Hệ thống nhà ma

Chương 569: Gieo hạt

Chương 569: Gieo hạt

Trần Ca đi cùng hai cha con kia, chơi một lượt tất cả các hạng mục trò chơi có thể chơi. 3, 4 giờ chiều, cô bé có vẻ hơi mệt.
Cô bé tựa vào người cha mình, ngồi nghỉ trong phòng nghỉ ngơi bên ngoài nhà ma.
Đôi mắt nhắm lại, trong tay ôm một bình nước, trên mặt còn đọng lại nụ cười. Có thể thấy, hôm nay cô bé chơi rất vui.
Người cha có mặt mũi méo xệch, nhìn cô bé với ánh mắt yêu thương, đưa tay chạm nhẹ vào đầu cô bé, chợt anh ta phát hiện ra phía sau đầu bé gái được người nào đó bện một bím tóc rất nghịch ngợm. Anh ta không biết là ai làm. Nhưng được tết bím tóc như thế này, cảm giác cô bé trở nên hoạt bát hơn một chút.
Hai cha con dựa vào nhau. Mặc dù thân thể của bọn họ không hoàn mĩ, nhưng không thể không nói hình ảnh lúc này vô cùng ấm áp.
“Hai người ở đây nghỉ ngơi một lúc, tuyệt đối đừng chạy lung tung nhé! Tôi đi vào trong nhà ma chào hỏi các nhân viên khác một chút, sau đó tôi sẽ đưa hai người về nhà.” Trần Ca luôn duy trì lý trí, sở dĩ anh đồng ý với người phụ nữ kia là sẽ đi chơi cùng hai cha con này trong khu vui chơi là vì một nguyên nhân lớn. Anh có thể mượn cơ hội này rút ngắn khoảng cách với đối phương, khiến bọn họ buông lỏng cảnh giác trong lòng.
Đương nhiên, Trần Ca chưa từng nghĩ tới chuyện hại bọn họ. Anh chỉ muốn biết rõ chân tướng sự việc.
Bé gái tựa vào người cha mình, nhìn có vẻ rất buồn ngủ, đôi mắt nặng trĩu không mở ra nổi.
Lúc này còn rất lâu mới tới thời gian hẹn với người phụ nữ kia. Trần Ca quyết định tự mình đưa bọn họ về nhà, sẵn tiện xem hoàn cảnh nhà họ một chút.
Anh có dự cảm, giữa cô bé này và quỷ nước kia chắc chắn có liên quan tới nhau.
Trở lại nhà ma, Đoàn Nguyệt và lão Chu đã hoàn toàn thích ứng với thân phận mới của mình. Sau khi Trần Ca dặn bọn họ một số điều cần lưu ý, anh tìm Từ Uyển và bảo cô 6 giờ tối đóng cửa.
Sau khi sắp xếp xong những chuyện này, Trần Ca lấy ba lô, bỏ máy cát sét mini và cuốn truyện tranh vào trong.
Búa của bác sĩ nát sọ đang đưa Tiểu Cố dùng nên lần này Trần Ca không mang theo.
“Đi thôi. Tôi đưa hai người về nhà.” Trần Ca xách ba lô, biểu lộ chân thành tha thiết của anh khiến người ta không thể nào từ chối được.
Người đàn ông gãi đầu một cái, dường như anh ta đang do dự: “Em gái... tôi... không cho... người khác... về nhà.”
“Em gái anh không cho anh dẫn người xa lạ về nhà sao?” Trần Ca cười cười: “Tôi hiểu, cô ấy lo hai người dẫn sói vào nhà, dẫn trộm gì gì đó. Nhưng tôi không phải người xa lạ. Không phải hôm nay chúng ta cùng chơi với nhau rất vui vẻ sao?”
Nói hết nước hết cái, cuối cùng người đàn ông trung niên cũng đồng ý.
Trần Ca dẫn hai người ra khỏi khu vui chơi Thế Kỷ Mới, gọi taxi, cùng lên xe với hai cha con kia.
Bé gái lên xe được một lát thì ngủ mất. Để tránh quấy rầy con bé, Trần Ca và người đàn ông trung niên đều rất ăn ý không nói gì.
Dựa theo địa chỉ mà người đàn ông trung niên nói, xe taxi đi tới một khu nhà nhìn có vẻ cũ nát ở ngoại ô phía đông.
Nơi này toàn những tòa nhà kiểu cũ cao sáu, bảy tầng, sơn tường bị bong tróc gần hết, ngay cả nước sơn ban đầu có màu gì cũng không nhìn ra được.
“Xem ra những tòa nhà này đã được xây hai, ba chục năm rồi nhỉ?”
Thanh toán tiền xe xong, mấy người xuống xe.
“Nhà anh ở chỗ này à? Không phải lúc trước anh nói ở Đông Cương sao?”
Lúc trên xe, Trần Ca đã cố ý hỏi lái xe một chút, khu dân cư này cách đập chứa nước Đông Cương khá xa.
“Nhà... tôi... ở.” Người đàn ông nói ra mấy từ không ăn khớp với nhau. Trần Ca cũng không rõ ý mà anh ta muốn biểu đạt là gì.
Hai tay ôm bé gái đang ngủ, người đàn ông trung niên đi một mình lên phía trước. Anh ta cũng không đuổi Trần Ca đi, vì thế Trần Ca rất thản nhiên đi theo sau.
Trí tuệ của người đàn ông trung niên không được toàn vẹn, nhưng vẫn có khả năng sinh hoạt cơ bản. Anh ta xuyên qua các tòa nhà cũ nát, đi vào cuối khu dân cư, tiến vào trong tòa nhà thứ nhất.
Chiều tà, mặt trời treo ở cuối chân trời, sắp xuống núi, xung quanh hơi vắng vẻ. Rõ ràng trời vẫn chưa tối nhưng lại khiến Trần Ca cảm thấy xung quanh đều hơi lờ mờ, có lẽ chỉ là ảo giác mà thôi.
Trần hành lang khá thấp, chỉ cần khẽ nhảy lên một cái là có thể sờ được. Sau khi tiến vào bên trong, cảm giác đầu tiên là ngột ngạt.
Dưới sự dẫn đường của người đàn ông trung niên, bọn họ đi tới tầng ba. Người đàn ông cho tay vào cổ áo, lục lọi hồi lâu mới tìm được chìa khóa nhà đeo ở cổ.
Anh ta như đứa trẻ con, cầm chiếc chìa khóa kia giơ lên ngang mặt, nhìn kỹ lại một chút, sau đó mở cửa phòng ra.
“Tôi có thể vào xem một chút được không?”
Người đàn ông không hề trả lời, sau khi anh ta mở cửa ra thì ôm bé gái tiến vào trong phòng, đặt bé gái xuống ghế sofa. Sau đó, anh ta bước nhanh vào phòng ngủ, dường như đang tìm thứ gì đó.
Trong phòng rất sạch sẽ, không giống căn phòng dơ dáy bẩn thỉu trong tưởng tượng của Trần Ca. Mặc dù nó hơi đơn sơ, nhưng tất cả mọi thứ đều được dọn dẹp ngăn nắp, sạch sẽ.
“Dép lê chỉ có hai đôi, một lớn, một nhỏ. Trong nhà vệ sinh cũng chỉ có hai cái bàn chải đánh răng. Xem ra, cô em gái kia không ở cùng bọn họ, bình thường chỉ có mình người đàn ông trí tuệ kém phát triển chăm sóc đứa nhỏ này thôi.”
Một người kém phát triển trí tuệ lại chăm sóc một đứa con cũng có trí tuệ thấp hơn người bình thường, thế mà lại có thể sắp xếp mọi thứ ngay ngắn, gọn gàng. Điều này khiến Trần Ca hơi kinh ngạc.
Anh nhìn về phía phòng ngủ, người đàn ông kia đang quỳ trên mặt đất, mở tủ đầu giường ra, lấy một cái chăn lông ra khỏi tủ.
Dường như anh ta sợ sẽ làm đồ bên trong bị lộn xộn, động tác của anh ta rất cẩn thận. Sau khi cầm cái chăn ra, anh ta lại sắp xếp gọn gàng mọi thứ, lúc này mới ra khỏi phòng ngủ.
Trong mắt người đàn ông trung nhiên dường như chỉ có bé gái. Anh ta nhẹ nhàng đắp chăn cho bé gái, còn mình thì ngồi trên ghế sofa nhìn cô bé rất trìu mến, hoàn toàn không để mắt đến Trần Ca còn đang đứng trong phòng.
“Khó trách em gái anh lại không cho anh dẫn người xa lạ về. Nếu gặp được người xấu, e rằng nhà anh bị lấy sạch đồ, anh cũng không biết.” Trần Ca tự đi dạo quanh phòng. Gian phòng có diện tích không lớn, chỉ có một phòng ngủ và một phòng khách rất nhỏ, đơn sơ nhưng lại rất ấm áp.
“Mắc bệnh di truyền của gia đình, bị người vợ bình thường duy nhất vứt bỏ, vậy mà vẫn sống kiên cường như thế, thật lợi hại.”
Trần Ca đi vào phòng ngủ, lúc ánh mắt anh đảo qua tủ đầu giường, bất ngờ anh thấy một bức ảnh.
Anh đưa tay cầm lấy bức ảnh, bức ảnh được đặt trong khung ảnh này hơi kỳ lạ.
Trên đồng cỏ với ánh nắng chan hòa, người đàn ông trung niên nhếch miệng cười ngây ngô, bé gái đuổi theo bươm bướm. Bên cạnh hai người họ chắc hẳn còn một người nữa đứng đó nhưng người kia đã bị cắt ra, bên trong ảnh chụp chỉ còn lại một cái lỗ hình người.
“Đó là mẹ của bé gái sao?”
Anh muốn tìm được nhiều manh mối hơn, bèn mở tủ đầu giường ra, anh phát hiện bên dưới đống quần áo là một quyển sổ ghi chép.
Trần Ca tiện tay lật qua lật lại, anh phát hiện bên trong quyển sổ không có chữ nào cả, nhưng có thể thấy rõ quyển sổ này bị xé rất nhiều trang.
“Đây là sổ ghi chép của ai?” Nhìn quyển sổ, Trần Ca lại nhớ tới một chuyện. Mặc dù bé gái kia mắc bệnh di truyền, trí tuệ thấp hơn bạn đồng trang lứa nhưng con bé lại biết viết chữ, lúc trong nhà ma Trần Ca tận mắt thấy cô bé viết hai chữ “chị gái”.
“Ai dạy con bé viết chữ? Là cha bé hay một người khác?”
Lúc em gái người đàn ông trung niên nghe thấy hai chữ “chị gái”, vẻ mặt hoảng hốt dữ dội. Chắc hẳn hai chữ này là cấm kỵ không thể đề cập tới trong gia đình bọn họ. Vì thế, chắc người dạy cô bé viết hai chữ này không phải người thân của bé.
Trần Ca gấp quyển sổ lại, đặt nó về chỗ cũ, anh đóng cửa tủ lại. Lúc Trần Ca đứng dậy chuẩn bị rời đi thì phát hiện ra, người đàn ông trung niên đã đứng ở cửa phòng ngủ từ lúc nào.
Dường như bởi vì thần kinh não bị chèn ép nên ngũ quan của anh ta bị méo xẹo, anh ta nhìn Trần Ca với ánh mắt khó hiểu.
“Bức ảnh...” Trần Ca cũng không biết làm thế nào để đổi chủ đề, anh tiện tay cầm khung hình trên tủ đầu giường lên.
Lúc anh còn chưa nghĩ ra lý do, người đàn ông đã đi tới. Anh ta như chẳng để ý Trần Ca làm cái gì, chỉ yên lặng đi qua Trần Ca, cầm gối đầu trên giường lên.
Trong toàn bộ quá trình, anh ta không nói với Trần Ca câu nào. Sau khi cầm gối đầu, anh ta lập tức đi ra ngoài, đặt gối đầu xuống dưới đầu của bé gái.
Trần Ca sợ bóng sợ gió một hồi, anh lại tiếp tục đi dạo quanh phòng, nhưng cũng không tìm được vật gì có giá trị.
“Tôi đã đưa hai người trở về an toàn, tôi cũng yên lòng rồi. Nếu sau này hai người còn muốn tới khu vui chơi Thế Kỷ Mới chơi hoặc cần giúp đỡ gì, đều có thể tìm tôi.” Trần Ca tìm giấy bút, ghi số điện thoại của mình lại, đặt lên bàn trà.
Bé gái nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi. Ròng rã cả một ngày trời, điện thoại màu đen không hề tiếp tục gửi thông báo tới. Nhiệm vụ mà du khách đặc biệt mang trên người cũng không bị anh khởi động.
Nhưng Trần Ca cũng không sốt ruột, anh đã xác định thân phận và địa chỉ của đối phương rồi, về sau còn rất nhiều cơ hội.
Sau khi lên tiếng chào hỏi người đàn ông trung niên, Trần Ca bèn rời đi.
Trần Ca đóng cửa phòng lại, đang định đi xuống tầng dưới thì đột nhiên một âm thanh trong hành lang truyền tới.
“Này.”
Trần Ca dừng bước lại, nhìn xung quanh, anh phát hiện cửa phòng đối diện nhà người đàn ông trung niên được mở ra một khe nhỏ, giọng nói truyền từ chính trong phòng đó ra.
“Bà đang gọi cháu à?”
“Không muốn gặp phiền phức thì tốt nhất cậu nên cách xa người nhà bọn họ ra một chút.”
Lần này, Trần Ca nghe rõ ràng hơn, người đang nói chính là một bà cụ, giọng nói rất nghiêm nghị.
“Cháu không sợ phiền phức. Gia đình bọn họ có vẻ quá đáng thương, việc này trong khả năng giúp đỡ thì cố gắng hết sức giúp đỡ một chút sẽ tốt hơn.” Trần Ca tiến vài bước về phía cửa phòng nhà bà cụ.
“Người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Tôi khuyên cậu đừng có thân thiết với bọn họ quá sẽ tốt hơn, cẩn thận không rước họa vào thân đấy.”
Lời của bà cụ hấp dẫn hứng thú của Trần Ca, dường như đối phương biết rất nhiều chuyện.
“Bà ơi, bệnh di truyền của nhà bọn họ là bẩm sinh...”
“Tôi thấy cậu tốt bụng nên mới lắm miệng nhắc nhở cậu. Còn về phần cậu muốn làm sao thì làm, đó là chuyện của bản thân cậu.”
Bà lão nói xong thì định đóng cửa lại, nhưng Trần Ca đã nhanh tay túm lấy cánh cửa: “Bà ơi, bà đừng nói chuyện một nửa chứ! Làm trong lòng cháu không được yên.”
Có lẽ bà lão kia cũng thấy Trần Ca hiền lành, lại đang làm chuyện tốt. Bà im lặng vài giây, sau đó mở cửa to ra: “Vào đi rồi nói.”
“Vâng.” Chuyện xuất hiện cơ hội xoay chuyển, đương nhiên Trần Ca sẽ tóm lấy cơ hội này.
Sau khi tiến vào trong nhà bà lão, Trần Ca mới phát hiện có gì đó không bình thường. Trong phòng bà lão kia dán đầy các lá bùa đáng sợ, trên cửa còn dán đủ loại đồ vật trừ tà nữa.
Căn phòng này so với nhà của người đàn ông trung niên là hai loại hình hoàn toàn khác nhau.
“Bà ơi, nhà của bà...”
“Đừng sợ, những lá bùa này cũng chỉ để đối phó với ác linh, không làm hại con người.” Giọng điệu của bà lão rất khẳng định nhưng Trần Ca lại lắc đầu. Quỷ quái trên người mình không có chút cảm xúc sợ hãi nào với mấy cái phù chú này, điều này có thể khẳng định bà lão bị người ta lừa rồi.
“Cậu có dính líu đến người nhà kia, về sau có lẽ cũng bị mấy thứ bẩn thỉu quấn lấy. Lúc cậu về, tôi có thể cho cậu hai lá bùa.”
“Mấy thứ bẩn thỉu? Trên thế giới này thực sự có ma quỷ?” Trần Ca sờ cằm: “Bà, bà tận mắt thấy rồi sao?”
“Nghiệp chướng, thật sự là nghiệp chướng.” Bà lão trầm tư một lát, khẽ gật đầu: “Ngay trong tòa nhà này, mỗi khi đến 0 giờ, trong hành lang sẽ truyền tới tiếng nước nhỏ xuống, giống như trời đang mưa vậy. Sau đó, cậu sẽ nghe thấy tiếng chổi lau nhà ẩm ướt kéo lê trên mặt đất. Nhưng cậu nghĩ mà xem, 1, 2 giờ sáng, ai lại đi cầm cái chổi lau nhà ướt kéo lê trong hành lang?”
“Chẳng lẽ thật sự có ma?” Trần Ca hết sức phối hợp với bà cụ, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
“Có một lần tôi bị tiếng ồn ảnh hưởng, không ngủ được, tôi bèn nhìn ra ngoài thông qua mắt mèo trên cửa.”
“Bà nhìn thấy cái gì?”
Dường như bà lão hồi tưởng lại chuyện vô cùng đáng sợ, nếp nhăn trên mặt dúm lại với nhau, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị: “Tôi không lừa cậu, lúc ấy tôi nhìn thấy một người phụ nữ toàn thân ướt đẫm đi từ tầng dưới lên. Cô ta dừng ở cửa gian phòng đối diện. Làn da của cô ta bị ngâm đến trắng bệch, không phải là làn da của người sống, trên người cô ta còn quấn một vài cây rong và vật kỳ quái. Tóc cô ta kéo lê trên mặt đất, trong miệng lẩm bẩm tên của bé gái nhà đối diện.”
“Người phụ nữ toàn thân ướt đẫm? Miệng lẩm bẩm tên của Văn Văn?” Trong đầu Trần Ca xoẹt qua một ý nghĩ, anh thốt ra hai chữ: “Chị gái?”
Bà lão không ngờ Trần Ca sẽ thốt ra hai chữ này, vẻ mặt bà dịu hơn rất nhiều: “Xem ra cậu cũng biết chuyện nhà họ.”
“Cháu không biết.” Trần Ca lấy tờ giấy trắng mà bé gái để lại trong nhà ma từ trong túi ra: “Cháu là nhân viên khu vui chơi Thế Kỷ Mới, khu vui chơi của chúng cháu thấy sức khỏe của hai cha con họ không tốt lắm, lo cho sự an toàn của họ, vì thế cố ý cử cháu đưa bọn họ về nhà an toàn. Sở dĩ cháu biết về chị gái là vì bé gái kia từng viết hai chữ này trong một công trình giải trí nào đó của chúng cháu.”
Bà lão thấy hai chữ “chị gái” cong vẹo trên tờ giấy trắng, bà mím chặt môi, ra hiệu cho Trần Ca cách cửa phòng xa một chút.
Hai người đi vào trong phòng khách, lúc này bà cụ mới hạ giọng nói: “Tôi cũng không gạt cậu làm gì, việc này thật ra bên trong tòa nhà cũ rất nhiều người biết. Trước kia, nhà bọn họ từng gieo hạt, hiện giờ gặp báo ứng.”
“Gieo hạt?” Trần Ca không hiểu cho lắm
“Từ chủng (*) thứ nhất là gieo trồng, từ chủng thứ hai là hạt giống. Nhà bọn họ có bệnh di truyền, nghe nói là truyền nam không truyền nữ. Nhưng nhà bọn họ lại hết lần này tới lần khác muốn có một bé trai khỏe mạnh để kéo dài hương hỏa. Cuối cùng tìm được phương thuốc dân gian, có người bày cách cho họ, bảo họ đi gieo hạt.” Bà lão giải thích ý nghĩa của “gieo hạt” cho Trần Ca: “Phương pháp nghe hơi tàn nhẫn, chính là tìm một đứa bé, coi con bé làm hạt giống, sau đó gieo trong người một đứa bé khác là được. Thao tác cụ thể của phương pháp này tôi cũng không rõ. Tôi chỉ biết là nhà bọn họ từng gieo hạt nhưng lại thất bại, không chỉ không sinh được con trai, con gái sinh ra cũng bị mắc bệnh di truyền.”
(*) Từ chủng (种) tiếng Trung có nhiều nghĩa: gieo trồng, hạt giống, chủng loại.
“Nhưng chuyện này liên quan gì tới con quỷ mà bà nhìn thấy?”
“Đứa bé bị người nhà đó xem như hạt giống chính là đứa con đầu của họ, chính là chị gái. Bọn họ dùng đứa con đầu làm hạt giống, sau khi gieo hạt giống xuống thì sinh ra đứa bé thứ hai, chính là Văn Văn.”
Lời bà lão nói khiến Trần Ca khẽ hít một hơi khí lạnh, anh mơ hồ hiểu vì sao nhiệm vụ tập luyện kia lại gọi là Quỷ Nước Song Sinh rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất