹ thuật. Sau này, mình nhất định phải lưu ý nhân tài trên phương diện này một chút mới được. Nếu thực sự có thể hot, nó cũng là một kiểu tuyên truyền cho nhà ma của mình.”
Trần Ca đón xe trở lại khu vui chơi thiếu nhi, anh lại gõ cửa của chủ nhà trọ một lần nữa.
“Chị à, tôi vẫn tới vì chuyện của người bạn kia. Tiền mà anh ấy để lại trên hành lý chị đã tìm được chưa?”
Cửa chống trộm mở ra, người phụ nữ trung niên nhìn Trần Ca như nhìn kẻ tâm thần: “Rốt cục cậu có ý gì? Cậu ta chết lâu rồi, bây giờ cậu lại chạy tới cửa hỏi tôi lấy được phí điện nước chưa?”
“Là như thế này, trước khi đi, người anh em kia không có gì bận lòng....”
“Được rồi, tôi không gạt cậu nữa, hành lý của cậu ta tôi vứt đi rồi. Đồ của cậu ta là điềm gở.” Giọng điệu của bà chị chủ nhà rất mất kiên nhẫn.
“Vứt đi rồi?” Trần Ca sững sờ, nhưng anh lập tức khôi phục bình thường: “Trước kia, anh ấy thiếu bao nhiêu tiền thuê nhà và phí điện nước?”
“Hơn 280 tệ, sao nào? Cậu định trả tiền giúp cậu ta à?”
Người phụ nữ trung niên nhìn Trần Ca với khuôn mặt lạnh lùng. Sau đó, Trần Ca lấy 300 tệ trong túi của mình ra: “Trước khi đi anh ấy sợ xảy ra chuyện như thế này nên cố ý thông báo trước với tôi. Chị cầm lấy tiền đi, hi vọng chị bỏ qua cho. Bất kể anh ấy lựa chọn như thế nào, anh ấy cũng không để bất cứ ai phải chịu thiệt hết.”
Sau khi đưa tiền điện nước cho người phụ nữ, Trần Ca đón xe rời đi.
Trở lại khu vui chơi Thế Kỷ Mới, Trần Ca mở cửa phòng nghỉ của nhân viên ra. Lúc anh ngồi lên ghế của phòng nghỉ nhân viên, cơ thể mới hoàn toàn bình tĩnh lại.
Vẻ mặt dần dần biến đổi, Trần Ca hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện xảy ra vào đêm nay, có một chuyện anh nghĩ mãi vẫn không ra: “Khi mình gặp tiếp tuyến viên tự sát, mình từng gọi thầm tên Trương Nhã trong lòng nhưng lại không hề nhận được sự đáp lại. Cô ấy đã nhìn ra người đàn ông áo đỏ kia không nguy hiểm, hay vết thương trên cánh tay cô ấy nghiêm trọng hơn?”
Trương Nhã không muốn ra khỏi cái bóng, Trần Ca cũng không biết tình trạng hiện giờ của cô, anh muốn hỗ trợ cũng không giúp được.
“Có phải cô ấy đói bụng không? Có cần mình bắt một vài lệ quỷ tặng cho cô ấy không?”
Trần Ca cảm thấy mình cần phải thử một lần: “Tiểu Bố nói mình còn đi tới trấn Lệ Loan lần nữa sẽ nguy hiểm tới tính mạng, nhưng mình có thể đi tới những nơi khác của ngoại ô phía đông. Mình phải hoàn thành cái nhiệm vụ có độ khó hai sao trên điện thoại di động màu đen trước đã.”
Sau khi quyết định, anh cũng không nghĩ nhiều nữa, cởi áo ngoài ra, Trần Ca nằm trên giường ngủ thiếp đi.
8 giờ sáng, Trần Ca rửa mặt xong, đi ra khỏi nhà ma. Anh dùng sức đẩy hàng rào bảo vệ ra, nhìn mặt trời mới lên.
“Một ngày mới lại bắt đầu.”
Anh chưa kịp cảm thán xong thì điện thoại di động màu đen trong túi như phối hợp với anh, đột nhiên rung lên một cái.
“Sao lúc này lại có thông báo nhỉ?”
Trần Ca lấy điện thoại di động ra, mở màn hình, ấn vào tin nhắn chưa đọc.
[Năng lực đặc biệt của Quầy Bán Vé Nửa Đêm khởi động! Có du khách đặc biệt tới!]
Trần Ca nhìn màn hình một lúc lâu mà vẫn không kịp phản ứng: “Mình còn chưa mở cửa làm ăn, ở đâu ra du khách đặc biệt? Có phải điện thoại di động này có vấn đề rồi không?”
Trần Ca cầm di động nhìn xung quanh, chợt anh phát hiện ra ở cổng chính của khu vui chơi, hình như ông lão canh cổng đang xảy ra tranh chấp với ai đó.