Chương 572: Cá lớn
Vành nón đè thấp che hết mặt, người đàn ông cầm cần câu cá, giọng nói có vẻ rất phấn khởi.
Ngay khi Trần Ca bước đến gần, người đàn ông ngồi câu cá đột nhiên nói một câu như vậy, điều này khiến cho Trần Ca rất cảnh giác.
Anh dừng bước, dùng Âm Đồng quan sát từ trên xuống dưới đối phương, sau khi xác định đối phương chỉ là người bình thường mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình đã nghĩ nhiều quá rồi.
Anh yên lặng nhìn người đàn ông câu cá, cũng không muốn quấy rầy anh ta vào thời khắc quan trọng khi cá mắc câu.
“Thật là một con cá lớn!”
Người đàn ông thu cần câu về bằng cả hai tay, dây câu thẳng băng, anh ta phát hiện mình không có cách nào thu được dây câu về.
Anh ta vốn đang ngồi trên ghế, giờ đã đứng hẳn dậy, cơ thể nghiêng về phía sau, như vậy mới có thể thu dây câu vào được có một chút.
“Câu được thứ gì vậy?”
Trần Ca cũng rất tò mò, sức chứa ở đập chứa nước Đông Cương không tính lớn, nơi này hẳn là không có cá quá lớn mới đúng chứ. Có điều cũng không loại trừ tình huống đặc biệt, mạng lưới sông ngòi ở Cửu Giang dày đặc, mấy con sông lớn nối liền với nhau, cũng có thể là cá lớn ở vùng khác bị vây trong đập chứa nước.
“Cần giúp không?" Trần Ca đi tới bên cạnh người đàn ông, nhỏ giọng hỏi.
Lực chú ý của người đàn ông đó đều đặt ở trên mặt nước, không hề quan tâm đến câu hỏi của Trần Ca, anh ta dùng sức lực của toàn thân, kéo cần về phía sau.
Trần Ca cũng không cưỡng cầu. Anh dốt đặc cán mai với việc câu cá nên không dám tùy tiện nhúng tay vào, sợ ý tốt của mình lại biến thành chuyện xấu.
“Trong đập chứa nước Đông Cương có cá lớn như thế sao?" Trần Ca lôi điện thoại ra chiếu vào mặt nước, ở nơi phao dạ quang đang chìm xuống, anh nhìn thấy dưới mặt nước có một cái bóng mơ hồ đang từ từ hiện lên.
“Đó là cái gì?”
Độ dài của cái bóng khoảng chừng năm mét, hình thể cao gầy, hình như còn đang di chuyển lên xuống.
Sắc trời tối đen, hơn nữa nó trốn ở trong nước, nếu như không phải Trần Ca dùng Âm Đồng, anh cũng khó có thể nhìn thấy vật đó.
Người đàn ông sử dụng toàn bộ sức mạnh mà mình có, dây câu bị kéo căng đến mức thẳng tắp. Trần Ca thấy thế bèn né người sang bên cạnh, anh rất lo lắng dây câu đột nhiên bị đứt.
Một người một "cá" đấu sức với nhau, đây cũng là lần đầu tiên Trần Ca nhìn thấy một cuộc câu cá kích thích như vậy.
Hai bên giằng co đến khoảng mười mấy giây sau, sức lực của người đàn ông yếu dần, cơ thể của anh ta nhìn thì có vẻ rắn chắc nhưng lại không dẻo dai, sức chịu đựng rất kém.
Vất vả lắm mới câu được một con cá lớn như vậy, người đàn ông cũng không muốn buông tay, nhưng anh ta lại không có cách nào thu được dây câu lại, nên chỉ có thể đứng tại chỗ giằng co với con cá.
Lại một lúc sau, sau một tiếng "phựt" nhỏ, dây câu như bị thứ gì đó làm đứt, người đàn ông đặt mông ngồi dưới đất, có lẽ là ngã không nhẹ.
“Mẹ kiếp!”
Cá lớn đến tay mà còn không kéo được, người đàn ông tức lên chửi tục một câu, ném mạnh cần câu xuống đất.
Chuyện xảy ra ban nãy làm anh ta ngã một cái rất đau, ngồi nửa ngày cũng không buồn đứng lên, cuối cùng Trần Ca chạy đến nâng anh ta dậy.
“Ông anh à, anh không sao chứ?" So với người đàn ông câu cá thì Trần Ca tò mò về con "cá lớn" trong nước kia hơn: “Lúc nãy anh câu thứ gì vậy? Trong đập chứa nước này còn có cá lớn thế sao?”
Được Trần Ca nâng dậy, vẻ mặt người đàn ông dịu đi một chút: “Đó là con cá vua, tôi đã đi câu nó ba tháng nay rồi.”
“Cá vua?”
Đây hình như là bí mật của người đàn ông câu cá, anh ta cũng không muốn kể cho Trần Ca nghe lắm: “Những đập chứa nước đã được xây dựng một thời gian khá lâu như này, hay một số hồ lục địa (*) đều có thể có cá vua, chúng nó sống rất lâu, hình thể vượt xa đồng loại, trí tuệ cũng cao hơn.”
(*) Hồ lục địa: Là một hồ khép kín không có dòng chảy của nước.
“Trong đập chứa nước cũng có cá vua sao?" Trần Ca nghe xong cảm thấy rất mới lạ, thời gian đập chứa nước Đông Cương được xây dựng đúng là rất lâu rồi, thế nhưng sức chứa cũng không tính là quá lớn, chỉ có thể coi là một đập chứa nước lớn hơn những đập nhỏ một chút thôi.
“Vừa nãy cậu cũng nhìn thấy rồi đấy.” Người đàn ông câu cá chỉnh sửa quần áo của mình, lấy cái mũ xuống.
Người này có đôi môi rất mỏng và có một đôi mắt như cá chết, vừa nhìn đã biết là loại người khắt khe, rất khó ở chung.
“Thế làm sao mà anh biết trong đập chứa nước này có cá vua? Trước đây anh đã từng gặp nó rồi sao?" Trần Ca càng ngày càng tò mò.
“Tôi ở trong Hiệp hội câu cá Cửu Giang. Đối với những người yêu thích câu cá như chúng tôi mà nói, nếu ai có thể câu được một con cá vua, đó sẽ là chuyện kiêu hãnh cả đời, cho nên bình thường tôi đều quan tâm đến tin tức có liên quan.” Khi người đàn ông câu cá nói về kinh nghiệm phát hiện cá vua của mình, trong lời nói lộ ra một chút tự mãn: “Sau đó tôi nhìn thấy trên thời sự nói đập chứa nước Đông Cương ở Cửu Giang gặp chuyện không may. Bắt đầu từ khoảng thời gian nào đó, số người chết đuối trong đập chứa nước bắt đầu tăng theo cấp số nhân, trong mắt của tôi thì điều này là rất bất thường. Bản thân đập chứa nước không có gì thay đổi, vậy thì chỉ có khả năng có thứ gì đó chạy vào hồ chứa, tôi đoán rất có thể là một con cá vua đã vô tình chạy từ sông lớn vào trong đập chứa nước này.”
“Nếu theo lời anh nói thì trên người những người chết ở đây phải có vết thương do bị tấn công mới đúng. Cảnh sát cũng không phải đồ ngốc, chết đuối với chết vì bị cá tấn công là hai loại tử vong hoàn toàn khác nhau, tính chất cũng hoàn toàn khác biệt.”
“Mấy người đều bị cá vua lừa rồi, cá vua hoàn toàn không giống với các con cá khác, nó rất thông minh. Hơn nữa nó giết người cũng không nhất định là để ăn, có thể là do thú vui, hoặc có lẽ là báo thù.” Hình như người đàn ông câu cá hiểu rất rõ về loại cá này: “Tôi lấy thêm một ví dụ cho cậu nhé, ban nãy có thứ gì đó cắn vào móc câu, chắc là cậu cũng nhìn thấy rồi. Nói cách khác trong cái đập này thực sự có cá vua tồn tại, thế nhưng cảnh sát vớt thi thể, vớt rất nhiều lần mà cũng không phát hiện ra nó, cậu nói xem điều này đại biểu cho cái gì?”
“Trong đập chứa nước có góc chết, có thể nó đúng lúc tránh vào chỗ đó?”
“Không chỉ có như vậy, cái con cá lớn đấy đã đủ thông minh rồi, chỉ cần có thuyền bè xuất hiện trên đập chứa nước là sẽ chạy rất nhanh, nó cũng biết đến việc ẩn núp.” Người đàn ông câu cá nhìn vẻ mặt không thể nào tin được của Trần Ca, hình như trong lòng anh ta rất thoải mái, ho khan một tiếng, xoa xoa eo của mình rồi nói tiếp: “Muốn câu được cá vua, vậy thì không thể đối xử với nó như một con cá bình thường. Cậu phải đặt trí thông minh của nó ngang hàng với chính mình, và coi nó như một nhân tài đầy xảo quyệt.”
Trần Ca nhìn đập chứa nước, gật đầu theo bản năng: “Nếu có thuyền bè xuất hiện trong đập chứa nước sẽ bị nó phát hiện, nói cách khác muốn bắt được nó chỉ có hai cách, nếu không thể câu được nó lên bờ thì chỉ có thể tháo toàn bộ nước trong đập chứa nước này thôi.”
“Cũng đâu thể chỉ vì một con cá mà tháo toàn bộ nước trong đập chứa nước được. Tuy đập chứa nước Đông Cương có sức chứa không nhiều lắm nhưng lại ở vị trí then chốt, ngay giữa thượng nguồn và hạ du.” Người đàn ông thu dây câu lại, kiểm tra chỗ đứt một chút: “Dây câu lớn như thế này mà còn đứt? Lúc trước tôi đã kiểm tra độ căng và độ chịu lực rồi... Ô?”
Anh ta vuốt chỗ đứt: “Sao tôi cảm thấy như bị thứ gì đó cắn đứt nhỉ?”
“Có khi nào ở trong đập chứa nước này có tận hai con cá lớn không?" Trần Ca lại gần, anh nói bừa một câu nhưng lại làm cho người đàn ông câu cá ngây ngẩn cả người: “Một con bị câu, một con khác chạy đến cứu, cắn đứt dây câu? Tôi chỉ tùy tiện nói ra cái nhìn của mình thôi, anh cứ căn cứ theo kinh nghiệm của mình mà phán đoán là được rồi.”
“Đúng là có khả năng này!" Người đàn ông nhìn Trần Ca: “Tính cả lần này, tôi đã cố câu nó lên khoảng ba lần trong cả tháng qua, lần nào cũng thất bại vì dây câu bị đứt.”