Chương 571: Đập chứa nước Đông Cương
Bà lão bước ra khỏi phòng, mang theo một cái bịch đen trên tay.
“Tôi chỉ còn có từng này tấm bùa không dùng tới thôi, nếu như cậu muốn đi tìm nữ quỷ kia để rước lấy phiền phức thì có thứ này càng nhiều sẽ càng tốt...” Bà lão đẩy cái bịch về phía trước: “Đều đưa tất cho cậu đấy.”
Nhìn vào bịch lá bùa, khóe miệng Trần Ca khẽ giật một cái: “Bà à, bà mua nhiều lá bùa như vậy, tổng cộng tốn hết bao nhiêu tiền vậy?”
“Tiền bạc chỉ là thứ yếu, quan trọng nó linh nghiệm là được.”
Trần Ca thấy bà lão đối xử với mình không tệ, anh cũng không muốn để bà lão tiếp tục bị lừa nữa, chuẩn bị ra tay giúp đỡ bà: “Bà ơi, bà có thể giới thiệu cho cháu người bán mấy lá bùa này cho bà được không?”
“Được, khi nào quay lại tôi dẫn cậu đi gặp ông ấy, đó là một cao nhân, nhìn rất lôi thôi, nhưng thực ra mấy người có tài thực sự đều như vậy, cái này gọi là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.”
Trần Ca càng nghe càng cảm thấy bà lão đã bị lừa, sau khi hỏi được địa chỉ của người đó, anh cầm theo mấy lá bùa rời khỏi nhà bà lão.
Đi ra khỏi khu nhà, Trần Ca nhìn vào mấy bức ảnh vừa chụp lúc nãy. Mấy chữ viết trên giấy vàng kia bị viết cực kỳ ẩu, thay vì nói nó là chữ Hán thì có lẽ nó là một ký hiệu có ý nghĩa đặc biệt nào đó.
“Ai có thể đọc hiểu mấy cái này đây?" Trần Ca tắt hình ảnh, lại gọi điện đến khu vui chơi, hỏi thăm tình hình.
Lúc anh đưa Văn Văn về nhà đã là xế chiều, trên đường lại còn làm trễ giờ, bên nhà ma thì bởi vì không có anh ở đó cho nên Từ Uyển dựa theo những lời dặn dò lúc trước của anh, đóng cửa nhà ma trước khi mặt trời xuống núi.
Biểu hiện của lão Chu và Đoàn Nguyệt cũng rất tốt, chưa từng xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, Trần Ca cũng yên tâm.
“Phải khen thưởng cho lão Chu cùng Đoàn Nguyệt một ít mới được. Hai người bọn họ chẳng có mong muốn gì, nhưng mà mình có thể nhận ra lão Chu rất thích Đoàn Nguyệt, mình có thể giúp anh ta theo đuổi Đoàn Nguyệt, còn về phần Đoàn Nguyệt... Một cô gái có lẽ sẽ không thể nào từ chối sự mê hoặc của việc trở thành một ngôi sao lớn đâu nhỉ? Mình có thể cho cô ấy một lời hứa, đến lúc thực hiện nguyện vọng của tác giả, khi chuẩn bị quay phim thì cho cô ấy nhận vai nữ chính.”
Thưởng phạt phân minh, Trần Ca luôn đối xử với nhân viên rất tốt.
Anh cúp điện thoại, tống hết đống bùa mà bà lão cho vào ba lô, rồi vẫy một chiếc taxi chở mình đến đập chứa nước Đông Cương.
“Nhiệm vụ trên người du khách đặc biệt là Văn Văn còn chưa được khởi động, vấn đề nằm ở đâu nhỉ? Chẳng lẽ phải cho cô bé đó tiếp cận với mấy công trình giải trí có nước thì mới được sao?" Cô của cô bé đã từng nói với Trần Ca là tuyệt đối không được để cô bé đi đến chỗ có nước. Để bảo đảm an toàn cho Văn Văn, Trần Ca cũng sẽ không vì nhiệm vụ mà khiến cô bé gặp nguy hiểm đến tính mạng, đó cũng có thể là lý do khiến cho điện thoại màu đen mãi vẫn không gửi thông báo đến.
Chờ đến khi Trần Ca đi tới đập chứa nước Đông Cương, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm.
Anh hạ kính xe xuống, có thể cảm nhận rõ rằng nhiệt độ ở đây cao hơn nhiều so với trong thành phố.
“Tổng cộng hai mươi lăm tệ.” Tài xế nhìn Trần Ca, thuận miệng nói.
“Hai mươi lăm? Sao đắt vậy? Anh nghĩ rằng trước đây tôi chưa từng tới chỗ này sao?" Trần Ca vốn đang quan sát cảnh vật xung quanh, không nghĩ tới tài xế lại dám đòi anh nhiều tiền như vậy.
“Nếu dựa theo đồng hồ tính tiền thì quả thật là không nhiều như vậy, thế nhưng hiện tại có rất ít người đồng ý chở khách đi đến đập chứa nước Đông Cương này. Trong một tháng đã liên tục xảy ra mấy vụ tai nạn, cho nên tài xế đều quyết định sẽ tăng giá khi đi đến vùng gần ngoại ô phía đông vào ban đêm. Hơn nữa tôi chở một mình anh đi đến đây, lúc quay về chắc chắn là xe trống, cũng chẳng kiếm thêm được gì.” Tuổi tác của tài xế không lớn, hai tay anh ta đặt lên vô lăng, có vẻ mất kiên nhẫn: “Anh nhanh lên, suy nghĩ thêm một lúc nữa là trời sẽ tối, đường lại càng không dễ đi, nơi này vào buổi tối rất không an toàn.”
“Anh còn biết là không an toàn?" Trần Ca đánh giá tài xế: “Xem ra công ty của anh còn chưa giáo dục về an toàn cho nhân viên đến nơi đến chốn nhỉ, thậm chí đến cả tôi anh cũng không nhận ra.”
Tài xế cau mày quay đầu lại nhìn Trần Ca: “Anh là ai?”
“Nếu không muốn xảy ra chuyện gì thì ngoan ngoãn tính tiền theo giá gốc đi, muốn chặt chém khách, có lẽ hôm nay anh tìm nhầm người rồi.” Trần Ca nằm xuống ghế ngồi: “Dù sao hôm nay tôi cũng chẳng có việc gì quan trọng, có thể cùng anh ở vùng đồng bằng hoang vắng này cả đêm. Có điều anh cũng cần phải cẩn thận một chút, dạo này ngoại ô phía đông thực sự rất lộn xộn, đến buổi tối thì chuyện gì cũng có thể xảy ra đấy.”
Tài xế taxi có thể coi như là những người hiểu tương đối rõ thành phố này, mỗi ngày bọn họ đều đi đi lại lại quanh thành phố, biết rất nhiều chuyện mà người thường không biết được.
Nghe Trần Ca nói như vậy, sắc mặt tài xế không đẹp mắt cho lắm. Anh ta gặp một người còn vô liêm sỉ và đốn mạt hơn cả anh ta, cũng bị dọa sợ đến đổ mồ hôi lạnh, anh ta phát hiện Trần Ca nói cũng rất có lý.
Một người đàn ông đeo ba lô lớn, đêm hôm khuya khoắt chạy đến đập chứa nước ở ngoại ô này để làm gì?
Anh ra càng nhìn càng thấy Trần Ca không giống người tốt, chẳng qua anh ta cũng không nhượng bộ: “Tất cả mọi người đều tăng giá, thôi tôi lấy cậu hai mươi là được rồi.”
“Phải trả bao nhiêu thì tôi trả anh bấy nhiêu thôi, tôi cũng vì tốt cho anh đấy, bởi vì đồng tiền kiếm được trái lương tâm là sẽ đụng phải ma quỷ khi sử dụng đó.”
Hai bên nói chuyện với nhau một lúc lâu sau, sắc trời cũng sắp tối, Trần Ca không những không xuống xe mà còn lôi một đống lá bùa có chữ viết kỳ quái từ trong ba lô ra ngồi nghiên cứu.
Tài xế nói chuyện với anh, anh cũng không buồn phản ứng.
Trong mắt tài xế chặt chém khách, Trần Ca đã từ một người xấu biến thành kẻ điên. Đây không phải là một người bình thường, chẳng có người bình thường nào lại nhét một đống bùa phép vào ba lô của mình cả.
“Được rồi, coi như hôm nay tôi gặp xui.” Sự kiên quyết của Trần Ca làm tài xế chịu thua.
“Cũng là do anh còn quá trẻ, sau này thái độ phục vụ nên tốt hơn, nói không chừng lần sau khi làm ca đêm, anh vẫn còn có thể gặp được tôi đấy.” Thanh toán tiền xe xong, Trần Ca xuống khỏi xe taxi. Tài xế nhìn một bên mặt của Trần Ca, bên tai còn văng vẳng câu nói sau cùng của anh. Anh ta không hiểu sao mà lạnh cả sống lưng, thật giống như bị trúng lời nguyền vậy.
Nhỏ giọng mắng một câu, hình như là sợ bị Trần Ca nghe thấy, anh ta nhanh chóng lái xe chạy đi.
“Trẻ tuổi nóng tính, vừa nhìn là đã biết chưa được xã hội mài giũa, may là gặp được người có tính tình tương đối ôn hòa như mình, đây cũng coi như là chuyện tốt đối với anh ta.” Trần Ca đeo ba lô đi về phía đập chứa nước.
Đập chứa nước Đông Cương chỉ là đập chứa nước cỡ nhỏ, cách ngoại ô phía đông rất gần, cho nên rất lâu trước đây còn có người đi đến đây bơi lội, câu cá. Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, người tới nơi này bỗng nhiên giảm bớt.
Trần Ca đứng ở bên cạnh đập chứa nước, cầm điện thoại ra chiếu sáng, và anh nhìn thấy ở một nơi cách mình không xa có ánh sáng.
Đồng tử híp lại, sau khi Trần Ca sử dụng Âm Đồng mới nhìn rõ, hình như bên bờ có hai người đang câu cá.
Một người ngồi trên ghế, còn người kia thì ngồi sau quan sát.
Nhìn một lúc, có lẽ cảm thấy việc đó khá nhàm chán, người đứng phía sau lặng lẽ rời đi.
“Mới vừa nói nơi này chẳng có ai đến là có hai người xuất hiện liền.” Trần Ca muốn tìm hiểu tình huống ở đập chứa nước, những người yêu thích câu cá này có lẽ sẽ biết một ít chuyện gì đó.
Anh nhanh chóng đi đến bên cạnh người câu cá, vẻ mặt đối phương rất chuyên tâm, cũng không quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm cái phao đang phát sáng trên mặt nước.
Bầu trời dần bị bóng tối bao trùm, điểm sáng kia vô cùng dễ thấy trên mặt nước đen nhánh.
Sau một lát, cái phao dạ quang đột nhiên bị kéo xuống, người đàn ông vốn đang ngồi yên bất động đột nhiên nở nụ cười: “Cuối cùng cũng mắc câu rồi.”