Chương 568: Quỷ nước
“Đã tới rồi thì đừng đi vội! Vé vào cửa cũng mua rồi, chị hãy để bọn họ thư giãn một chút ở đây đi. Tôi cảm thấy bọn họ luôn muốn tới công viên trò chơi để chơi.”
“Mua vé vào cửa rồi?” Người phụ nữ nhìn về phía người đàn ông mặt đơ, chậm phát triển trí tuệ kia: “Anh, anh lấy tiền ở đâu?”
“Nhặc... rác... tôi... để dành.” Người đàn ông lắp bắp, dường như anh ta hơi sợ người phụ nữ trước mặt này.
“Em bạc đãi hai người bao giờ chưa? Em không mang hai người đi vì sợ hai người gặp nguy hiểm!” Dường như người phụ nữ cảm thấy hơi mất mặt. Có lẽ dưới cái nhìn của cô ta, sự tồn tại của anh trai cô ta chính là nguyên nhân khiến từ nhỏ tới lớn cô ta không ngóc đầu dậy được.
“Vé vào cửa mua rồi thì thôi. Em sắp đi trễ làm rồi, hai người ở đây rất dễ xảy ra chuyện. Mau đi về nhà với em.” Giọng nói của người phụ nữ hơi nghiêm khắc.
Người đàn ông trung niên nghe được lời của em gái mình thì hơi do dự. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cô con gái, anh ta lộ ra vẻ cương quyết hiếm thấy, lắc đầu.
“Chị hãy để bọn họ ở đây tham quan đi, tôi sẽ đi cùng bọn họ, trông coi bọn họ từng giờ từng phút, cam đoan bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì. Đợi họ tham quan xong, tôi sẽ tự đưa họ về nhà an toàn.” Trần Ca chủ động nhận việc này vào mình, thậm chí còn đồng ý đưa hai cha con kia về nhà.
Thái độ phục vụ này tốt không còn gì chê trách. Người phụ nữ thấy Trần Ca là loại người ấm áp, hiền lành, cô ta hơi dao động một chút.
“Chị yên tâm đi, mỗi hạng mục giải trí của khu vui chơi chúng tôi đều được thông qua xét duyệt. Có một vài công trình nguy hiểm, cho dù bọn họ muốn chơi chúng tôi cũng sẽ không để họ trải nghiệm đâu.” Trần Ca khuyên nửa ngày, người phụ nữ kia vẫn không đồng ý, dường như cô ta có chuyện gì khó nói.
“Không phải tôi không cho họ tham quan. Cậu không biết nguyên nhân của chuyện này đâu.” Người phụ nữ giơ tay tỏ vẻ mời Trần Ca ra nói chuyện riêng, hai người đi xa mười mấy mét mới dùng lại. Sau khi xác định ở đây nói chuyện hai cha con kia sẽ không nghe thấy, người phụ nữ mới nói ra nỗi lo lắng sâu trong lòng mình: “Đầu óc anh tôi và Văn Văn không tốt lắm. Anh tôi còn đỡ một chút, còn bệnh tình của Văn Văn không ổn định, lúc nào cũng có thể phát bệnh.”
“Phát bệnh?”
Người phụ nữ khẽ thở dài: “Nhà chúng tôi có bệnh di truyền, trí tuệ chậm phát triển. Lúc phát bệnh sẽ có những triệu chứng gần giống như động kinh, rất phiền phức.”
“Chị đã dẫn họ đi khám bệnh chưa? Ý tôi là bác sĩ nói thế nào? Tình huống giống bọn họ có khả năng chữa trị không?” Trần Ca cảm thấy bệnh tình của bé gái không chỉ do di truyền. Có thể là du khách đặc biệt do điện thoại màu đen phán định, chắc chắn trên người cô bé có ẩn giấu bí mật gì đó không muốn cho người khác biết.
Trí tuệ của cha cô bé có thiếu sót, không thể giao tiếp như bình thường được, vì thế người phụ nữ trước mặt chính là chỗ đột phá của Trần Ca.
“Bệnh di truyền không thể chữa khỏi, cùng lắm chỉ là cải thiện...” Người phụ nữ nhìn thoáng qua người đàn ông và cô bé ở phía xa: “Gia đình tôi có tuổi thọ trung bình rất ngắn. Cũng chẳng biết tổ tông tạo nghiệt gì lại để người đời sau phải gánh chuyện như vậy. Bọn họ bị bệnh sống trong đau khổ, tôi không bị bệnh cũng sống không dễ dàng. Tôi chia tay với bạn trai yêu nhau mấy năm cũng vì hai người bọn họ. Tôi không yên lòng về họ, nhưng bạn trai tôi lại không đồng ý mang theo hai người bọn họ, anh ấy chê phiền phức.”
“Chị vẫn luôn chăm sóc hai người họ sao? Vậy vợ của anh trai chị đâu?”
“Người phụ nữ kia chỉ lừa tiền của gia đình tôi thôi!” Dường như nghĩ tới người nào đó, người phụ nữ kia hận đến nghiến răng: “Nếu không phải do cô ta, gia đình tôi cũng không túng quẫn đến vậy. Ngay từ đầu tôi cũng cho rằng cô ta chăm sóc anh tôi, ai ngờ cô ta lại vì tiền. Sau khi cô ta sinh Văn Văn xong thì bỏ đi mất.”
“Tôi cũng không biết mình có thể chống đỡ được bao lâu, năm nay tôi cũng đã ba mươi tư rồi.” Nói tới chuyện đau lòng, giọng điệu của người phụ nữ cất cao lên, một lúc lâu sau cô ta mới ý thức được: “Ngại quá, tôi hơi thất thố.”
Cô ta quay đầu lại nhìn hai cha con kia, ánh mắt phức tạp: “Được rồi, tôi hẳn nên tôn trọng ý kiến của bọn họ. Bọn họ muốn ở lại đây chơi thì cứ ở lại, nhưng cậu phải đảm bảo an toàn của bọn họ đấy.”
“Chị yên tâm đi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh họ.” Tối qua Trần Ca không ra ngoài, hôm nay anh cũng không cần ngủ bù.
“Đúng rồi, còn một chuyện nữa, cậu nhất định phải chú ý.” Người phụ nữ như chợt nhớ ra chuyện gì đó: “Tuyệt đối đừng để Văn Văn chơi những hạng mục trên nước. Tốt nhất là đừng để con bé tiếp xúc với nước hoặc đi tới bên cạnh bờ ao.”
“Không thể chơi những hạng mục trên nước? Ngay cả đến cạnh bờ ao cũng không được?” Đây là lần đầu tiên Trần Ca nghe được yêu cầu như vậy. Ban đầu, anh cũng chẳng để trong lòng nhưng sau khi suy tư một hồi, không biết vì sao bỗng nhiên anh lại nhớ tới nhiệm vụ tập luyện Quỷ Nước Song Sinh ở ngoại ô phía đông.
Hai cha con nhà kia đến từ ngoại ô phía đông, cha cô bé còn chính miệng nói hai chữ “Đông Cương”.
Trần Ca suy nghĩ một chút, ngoại ô phía đông chỉ có một nơi có tên gồm hai chữ Đông Cương. Đó chính là đập chứa nước Đông Cương – nơi xảy ra rất nhiều sự cố chết đuối.
Cô bé này có liên quan tới nhiệm vụ Quỷ Nước Song Sinh? Người chị gái mà cô bé nhắc tới, thực ra đã chết?
Người phụ nữ thấy Trần Ca vẫn luôn im lặng, cô ta cho rằng Trần Ca vẫn đang tò mò nguyên nhân mình nói như vậy: “Cậu đừng hỏi vì sao, không thể là không thể. Tôi đi làm đây. Buổi tối, sau khi tan làm tôi sẽ đến đón họ về nhà. Trong thời gian này, nhờ cậu hết đó.”
“Chờ một chút...”
“Tôi sắp muộn làm rồi!”
“Còn một vấn đề cuối cùng.” Trần Ca càng nghĩ càng thấy không ổn, anh lấy tờ giấy trắng mà cô bé kia dùng trong ký túc xá của Bút Tiên, bên trên còn lưu lại hai chữ hán xiêu vẹo: “Trong nhà các người bây giờ chỉ có ba người thôi sao?”
“Đúng vậy, sao thế?” Người phụ nữ có vẻ không kiên nhẫn, dường như cô ta vẫn đang lo lắng tiền thưởng tháng này của mình.
“Nhưng sao tôi nghe Văn Văn nói, con bé còn có chị gái?”
Sau khi anh nói câu này xong, biểu cảm của người phụ nữ lập tức cứng đờ, con ngươi run lên dữ dội, một lúc lâu sau mới bình phục lại: “Văn Văn bị bệnh, đó chỉ là ảo giác của nó. Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước. 7 giờ 30 phút tối, tôi sẽ tới đón họ.”
Sắc mặt của người phụ nữ kém đi hẳn, giọng điệu cũng trở nên lạnh như băng. Cô ta không tiếp tục nói chuyện với Trần Ca nữa, bước vội rời khỏi khu vui chơi Thế Kỷ Mới.
“Chắc chắn cô ta biết một chút nội tình.”
“Ông chủ, người phụ nữ vừa đi là ai vậy?” Từ Uyển xách bữa sáng từ cổng chính của khu vui chơi tới: “Anh nhìn người ta chằm chằm như vậy, quá không phải phép.”
“Hai du khách bên cạnh kia có bệnh bẩm sinh. Chị ta là người nhà của bệnh nhân, không an tâm du khách đến đây tham quan. Vì thế chị ta mong anh có thể quan tâm, trông nom bọn họ.” Trần Ca nhận bữa sáng, bắt đầu ăn: “Hôm nay có lẽ em và Tiểu Cố phải vất vả rồi. Anh sẽ tan ca sớm, đưa họ về nhà.”
“Anh tự đưa họ về nhà? Anh đối xử với bọn họ quá tốt rồi đấy.” Từ Uyển hơi cạn lời, lườm một cái.
“Bớt nói nhảm, mau vào trang điểm đi.”
Trần Ca giúp Từ Uyển và Tiểu Cố hóa trang. Sau đó, giống như hôm qua, anh gọi lão Chu và Đoàn Nguyệt ra, để bọn họ thay quần áo hôm qua, che mặt lại, phụ trách tiếp đãi du khách bên trong nhà ma.
9 giờ khu vui chơi chính thức mở cửa, Trần Ca cũng xử lý xong chuyện của nhà ma. Anh bèn đi cùng người đàn ông và cô bé kia, cùng bọn họ trải nghiệm từng hạng mục bên trong khu vui chơi.
Thấy nụ cười vui vẻ của cô bé, Trần Ca cũng rất thỏa mãn. Đây chính là ý nghĩa đơn giản nhất của khu vui chơi, mang lại niềm vui cho tất cả mọi người.