Chương 566: Cha con
“Mới sáng sớm đã có khách rồi sao?” Trần Ca đi tới phía cổng lớn của khu vui chơi. Ông lão canh cổng là người rất tốt tính, đây là lần đầu tiên Trần Ca thấy ông ấy cãi cọ với người khác.
“Đây không phải vấn đề mua vé hay không. Khu vui chơi vẫn chưa mở cửa, nhân viên công tác vẫn chưa đến làm, thiết bị cũng chưa ai khởi động. Bây giờ, cho dù cậu đi vào cũng không thể tham quan như bình thường được!”
Trần Ca đứng ở xa cũng nghe thấy giọng của ông lão canh cổng, anh chạy tới, phát hiện ở cửa phòng trực ban của ông lão có một bé gái và một người đàn ông trung niên vẻ mặt đờ đẫn đang đứng.
Người đàn ông trung niên kia cầm tiền trong tay, khóe miệng chảy nước miếng, mắt mũi méo xẹo, nói chuyện đứt quãng, giọng nói rất kỳ lạ: “Chơi, con gái tôi... luôn... muốn tới đây chơi.”
“Cậu em à, nửa tiếng nữa mới tới giờ mở cửa của khu vui chơi, cậu chờ thêm một chút đi. Bây giờ, tôi để các cậu vào trong, nhỡ đâu xảy ra sự cố an toàn gì, tôi không thể gánh vác được trách nhiệm này đâu!” Ông lão canh cổng nói rất có lý nhưng người đàn ông kia vẫn cố chấp lắc đầu, tựa như anh ta nghe không hiểu ý của ông lão kia vậy.
“Tiền... đủ tiền rồi... chúng tôi muốn chơi.”
Lưỡi của người đàn ông như không thể khống chế được, mỗi lần mở miệng nói đều phải dùng nhiều sức, toàn bộ cơ mặt đều hoạt động.
Dường như anh ta không hiểu vì sao ông lão canh cổng không cho anh ta đi vào, anh ta nắm chặt tiền trong tay, đưa tới trước mặt ông bác.
“Sao nói rồi mà vẫn không hiểu?” Ông lão ôm trán: “Sáng sớm đã tới kiếm chuyện, gần đây chuyện lạ ở Cửu Giang này càng ngày càng nhiều.”
“Có chuyện gì vậy? Bọn họ... là du khách sao?” Trần Ca đi từ trong khu vui chơi ra, đánh giá hai người ở cổng.
Người đàn ông trung niên là người bị liệt mặt, trí lực cũng thấp hơn người bình thường một chút. Bé gái không thích nói chuyện, nhìn mặt mũi có vẻ khó tính nhưng đôi mắt lại trong suốt, ẩn chứa một chút kinh hãi và sợ sệt.
Dường như cô bé này và người đàn ông trung niên bên cạnh có cùng bệnh.
“Hai người này cứ nằng nặc đòi vào tham quan, tôi đã giải thích với bọn họ rồi, 9 giờ khu vui chơi của chúng ta mới mở cửa, bảo bọn họ chờ thêm một chút, kết quả bọn họ vẫn không nghe. Họ còn tưởng tôi cố ý làm khó bọn họ, tôi giống loại người như vậy sao?” Ông lão canh cổng chỉ tuân thủ đúng công việc của bản thân mình mà thôi.
Nghe ông lão canh cổng nói xong, Trần Ca hiểu đại khái chuyện này, anh đứng trước mặt người đàn ông trung niên và bé gái.
Người đàn ông kia nghĩ Trần Ca là người quản lý khu vui chơi, anh ta cứ ô ô a a không rõ đang nói cái gì, sau đó giơ tiền về phía Trần Ca.
Dường như anh ta sợ Trần Ca không hiểu ý mình, còn cố ý chỉ về phía chiếc đu quay trong khu vui chơi, khoa tay múa chân không ngừng với Trần Ca.
“Thôi được rồi, việc này giao cho cháu xử lý.” Trần Ca nhìn về phía ông lão canh cổng cười, nhận số tiền có chẵn có lẻ trong tay người đàn ông trung niên, vừa đủ tiền vé vào cửa khu vui chơi cho hai người. Có thể thấy để kiếm đủ tiền mua hai vé vào cửa khu vui chơi, họ đã vất vả như thế nào.
“Hai người đưa thừa tiền rồi, vé trẻ em chỉ bằng một nửa vé người lớn thôi, không mất nhiều tiền đến vậy.” Cố ý thương tình người khuyết tật là một kiểu không tôn trọng, phương thức đối xử lễ độ nhất với họ là coi họ như người bình thường, không cần đối xử với họ bằng ánh mắt khác.
Trần Ca muốn trả tiền thừa cho người đàn ông trung niên nhưng đối phương không những không nhận mà còn cuống lên, trong cổ họng phát ra âm thanh rất lớn, nhưng không thể nghe rõ anh ta đang nói gì.
“Cậu xem xem, vốn không thể giao tiếp với nhau được. Cậu ta tưởng rằng chúng ta đang hại họ.” Ông lão canh cổng cũng chẳng biết phải làm sao.
“Không sao, cháu dẫn họ vào trong khu vui chơi đi dạo trước. Vé vào cửa của bọn họ tính cho cháu.” Trần Ca cũng không cưỡng cầu, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai người đàn ông, ra hiệu cho anh ta đi theo mình: “Tất cả thiết bị trong khu vui chơi 9 giờ mới có thể chính thức vận hành. Nhưng trước đó tôi có thể dẫn hai người đi dạo khắp nơi.”
“Tiểu Trần, cậu kiềm chế lại một chút. Chúng ta thu tiền vé vào cửa thì bọn họ chính là du khách. Cậu tuyệt đối đừng để bọn họ tùy ý tiến vào nhà ma của cậu đấy!” Ông bác canh cổng sợ người đàn ông trung niên và bé gái xảy ra chuyện. Đôi khi, Trần Ca cho người ta cảm giác vô cùng đáng tin cậy, có đôi khi lại khiến người ta cảm thấy vô cùng không đáng tin.
“Chú yên tâm.” Trần Ca khoát tay, ba người cùng đi vào trong khu vui chơi.
Trong khu vui chơi vắng lặng, một vài nhân viên đang kiểm tra các thiết bị trong khu vui chơi. Trên đường, ngoài người đàn ông trung niên và bé gái thì chẳng có bất kỳ một du khách nào.
“9 giờ mới có thể chơi đu quay khổng lồ, đu quay ngựa. Trước khi khu vui chơi chính thức mở cửa, chúng tôi phải kiểm tra lại một lần mới được.”
“Con bé... con gái tôi... muốn chơi…” Người đàn ông trung niên ra dấu tay, hiển nhiên anh ta không hiểu ý của Trần Ca.
“Con gái anh?” Trần Ca nhìn thoáng qua bé gái có dáng đi hơi giống chữ bát. Cô bé có vẻ rất nhút nhát, trốn sau lưng người đàn ông.
Trần Ca đi cạnh hai cha con này, anh có thể thấy rõ bên trong chiếc áo khoác giặt đến bạc phếch là áo trong cũ rách. Hai cha con này cũng chẳng giàu có gì.
“Hai người là người ở nơi nào? Cố ý chạy tới khu vui chơi Thế Kỷ Mới có phải không? Có hạng mục nào muốn chơi không? Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở đây, tôi rất quen thuộc nơi này.”
Tốc độ nói của Trần Ca rất chậm, vừa nói vừa ra dấu tay, nửa ngày người đàn ông kia mới hiểu ý của anh.
“Phía đông... Đông Cương...” Người đàn ông liên tục nói hai từ.
“Là ngoại ô phía đông Cửu Giang sao?” Trần Ca vừa nói vừa dẫn bọn họ tới cổng nhà ma: “Hiện tại, nơi có thể chơi trong khu vui chơi chỉ có nhà ma. Đây là hạng mục kinh doanh độc lập của tôi. Nếu hai người muốn vào tham quan, tôi có thể đi cùng hai người.”
Chắc hẳn du khách đặc biệt mà điện thoại di động màu đen kiểm tra được là một trong hai người này. Nhưng cân nhắc tới yếu tố sức khỏe của họ, Trần Ca cũng không định sắp xếp quỷ quái hù dọa bọn họ, chỉ đơn thuần để họ vào xem cảnh tượng, thuận tiện thử một lần xem có thể khởi động nhiệm vụ du khách đặc biệt không.
Người đàn ông đứng tại chỗ, dường như anh ta đang tự hỏi lời nói của Trần Ca có ý gì. Lúc này, cô con gái của anh ta lại bước ra từ phía sau cha mình, hình như cô bé này rất có hứng thú với nhà ma.
“Hiện giờ vẫn chưa chính thức mở cửa, tôi sẽ không thu vé vào cửa của hai người.” Trần Ca xoa đầu của bé gái, chẳng hiểu sao trong đầu anh lại nhớ tới Tiểu Bố.
Trần Ca vén màn cửa dày cộm lên, dẫn hai cha con kia tiến vào nhà ma: “Chỗ tôi có nhiều cảnh tượng khác nhau...”
Anh còn chưa giới thiệu xong đã thấy cô bé kia chạy một mình thẳng tới bên cạnh cửa sắt thông với cảnh tượng dưới mặt đất. Cô bé ngồi xổm xuống, hai mắt nhìn cửa sắt kia chằm chặp.
“Chẳng lẽ đứa nhỏ này cảm nhận được bọn họ?”
Người đàn ông trung nhiên khập khiễng đuổi theo, Trần Ca đúng ở đằng xa nhìn một hồi. Anh quyết định thử bọn họ một chút.
“Cháu muốn xuống cảnh tượng dưới mặt đất để chơi sao?” Trần Ca cảm thấy giọng điệu của mình hơi sởn da gà, nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là cô bé kia ngẩng khuôn mặt ngây thơ lên, sau đó gật mạnh một cái.
“Cô nhóc này thật kỳ lạ.” Trần Ca dùng hai tay mở cửa sắt trên mặt đất ra, một luồng hơi lạnh tuôn từ dưới đất lên.
“Tuyệt đối không thể chạy lung tung, đi theo đằng sau tôi.” Vì trông nom hai cha con này, Trần Ca cố ý bật tất cả đèn trong hành lang lên.
Đi xuống tầng hầm, giống như tiến vào một thế giới khác vậy.
Người đàn ông trung niên có vẻ hơi bất an, nắm chặt tay bé gái đi theo sau Trần Ca.
Cô bé kia thì có biểu hiện tương đối khác thường, đôi mắt trong suốt của cô bé tràn đầy vẻ tò mò.