Chương 578: Tìm thấy tôi chưa?
Tiếng khóc của Văn Văn phát ra từ phòng đơn. Cô giáo đứng bên ngoài lắng nghe một lúc. Cô ta định đợi Văn Văn bớt khóc rồi lại đi vào, nhưng tiếng khóc của Văn Văn ngày càng to hơn.
“Đầu óc đứa trẻ này chắc chắn có vấn đề. Tự nó làm vỡ cốc, giữa trưa mà nổi điên cái gì?" Cô giáo còn phải chăm sóc những đứa trẻ khác. Cô ta quyết định để Văn Văn trong đó một mình cho bình tĩnh lại. Cô ta rời khỏi cửa, quay lại phòng ngủ.
Khi tất cả mấy đứa trẻ ăn mặc gọn gàng và sẵn sàng bắt đầu lớp học buổi chiều, cô giáo lại đi tới phòng đơn.
Đã nửa tiếng trôi qua, cuối cùng Văn Văn cũng ngừng khóc.
“Xem ra để nó một mình cũng tốt, bình thường không thể chiều chuộng bọn nó quá được.” Cô giáo tự cho rằng mình đã tìm ra một cách tốt để dạy dỗ Văn Văn. Cô ta mở cánh cửa phòng đơn ra.
Trong căn phòng đơn không lớn lắm có vẻ khá ẩm ướt, cứ có cảm giác u ám.
Trên sàn nhà có một vũng nước đọng. Cô bé đứng một mình trong góc, đầu cúi xuống.
Hai cánh tay mảnh khảnh rủ xuống yếu ớt, làn da nhợt nhạt vô cùng nổi bật. Tóc phủ trên mặt, che khuất đôi mắt của cô bé.
Cô bé không phát ra bất kỳ âm thanh nào, giống như một vật trang trí trong căn phòng này.
“Ngừng khóc rồi à?" Cô giáo nhận thấy sự kỳ lạ của cô bé, không hiểu sao cô ta lại thấy rùng mình. Sau khi bước vào căn phòng nhỏ này, việc hít thở trở nên khó khăn, như thể căn phòng chứa đầy nước và khi ở lại đây lâu, nó sẽ làm người ta chết đuối.
Tiếng chuông gió và tiếng trẻ con hát truyền đến từ bên ngoài phòng. Đây là môn học bình thường ở trường của họ, nhưng đứng trong phòng này nghe những âm thanh đó, cảm giác hoàn toàn khác biệt. Cảm giác đó như thể người biểu diễn không phải là những đứa trẻ bệnh tật, chậm phát triển trí tuệ mà là những linh hồn đau khổ đang rên rỉ.
“Lại đây nào.” Cô giáo không dám bước vào phòng nữa. Cô ta đưa tay về phía cô bé, hy vọng rằng cô bé sẽ tự mình ra khỏi phòng.
Nhưng Văn Văn cứ như không hề nghe thấy cô ta nói. Cô bé vẫn duy trì tư thế kỳ lạ của mình, hai cánh tay hơi cong, cơ thể nghiêng về phía trước, đôi môi không bị mái tóc che phủ đang kéo sang hai bên.
“Không nghe thấy cô nói à? Cô bảo con đi qua đây!" Cô giáo nhìn cô bé, một loại cảm xúc không thể giải thích nổi xuất hiện trong trái tim cô ta, hình như là nỗi sợ hãi.
Mình lại sợ một đứa trẻ à?
Ban ngày ban mặt, ngoài trời ánh nắng chói chang.
Cô giáo hùng hổ bước vào phòng, nắm lấy rèm cửa và cố gắng kéo nó ra.
Nhưng ngay khi cô ta chuẩn bị mở rèm cửa, cổ tay cô ta lạnh buốt như thể bị thứ gì đó bắt lấy.
“Á!”
Cô giáo hoảng hốt la lên. Cô ta quay đầu lại nhìn, cổ tay bị Văn Văn nắm lấy. Cô bé đã thay đổi sự ngờ nghệch trước đây, đôi mắt trở nên vô cùng kỳ lạ, như một cái hồ sâu không đáy, bên trong còn chứa những xác chết trôi nổi.
Chuyện gì đã xảy ra?
Cánh tay đang nắm tấm rèm của cô giáo dần mất đi sức lực, cô ta không thể kéo tấm rèm ra được.
“Chúng ta lên lớp thôi cô.” Văn Văn nói sáu chữ rõ ràng, không nói lắp hoặc run rẩy, mỗi một chữ đều rất rõ ràng, khác hoàn toàn với những gì cô bé thể hiện ra trước đây.
“Được, được.” Cô giáo ngừng nói điều vô nghĩa và chạy ra khỏi phòng đơn.
Khi đến hành lang, cảm giác ngột ngạt kia mới dần giảm bớt.
Cô giáo không dám quay lại nhìn Văn Văn. Cô ta cảm thấy cổ tay mình như bị cắn bởi thứ gì đó, lạnh buốt và tê cứng, dần dần mất đi cảm giác.
Bước vào lớp, Văn Văn chủ động buông tay cô ta ra. Không đợt cô ta nói gì, cô bé tự bước đến dãy bàn cuối cùng của lớp.
“Hôm nay thật là kỳ lạ.” Ngay cả khi Văn Văn buông tay ra, cổ tay của cô giáo vẫn cảm thấy lạnh như băng.
Cô ta yêu cầu các học sinh mở tất cả các tấm rèm cửa trong lớp ra, sau đó bắt đầu tiết học. Cô ta cố gắng không nhìn vào chỗ của Văn Văn, từ từ quên đi sự việc xảy ra vào buổi trưa.
...
3 giờ 30 chiều, nhà ma của Trần Ca gặp một rắc rối nho nhỏ. Vị Chủ tịch Bạch được Giám đốc La dẫn tới muốn trực tiếp trải nghiệm ngôi nhà ma của Trần Ca.
Trần Ca không biết rõ về đối phương cho lắm. Anh định cung cấp cho Chủ tịch Bạch một dịch vụ VIP cấp Đế vương, nghĩa là để Chủ tịch Bạch đi vào một mình, sau đó sắp xếp một vài ma quỷ giả làm khách tham quan và đi cùng ông ta.
Diễn viên là quỷ, và khách tham quan cũng là quỷ. Chỗ nào chỗ nấy đều là quỷ thật, anh tin rằng đây sẽ là một kỷ niệm quý giá đối với Chủ tịch Bạch, và mình cũng có thể nhân cơ hội này để moi ra một số tin tức hữu ích.
Anh đã lên kế hoạch xong xuôi, thế nhưng Chủ tịch Bạch lại tạm thời thay đổi ý định và yêu cầu thư ký đi theo ông ta đến thử.
Một thư ký còn chưa đáng để Trần Ca phải đối phó. Anh cố tình sắp xếp, giảm bớt độ khó của cảnh tượng Khu Nội Trú Số Ba, để thư ký gần như vượt ải cảnh tượng này.
Có lẽ đối phương sẽ cảm thấy nhà ma của Trần Ca chỉ có thế, nhưng nếu bọn họ chủ quan, lần tới, Trần Ca sẽ tự mình ra tay, sẵn tiện thả tất cả linh hồn của những bệnh nhân tâm thần đó ra, để cho bọn họ xem thử cái được gọi là Hiệp Hội Kể Chuyện Lạ.
Cuộc nói chuyện giữa Chủ tịch Bạch và Giám đốc La diễn ra rất suôn sẻ, nhưng sau khi tiễn Chủ tịch Bạch về, trên gương mặt Giám đốc La không còn vẻ tươi cười. Mọi việc diễn ra quá suôn sẻ khiến Giám đốc La không tin tưởng lắm.
Trần Ca không hiểu về mấy chuyện này lắm nên anh không thể tùy tiện nhúng tay vào được. Vì tin tưởng Giám đốc La, anh không hỏi thêm bất cứ điều gì.
Vào ban đêm, nhà ma đóng cửa. Sau khi dọn dẹp xong, Trần Ca đi vào cảnh tượng dưới lòng đất một mình. Tối nay anh định hoàn thành nhiệm vụ Quỷ Nước Song Sinh.
Trần Ca lấy cuốn truyện tranh ra và đưa tất cả những ma quỷ mình có vào đó, rồi nhét búa của bác sĩ nát sọ vào ba lô của mình.
“Sau khi hoàn thành nhiệm vụ quỷ nước, chủng loại nhân viên trong nhà ma sẽ phong phú hơn rất nhiều. Cảnh tượng kinh dị dưới nước đầu tiên cũng sẽ được mở khóa, nhưng không biết nó sẽ xuất hiện dưới hình thức nào.”
Trần Ca tràn đầy mong đợi, rời khỏi khu vui chơi Thế Kỷ Mới. Khi chuẩn bị bắt taxi đến đập chứa nước, điện thoại di động của anh đột nhiên reo lên, là cô của Văn Văn gọi tới.
“A lô.”
“Văn Văn có đến chỗ của cậu không? Ông chủ Trần, cậu có thấy Văn Văn không?" Giọng nói lo lắng của cô Văn Văn truyền đến từ đầu dây bên kia.
“Văn Văn? Sao cô bé có thể ở chỗ tôi được? Cô nói chậm thôi.” Trần Ca sinh ra dự cảm không tốt cho lắm.
“Văn Văn bị lạc rồi! Buổi tối tôi đến trường phục hồi chức năng để đón con bé về nhà, phát hiện con bé không có ở trường! Giáo viên trong trường cũng không biết con bé ở đâu. Trong camera giám sát ghi lại con bé đã đợi tôi ở cổng trường sau giờ học, nhưng một lát sau con bé biến mất khỏi camera giám sát. Bây giờ không ai biết con bé ở đâu hết.” Cô của Văn Văn rất lo lắng: “Con bé đó rất thích khu vui chơi của các cậu, con bé còn nói với tôi rằng nó cảm thấy rất thoải mái khi ở trong nhà ma của cậu. Trước đó con bé vẫn luôn buồn bã không vui, thế mà sau khi đi khu vui chơi của cậu về, con bé đã nở nụ cười. Vì vậy tôi nghi con bé chạy đến khu vui chơi của cậu.”
“Có lẽ là không đâu, cô sống ở vùng ngoại ô phía đông, chúng tôi ở vùng ngoại ô phía tây, cách nhau rất xa.”
“Tôi chỉ nói với cậu vậy thôi, nếu cậu nhìn thấy con bé thì nhớ gọi lại cho tôi, cảm ơn cậu!”
“Được rồi, không thành vấn đề, nhưng tôi nghĩ có khả năng cao là Văn Văn vẫn còn ở trường của cô bé. Cô có thể cho tôi biết địa chỉ của trường cô bé không?”
Sau khi cô của Văn Văn đưa địa chỉ, Trần Ca cúp điện thoại.
Anh vội vàng đi đến chỗ ông lão gác cổng, kể cho ông nghe chuyện này để ông chú ý đến cô bé đó.
Sau khi dặn xong, Trần Ca chạy thẳng đến trường cô bé đang theo học. Theo ý kiến của anh, có lẽ cô bé không đi quá xa. Cô bé không có tiền, vì vậy lúc này cô bé chắc vẫn đang ở gần trường.
“Chị gái của đứa trẻ này là quỷ nước. Liệu sự mất tích đột ngột của cô bé có liên quan đến chị của con bé không? Hôm qua mình đã đến đập chứa nước nên làm đám quỷ nước chú ý đến à?”
Thời gian vẫn còn sớm nên Trần Ca bắt taxi đến trường phục hồi chức năng.
...
“Đúng là phiền phức mà, chậm phát triển trí tuệ thì đừng suy nghĩ nhiều thế chứ!" Cô giáo tên Tiểu Trúc đi trên hành lang, bên cạnh cô ta là thầy giáo phụ trách các khóa học ngoài trời.
“Em đừng nói vậy, người ngoài mà nghe thấy sẽ ảnh hưởng không tốt đến trường chúng ta.” Thầy giáo vẫn khá hiểu chuyện, dù khuôn mặt anh ta không vui lắm nhưng ít nhất anh ta không tỏ thái độ bất mãn.
“A Thành, nếu như con nhóc đó không xảy ra chuyện, giờ này chúng ta đang đi dạo phố và đi xem phim rồi.” Cô giáo không che giấu cảm xúc của mình trước mặt thầy giáo.
“Em nói nhỏ thôi, hiệu trưởng Ôn không thích giáo viên trong trường yêu nhau đâu, ở đây chúng ta nên chú ý một chút thì tốt hơn.” Anh ta đi trước: “Tìm được cô bé kia trước rồi nói.”
“Mất tích luôn càng tốt, em ghét nó từ lâu rồi.” Người phụ nữ tức giận nói.
Hai người rẽ vào một hành lang khác. Trên hành lang này không mở đèn. Thầy giáo đang chuẩn bị bật đèn thì cánh tay anh ta đột nhiên bị một thứ mềm mại ôm lấy. Anh ta ngạc nhiên quay lại thì thấy cánh tay của mình bị cô giáo ôm lấy.
“Tại sao anh lại không để ý đến em?”
Người phụ nữ làm một biểu cảm đáng yêu. Người đàn ông thấy bốn bề vắng lặng nên lén hôn lên mặt cô ta một cái: “Làm chuyện chính trước đã. Nếu con bé kia bị lạc thật, chuyện này cũng sẽ tạo ra ảnh hưởng tiêu cực với trường chúng ta. À đúng rồi, có học sinh nói không biết tại sao hồi trưa con bé kia lại khóc lóc nức nở. Em có biết lý "Chắc là nó phát bệnh ấy. Em nói anh nghe, con bé đó lúc nào cũng bất bình thường. Trên lớp nó hay cầm theo chai nước và nói chuyện với nước trong đó, đôi khi nó còn gọi cốc nước là chị nữa.” Người phụ nữ hào hứng hẳn lên: “Nó không thể hòa đồng với các bạn cùng lớp khác. Em từng cho nó ngồi với một đứa trẻ bệnh nhẹ hơn một chút, nhưng con bé kia chỉ muốn xem cốc nước của nó một chút thôi mà nó đã cào rách mặt của người ta.”
“Con bé có lực công kích mạnh đến thế à? Lúc vào trường, kết quả xét nghiệm của bác sĩ không có mấy thứ này.”
“Ai biết đâu? Dù sao em cũng mặc kệ con nhỏ đấy, kiếm được tiền là được. Anh cũng biết tình huống ở chỗ chúng ta mà, chỉ tiêu 60% trẻ chuyển biến tốt đẹp và 40% còn lại không chuyển biến xấu là được.” Người đàn ông được người phụ nữ ôm tên là A Thành, giọng nói của anh ta khác hẳn khi nói với học sinh.
Người đàn ông không từ chối, để mặc cho Tiểu Trúc ôm cánh tay mình, cơ thể anh ta cố tình tiến lại gần đối phương: “Nói gì thì nói, chúng ta vẫn phải tìm được con bé kia. Nếu không giám thị bộ môn tới rồi phát hiện hôm nay em nhốt con bé trong phòng nhỏ, để mặc nó khóc lóc thì hiệu trưởng sẽ phạt em đấy.”
Giọng nói tràn ngập vẻ nuông chiều, người đàn ông và Tiểu Trúc dựa vào nhau, hai người bước vào hành lang.
Khi người đàn ông chuẩn bị bật đèn, Tiểu Trúc đang ôm cánh tay của người đàn ông đột nhiên nhìn thấy một bóng đen thấp bé phản chiếu trên bức tường ở cuối hành lang.
“Đằng kia!”
Cô ta hét lên, ngay sau đó người đàn ông bật đèn ở hành lang, cái bóng thấp bé trên tường cũng biến mất.
“Em nhìn thấy gì?”
“Một cái bóng ở phía trước, hình như là đứa trẻ đó!”
“Con bé vẫn chưa rời khỏi trường à?" Người đàn ông nắm tay Tiểu Trúc và chạy về phía cuối hành lang. Đợi tới khi họ đến nơi, trên vách tường chẳng còn cái bóng nào cả, chỉ có một vũng nước đọng lại.
“Ai lại đổ nước ở đây? Là con bé đó?”
“Trừ con bé ra thì còn ai vào đây nữa.”
“Nhưng con bé đó muốn làm gì?" Tiểu Trúc không hiểu lắm: “Nói đi cũng phải nói lại, hình như đứa trẻ đó rất thích chơi với nước.”
“Văn Văn ngủ trưa dậy, đập vỡ cái cốc rồi bắt đầu khóc. Vậy có lẽ trong lúc con bé ngủ trưa đã xảy ra một vài chuyện gì đó.” A Thành bình tĩnh hơn: “Người chịu trách nhiệm kiểm tra buổi trưa hôm nay là cô Vương. Hình như cô ấy đang tìm kiếm bên ngoài trường với hiệu trưởng, để anh gọi cô ấy hỏi thử.”
Người đàn ông gọi điện thoại, nhưng Tiểu Trúc có vẻ hơi khó chịu: “Sao anh lại có số điện thoại của cô ta? Anh lưu lại từ lúc nào?”
“Cô Vương à, hồi trưa cô có thấy Văn Văn có gì bất thường không?”
“Không có, tôi thấy trong cốc nước của con bé có một sợi tóc nên tôi đổ đi thôi.”
“Chỉ vậy thôi à?”
“Đúng rồi.”
“Vậy cô đổ cốc nước ở đâu thế? Có đổ lên giường con bé không?”
“Ý anh là gì? Việc này có liên quan gì đến tôi?" Cô giáo Vương trả lời một cách giận dữ: “Nước đổ trong bồn rửa mặt. Không còn chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”
“Bồn rửa mặt? Chúng ta đến nhà vệ sinh xem thử xem.” Người đàn ông không muốn thảo luận với Tiểu Trúc về việc tại sao anh ta lại có số điện thoại của cô Vương, bèn đổi chủ đề, dẫn Tiểu Trúc đến nhà vệ sinh ở sâu trong hành lang.do cụ thể không? ”
Bàn tay vừa đặt trên chốt cửa, A Thành đã rụt tay lại ngay lập tức: “Tại sao chốt cửa này đầy nước thế? Có ai ra vào à?”
Anh nhìn cánh cửa, phát hiện trên khe cửa cũng đẫm nước như thể bị mốc, hơn nữa còn tỏa ra một mùi hôi thoang thoảng.
“Đứa trẻ đó đang trốn trong nhà vệ sinh?" Người đàn ông ôm nỗi nghi ngờ, đẩy cửa ra.
Tiếng nước chảy ào ào vang lên trong phòng. Vòi nước chưa được khóa chặt, tấm gương phía trên bồn rửa mặt còn có một dòng chữ được viết bằng nước: Tôi ở ngay chỗ này.
Những giọt nước trượt xuống dọc theo bề mặt gương, rõ ràng mấy chữ này vừa được viết xong.
“Đây có phải là do Văn Văn viết không?" A Thành nhìn Tiểu Trúc, người tiếp xúc với Văn Văn nhiều nhất.
“Chắc chắn là không! Đứa trẻ kia không biết chữ, làm sao nó có thể viết được?" Tiểu Trúc nhìn vào năm chữ trên gương, có hơi sợ hãi.
“Vậy có nghĩa là một người khác đã trà trộn vào trường của chúng ta, có thể hắn ta đã bắt cóc Văn Văn.” Người đàn ông khoanh tay trước ngực, im lặng suy nghĩ.
Tiểu Trúc càng ngày càng lo lắng. Ánh đèn trong hành lang khẽ nhấp nháy, cô nhìn vào vòi nước và đột nhiên nhận ra một vấn đề.
Nút chặn trên bồn rửa mặt không được nhét lại, nhưng dòng nước không cách nào chảy xuống được. Nhìn mặt nước đang dâng lên không ngừng, Tiểu Trúc lại cảm thấy nghẹt thở, như thể cô ta đang ở trong bồn nước, nhìn mặt nước từ từ tràn qua trái tim của cô ta.
Bên tai loáng thoáng vang lên tiếng hát và tiếng lẩm bẩm của cô bé. Cơ thể cô ta run rẩy, và từ khóe mắt, cô ta có thể thấy thứ gì đó đang trôi ra từ chỗ lỗ thoát nước của bồn, từng sợi từng sợi một.
Cô ta đi đến cạnh bồn và từ từ đưa tay xuống bồn nước. Khi tay cô ta chạm vào thứ đó và định kéo nó ra, cô ta mới nhận ra rằng đó là tóc của phụ nữ.
Như thể cầm phải thứ gì đó rất kinh tởm, Tiểu Trúc cố sức giãy giụa. Cô ta muốn gọi tên thầy giáo bên cạnh, nhưng khi quay đầu lại, cô ta trông thấy trong gương có một cô gái bị ngâm nước đến nỗi cơ thể trắng bệch.
Cô ta mặc một chiếc áo khoác loang lổ máu, tóc vươn ra từ đáy bồn, miệng mấp máy như thể đang nói: “Tìm thấy tôi chưa?”