Hệ thống nhà ma

Chương 577: Đừng uống nước

Chương 577: Đừng uống nước

Việc huấn luyện quỷ vại chủ yếu tập trung vào né tránh, di chuyển và sức mạnh bùng nổ tức thời. Trần Ca không cần quỷ vại biết tấn công, chỉ hy vọng rằng nó có thể sống sót sau khi tìm hiểu thông tin.
“Giao cho các người nhé!”
Trần Ca đóng cửa vào cảnh tượng dưới hầm và quay trở lại phòng nghỉ của nhân viên.
Anh mở điện thoại di động lên mới phát hiện có một vài tin nhắn chưa đọc trên đó, hầu hết đều là tin nhắn tới từ cô của Văn Văn và một số khác được gửi bởi Từ Uyển.
Nội dung đại khái là hỏi Trần Ca đang ở đâu. Khi cô của Văn Văn tan làm đến đón anh trai và Văn Văn, cô ta thấy Trần Ca đã đưa hai cha con đi nên có vẻ hơi lo lắng.
“Lúc sau cô ta không gọi cho mình, cho thấy cô ta đã xác định được sự an toàn của hai cha con kia.”
Sau khi suy nghĩ một lúc, Trần Ca nghĩ rằng mình vẫn nên gửi cho bên kia một tin nhắn trả lời.
Có lẽ do đã quá muộn nên người phụ nữ ấy không trả lời Trần Ca.
“Chắc không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?" Trần Ca lắc đầu, cảm thấy gần đây anh quá nhạy cảm. Nếu những người trò chuyện với anh đều gặp chuyện thì thế giới này loạn lên rồi.
Trần Ca đặt điện thoại di động của mình lên đầu giường, lấy điện thoại màu đen ra xem mấy nhiệm vụ hàng ngày.
“Trang trí, quảng bá, mở rộng, các nhiệm vụ mức thường không quan trọng với mình cho lắm. Nếu đó là một nhiệm vụ mức khó ác mộng thì còn có thể xem xét một chút.”
Trần Ca nằm trên giường, đặt con mèo trắng và Tiểu Tiểu bên cạnh, đắp một tấm chăn mỏng. Hôm nay anh định đi ngủ sớm một bữa.
“Đợi ngày mai thức dậy, hy vọng quỷ vại có thể gây bất ngờ cho mình.” Trần Ca không định kéo dài thời gian nữa. Tối mai, anh sẽ hoàn thành nhiệm vụ Quỷ Nước Song Sinh: “Cảnh tượng kinh dị dưới nước, chắc hẳn những nhà thiết kế kinh dị nước ngoài đó cũng không dám chơi như thế này. Đây cũng coi như là cảnh tượng mình tự sáng tạo.”
Trần Ca ôm con mèo trắng lông xù, dần chìm vào một đẹp.
Hơn 5 giờ sáng, mặt trời chưa ló dạng, Trần Ca đã tỉnh giấc.
Tay chân anh lạnh buốt, thế nhưng anh không hề cảm thấy khó chịu chút nào.
“Nhiệt độ cơ thể vẫn đang hạ thấp, nhưng không rõ ràng lắm.” Thời gian ngủ rất ngắn, nhưng Trần Ca vô cùng hăng hái: “Càng đến tối càng tỉnh táo và sự phụ thuộc vào giấc ngủ cũng không ngừng giảm xuống. Đây là điều tốt hay điều xấu đây?”
Trần Ca không còn cô đơn nữa. Nếu anh ngã xuống, tất cả những ma quỷ trong nhà ma sẽ mất đi chốn nương thân: “Mình không thể mặc kệ những ma quỷ đó, và những ma quỷ đó cũng rất khó rời bỏ mình. Tạm thời đành như vậy, hi vọng đừng lặp lại bi kịch của bà lão ở thôn Hoạt Quan.”
Trần Ca mặc áo khoác, trở lại cảnh tượng dưới đất. Khi anh vào cảnh tượng Thôn Hoạt Quan thì thấy một cảnh làm mình rất ngạc nhiên.
Với một sự nhanh nhẹn hoàn toàn không phù hợp với cơ thể của mình, quỷ vại đang chạy trốn điên cuồng dưới sự truy đuổi của Hứa Âm và Bạch Thu Lâm. Nó luôn có thể né tránh ở một góc độ đáng kinh ngạc trước khi hai con quỷ tấn công.
“Có vẻ như do sống dưới nước trong một thời gian dài, động tác của nhóc con này linh hoạt hơn chúng ta nghĩ, giống như một con lươn trơn trượt.” Lão Chu và Đoạn Nguyệt đứng sang một bên, vừa xem vừa bình luận. Ở đằng xa là rất nhiều con rối học sinh đang hóng hớt.
“Đó thực sự là một phép ẩn dụ khủng khiếp, nhưng có vẻ như việc huấn luyện đặc biệt rất thành công. Con quỷ vại này có tiềm năng rất lớn.” Trần Ca gọi Hứa Âm và Bạch Thu Lâm trở lại, đưa quỷ vại ra khỏi nhà ma và đặt nó vào công trình giải trí dưới nước của khu vui chơi.
Ngay khi cơ thể nó tiếp xúc với nước, tốc độ của quỷ vại lại tăng lên. Tốc độ của nó rất nhanh, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt vẫn như trước. Có vẻ như nó rất nhớ những ngày tháng một mình trốn trong vại thổi bong bóng.
“Khi nhiệm vụ tập luyện này hoàn thành, mày không cần chui trong vại nước nữa. Tao sẽ thay cho mày một cái ao lớn.”
Trần Ca rất hài lòng với sự thay đổi của quỷ vại. Anh lo rằng ánh nắng buổi sáng sẽ làm tổn thương quỷ vại, nên sau khi xem một lúc thì đưa nó vào quyển truyện tranh.
“Lại thêm một con bài chưa lật khác.”
Vào lúc 8 giờ 20 sáng, Giám đốc La và chú Từ đến khu vui chơi, còn có hai người đàn ông mặc com lê mang giày da đi bên cạnh họ.
“Tiểu Trần, để tôi giới thiệu với cậu. Đây là đối tác kinh doanh cũ và cũng là bạn học cũ của tôi, Chủ tịch Bạch của Tập đoàn Hãn Hải. Chúng ta sẽ hợp tác với công ty của họ để nâng cấp thiết bị của khu vui chơi.” Giọng nói của Giám đốc La thật nhiệt tình, nhưng Trần Ca nhận thấy khi ông giới thiệu người đàn ông kia, đôi mắt rất bình tĩnh và không hề vui vẻ chút nào, trái lại còn có một chút lo lắng.
“Bạn học cũ, đây là người phụ trách nhà ma khu vui chơi của chúng tôi - Trần Ca.” Giám đốc La giới thiệu Trần Ca với Chủ tịch Bạch.
“Cậu ta là Trần Ca?" Chủ tịch Bạch liếc lên nhìn xuống Trần Ca, gật đầu một cách ân cần: “Một mình chèo chống cả cái nhà ma lớn như vậy, nghĩ tới những cảnh tượng tuyệt vời và đáng sợ đó, tài ba, đúng là rất tài ba.”
Ông ta đưa tay ra cho Trần Ca: “Nếu có cơ hội, chúng ta có thể hợp tác chuyên sâu hơn.”
Trần Ca nhìn khuôn mặt người đàn ông, cảm thấy hơi quen thuộc. Sau khi suy nghĩ rất lâu, anh mới nhớ mình đã nhìn thấy một bức ảnh trên điện thoại của người thiết kế khu vui chơi Tương Lai Ảo. Hình như đó là một cảnh tụ tập, trong đó có Chủ tịch Bạch này.
Tại sao người đang làm việc với khu vui chơi Tương Lai Ảo lại đột nhiên đến hợp tác với khu vui chơi Thế Kỷ Mới?
Trần Ca ôm nỗi nghi ngờ, bình tĩnh nhìn thoáng qua Giám đốc La.
Đối phương ngầm hiểu, nhẹ nhàng ấn lòng bàn tay lại rồi chỉ vào mình, ra hiệu cho Trần Ca rằng ông biết tất cả những điều này, những chuyện sau đó cứ giao cho ông là được.
Giám đốc La là một doanh nhân thành đạt, chuyện giữa những doanh nhân họ, tốt hơn hết là cứ để họ tự xử lý.
Trần Ca không nói nữa, anh luôn cảm thấy Giám đốc La có kế hoạch của riêng mình, muốn vừa chiếm lợi ích của bên kia vừa ngăn chặn âm mưu của bên kia thành công.
“Hy vọng tất cả mọi thứ diễn ra tốt đẹp.”
Trần Ca đưa mắt nhìn mấy người họ rời đi, cảm thấy một cảm giác bồn chồn từ trên người Giám đốc La. Nếu không phải khu vui chơi Tương Lai Ảo mang đến cho ông áp lực quá lớn, có lẽ ông sẽ không làm chuyện nguy hiểm.
“Xem ra mình phải đẩy nhanh tiến độ. Mình sẽ hoàn thành các nhiệm vụ khác ở ngoại ô phía đông trước, nếu gặp phải phản kháng thì đưa nó cho Trương Nhã và Bạch Thu Lâm ăn.” Sau hai ngày thư giãn, Trần Ca cảm thấy rằng mình không thể tiếp tục thế này nữa.
Vào lúc 9 giờ, khu vui chơi mở cửa, một ngày mới chính thức bắt đầu.
...
Trong hành lang của một chung cư nào đó ở vùng ngoại ô phía đông, Văn Văn lấy hai tay cào cánh cửa, gào khóc rất lớn, đôi mắt to đong đầy nước mắt khiến người ta cảm thấy thương xót.
“Cô đã đồng ý cho cháu đi đến công viên trò chơi, bây giờ cháu phải thực hiện lời hứa với cô và ngoan ngoãn đi học đi.” Người phụ nữ mặc đồ công sở ngồi xổm bên cạnh Văn Văn, muốn ôm cô bé xuống dưới, nhưng Văn Văn cứ nắm lấy cánh cửa, không chịu buông tay.
Mặc dù cha của Văn Văn mắc bệnh, trí thông minh của anh ta thấp hơn nhiều so với người bình thường, nhưng là một người cha, việc yêu thương con gái giống như một bản năng sinh học vậy.
Anh ta hơi run rẩy, cố ngăn cô của Văn Văn.
“Anh à, em cũng thương Văn Văn, nhưng nếu anh không muốn trong tương lai con bé trở nên giống anh, tốt hơn hết là để con bé đến trường!" Câu nói của người phụ nữ hơi gay gắt, nói trúng chỗ đau của người đàn ông.
Điều người cha này không muốn xảy ra nhất là con gái của anh ta sẽ giống anh ta trong tương lai.
Anh ta dừng bước, không giúp cô bé nữa.
“Em cũng muốn tốt cho hai người thôi. Em cũng có ngày già đi, nếu Văn Văn không có khả năng sống tự lập, đến khi em già rồi, hai người phải làm sao đây?" Cô của Văn Văn bế cô bé lên và nhặt chiếc cặp sách trên mặt đất, bắt cô bé xuống lầu.
“Khi đến trường, cháu phải ngoan ngoãn nghe lời thầy cô và đừng tranh cãi với các bạn cùng lớp.” Người phụ nữ đưa Văn Văn lên xe buýt. Hình như cô bé không buồn vùng vẫy nữa, cầm cặp sách của mình và cúi đầu rầu rĩ.
Nửa giờ sau, người phụ nữ đã gửi Văn Văn đến một trường phục hồi chức năng tư nhân. Trong trường có rất nhiều đứa trẻ bị bệnh tương tự như Văn Văn, mắc chứng rối loạn tăng động giảm chú ý và các bệnh bẩm sinh khác.
“Cô Ôn, đứa trẻ này giao cho cô chăm sóc nhé.” Người phụ nữ vẫn rất thương Văn Văn. Trước khi đi, cô ta dặn dò vài câu, lo lắng cô bé bị bắt nạt.
“Vẫn giống lúc trước à? Ban đêm cô đến đón phải không?" Người đang nói là một cô giáo béo, đeo kính và tóc ngắn. Cô ta trông khoảng bốn mươi tuổi, giọng nói rất êm tai.
“Vâng, làm phiền cô rồi.” Người phụ nữ lo lắng không thôi, cuối cùng vẫn leo lên xe về. Cô ta còn phải đi làm.
Văn Văn từ nãy đến giờ vẫn không quay lại nhìn người phụ nữ, cô bé tỏ vẻ không vui chút nào.
“Chúng ta đi vào thôi nào.” Người phụ nữ đặt tay lên vai Văn Văn và nhẹ nhàng đẩy về phía trước.
Bước vào từ cổng chính, bên trong là một ngôi trường đặc biệt.
Ngôi trường này có diện tích không lớn lắm và được chia thành khu vực trong nhà và ngoài trời. Lúc này, một thầy giáo đang cho mấy đứa trẻ tập thể dục phục hồi trên sân chơi nhỏ ngoài trời.
Động tác không khó lắm, nhưng dáng vẻ khi những đứa trẻ kia tập theo thật lạ, có điều cảnh tượng trước mắt không chỉ không khiến người ta buồn cười mà còn khiến mọi người cảm thấy xót xa.
Hình như Văn Văn rất ghét môi trường kỳ lạ này. Cô bé gạt tay người phụ nữ ra khỏi vai và lấy ra một chai nước từ cặp của mình.
Cô bé không uống nước, chỉ mở nắp để có thể nhìn thấy nước trong chai.
Cô giáo Ôn cũng nhìn thấy hành vi kỳ lạ của Văn Văn nhưng cô ta không ngăn cản, dẫn Văn Văn vào phòng.
Từng dãy bàn ghế được bọc nhựa ở các góc được đặt ở giữa. Một cô giáo cũng đeo kính đang nói gì đó với các học sinh bên dưới.
“Tiểu Trúc, sắp xếp một chỗ cho cô bé. Tôi có việc phải làm, đi trước đây nhé.”
“Được rồi.” Cô giáo cũng từng gặp Văn Văn. Khi nhìn thấy cô bé, lông mày cô ta hơi nhíu lại, nhưng lại nhanh chóng trở lại bình thường.
Cô ta sắp xếp cho cô bé ở vị trí cuối cùng, đôi bên đều không để ý đến nhau, cứ như mắt không thấy tâm không phiền.
Văn Văn ngồi ở hàng cuối cùng, nằm bò lên bàn. Cô bé không lấy sách giáo khoa ra khỏi cặp, mà chỉ nhìn chằm chằm vào nước trong chai, ngồi lẩm bẩm một mình như thể đang nói chuyện với chai nước.
Giọng cô bé rất nhỏ, mà trong lớp học lại vô cùng ồn ào nên lúc đầu không ai nghe thấy. Mãi đến khi cô giáo chỉ vào những bức tranh động vật trên máy chiếu để yêu cầu các bạn cùng lớp đến trả lời câu hỏi, trong phòng học mới dần yên tĩnh lại.
Hầu hết mọi người đều ngậm miệng, chỉ có Văn Văn vẫn đang lắp bắp giao tiếp với chai nước. Cô giáo có vẻ hơi tức giận khi nghe giọng nói của cô bé.
“Lưu Văn Văn, con có thể nói với các bạn đây là con vật gì không?”
Cô bé ngơ ngác ngẩng đầu lên khi nghe ai đó gọi tên mình, lại cảm thấy hơi bất an khi thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình.
“Không biết à? Cái này thì sao?" Cô giáo thay đổi một bức tranh, trên tranh xuất hiện một con ếch xanh.
Văn Văn vẫn không lên tiếng. Cô bé không biết phải làm gì, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
“Cô đã nói rất nhiều lần rồi. Đây là một con ếch, tại sao con lại không nhớ?" Cô giáo bước xuống bục giảng và nhìn cô bé, càng nhìn càng thêm tức giận: “Ngày nào cũng cầm cái chai nước, không uống ngụm nào, người khác uống của con thì con lại cào rách mặt người ta. Cô thật sự nghi ngờ phán đoán của bác sĩ về con đấy.”
Cô giáo rất ghét Văn Văn. Cô ta chỉ vào bức tranh trên máy chiếu: “Cô sẽ nói với con một lần nữa, đó là một con ếch, nhớ chưa?”
Cô bé vẫn không lên tiếng, mắt nhìn chai nước trên bàn.
“Không nói gì à?" Cô giáo nắm cánh tay của Văn Văn, bắt cô bé đứng ở lối đi giữa hai dãy bàn: “Nào, bắt chước theo động tác của nó trong bức tranh đi.”
Văn Văn vẫn không trả lời. Cuối cùng, với những cử chỉ liên tục của cô giáo, cô bé như hiểu được ý nghĩa của cô ta. Cô bé so sánh con ếch trong bức tranh rồi ngồi xổm trên mặt đất, chống hai tay xuống đất và dùng tứ chi nâng đỡ cơ thể.
“Nhớ rõ động tác này nhé, đây là con ếch, cô sẽ hỏi lại con trong buổi sau.” Cô giáo yêu cầu Văn Văn trở về chỗ ngồi của mình và tiếp tục lớp học.
Văn Văn phủi bụi trên tay, đứng dậy và nằm xuống bàn một lần nữa, hai mắt nhìn vào chai nước. Chai nước không bị ai chạm vào nhưng nước bên trong lại dập dềnh, một sợi tóc đen chìm dưới mặt nước đang nổi lên trên.
Lớp học buổi sáng nhanh chóng kết thúc. Sau bữa trưa, trường phục hồi chức năng bắt đầu cho học sinh ngủ trưa.
Văn Văn vẫn được sắp xếp trong góc. Cô bé không khóc hay gây rối, chỉ cầm chai nước và cặp sách của mình, ngoan ngoãn bước lên chỗ nằm.
Cô bé ném chiếc cặp sách dưới chân, rồi đặt cốc nước bên cạnh gối.
Khoảng nửa tiếng sau, khi lũ trẻ lần lượt ngủ say, cô giáo kiểm tra phòng bước vào trong.
Khi đi đến bên Văn Văn, cô ta thấy có một cốc nước không có nắp bên cạnh đứa trẻ.
“Tại sao trong này lại có một sợi tóc?" Cô giáo cầm cốc nước, đổ nước vào bồn rửa mặt rồi đặt cái cốc lên tủ cạnh giường.
Tới 2 giờ chiều, lũ trẻ lần lượt thức dậy. Ngay khi Văn Văn mở mắt ra, đầu tiên cô bé nhìn vào cốc nước trên đầu giường, nhưng cô bé không nhìn thấy đâu cả.
Cô bé lo lắng nhìn khắp nơi, cuối cùng phát hiện cốc nước được đặt trên tủ, nhưng nước trong đó đã bị ai đổ đi.
Choang!
Cốc nước bị Văn Văn ném xuống đất, không có tóc trong đó, Văn Văn khóc lóc nức nở.
Lúc này, cô giáo tên Tiểu Trúc đang nói chuyện với một thầy giáo. Hai người nói chuyện cười đùa, cơ thể dựa sát vào nhau.
Đang trò chuyện vui vẻ, hai người đột nhiên nghe thấy tiếng Văn Văn khóc, cô giáo hơi mất kiên nhẫn: “Lại là nó, em nghi con bé này không bị ngu ngốc bẩm sinh mà sau này mới bị tâm thần.”
Cô giáo đẩy cửa ra, bước đến gần cô bé. Cô ta không biết Văn Văn đang phát điên cái gì, hai bên hoàn toàn không thể giao tiếp gì cả.
Sau khi cô ta dọn dẹp chăn mền và mảnh vỡ trên sàn nhà, thấy Văn Văn vẫn khóc, cô ta đưa cô bé ra khỏi phòng và nhốt bé trong một căn phòng khác.
“Đừng làm phiền những đứa trẻ khác, bình tĩnh, khóc đủ rồi thì cô sẽ đến tìm con.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất