Chương 580: Tao còn để mày chạy thoát được à?
Trái với những gì quái nhân trong gương mong đợi, người phụ nữ chạy vội tới bồn rửa mặt mà không hề do dự. Trong giây phút đó, dường như cô ta đã quên đi nỗi sợ hãi.
Chiếc váy dài tung bay dính đầy nước. Người phụ nữ đi đến bên cạnh cô bé trong nháy mắt. Cô ta không buồn nghĩ đến những chuyện dư thừa khác, vội kéo cô bé đang bị nhấn đầu xuống bồn rửa ra.
“Con không sao chứ?”
Từng giọt nước trượt từ trên mặt cô bé xuống. Mặt cô bé tái nhợt, đôi môi tím tái hơi nhếch lên.
Bị ấn xuống nước, suýt chút nữa đã nghẹt thở mà chết, thế mà cô bé không chỉ không khóc còn khẽ mỉm cười. Điều này khiến người phụ nữ cảm thấy rất kỳ lạ.
Cô không nhận ra con quái vật trong gương đang dần rõ ràng hơn, trên khuôn mặt mơ hồ kia hiện lên một nụ cười kỳ lạ gần giống như cô bé.
“Để cô đưa con về.”
Lúc này, người phụ nữ vẫn không quên ôm cô bé trong lòng, cô ta vội vã quay lại.
Vòi nước vẫn chưa được tắt, màu của chất lỏng chảy ra ngày càng sậm hơn, cứ như nước chảy ra từ đường ống đã không còn là nước, mà là máu.
Âm thanh tí tách vang lên trong nhà vệ sinh chật hẹp, dường như có thứ gì đó đang bò trên mặt đất, tạo ra âm thanh rào rào.
Người phụ nữ không dám quay đầu lại, cô ta ôm cô bé, đi vào hành lang đen như mực.
Ánh sáng của đèn điện thoại đung đưa trên tường. Cô ta không nhìn rõ con đường dưới chân, chỉ biết rằng trên hành lang bằng phẳng như xuất hiện thứ gì đó, giẫm lên thấy rất mềm.
Chỉ mất vài giây, người phụ nữ đã đi qua hành lang. Nhưng khi dừng lại ở cửa, cô ta phát hiện cánh cửa dẫn ra bên ngoài đã bị người ta khóa lại từ lúc nào.
“Còn có những người khác ở trong trường nữa à?" Người phụ nữ đặt cô bé xuống, quay lại nhìn về phía hành lang. Dòng nước tuôn ra từ nhà vệ sinh, trên mặt đất xuất hiện những thứ nổi lềnh bềnh như những cây rong.
“Con có thấy người khác ở đây không?" Người phụ nữ ôm lấy cô bé, đau lòng khi thấy khuôn mặt tái nhợt của đối phương: “Lúc trước có hai thầy cô đi vào, chắc là con đã gặp họ rồi nhỉ!”
Cô bé lặng lẽ đứng trước mặt người phụ nữ, tròng trắng mắt giãn ra, đôi môi tím tái từ từ hé mở, nói hai chữ với người phụ nữ: “Mẹ, mẹ.”
“Mẹ? Con gọi cô à?" Người phụ nữ thả lỏng cánh tay đang bảo vệ cô bé ra theo bản năng. Cô ta phát hiện mọi người và mọi thứ trong phòng này đều không bình thường: “Con nhận lầm rồi, cô không phải mẹ con.”
Cô bé không sửa lời, lại gọi cô ta bằng mẹ một lần nữa, sau đó giơ tay lên nắm lấy cánh tay của người phụ nữ.
“Đợi một chút, con...” Lúc này, người phụ nữ mới cảm thấy sợ hãi. Cô ta đứng dậy, nghiêng người về phía cửa phòng.
Nhưng cô ta chưa kịp lại gần, vẻ mặt của cô bé đứng tại chỗ đột nhiên trở nên dữ tợn: “Không được, qua đó!”
Xoảng!
Cô bé còn chưa dứt lời, cửa kính cách người phụ nữ không xa đột nhiên vỡ tan!
Một mùi máu tanh nồng nặc bay vào phòng, nửa cây búa lớn trông vừa dữ tợn kinh khủng vừa có gai nhọn kẹt trong khung cửa sổ.
Xoảng!
Dưới cái nhìn chăm chú của người phụ nữ và cô bé, cây búa kia bị rút ra rồi lại đập mạnh xuống một lần nữa. Lần này còn dứt khoát hơn, khung cửa sổ bị đập nát luôn.
“Không chắc chắn tí nào.”
Một chiếc ba lô được ném vào phòng từ cửa sổ, sau đó một thanh niên nhảy lên bệ cửa sổ.
Ánh trăng chiếu sáng sau lưng anh, gương mặt anh trông không rõ lắm nhưng đầu búa to đến khoa trương trên tay anh lại có thể nhìn thấy rõ ràng.
Không cần ai lên tiếng, thậm chí không cần phải đưa mắt nhìn nhau, người phụ nữ đang ngây người và cô bé bên cạnh đồng thời lùi về sau.
Sau khi nhìn thấy chàng trai trẻ, tròng trắng mắt đã giãn ra hơn một nửa của cô bé dần trở lại bình thường. Một tiếng gầm nhỏ phát ra từ nhà vệ sinh, như thể con quái vật trong phòng đó cảm thấy thứ gì đó có thể đe dọa đến sự an toàn của cô bé, bảo cô bé mau trở về, đừng cách xa nó quá.
“Đừng sợ, tôi đến đây để cứu hai người.” Chàng trai trẻ cũng nghe thấy tiếng gầm rú từ chỗ sâu trong hành lang. Anh nhảy xuống từ bệ cửa sổ, mở máy cát sét mini trong ba lô ra, sau đó thân thiện sờ đầu cô bé: “Văn Văn, chú là Trần Ca nè? Là ông chủ nhà ma đã dẫn hai cha con cháu đi chơi công viên sáng hôm qua đó.”
Người phụ nữ bên cạnh hoàn toàn chết lặng. Cô ta không hiểu tại sao bây giờ một ông chủ nhà ma lại xuất hiện ở nơi đây theo cách này. Tất cả những điều này đều gây ra cú sốc quá lớn cho cô ta.
“Đưa đứa trẻ này ra ngoài trước.” Trần Ca đẩy đứa trẻ vào vòng tay của người phụ nữ, sau đó đứng giữa hành lang.
“Bây giờ tôi đi được rồi à?" Người phụ nữ không dám tin tưởng. Cô ta ôm lấy cô bé, định chạy đi qua đường cửa sổ. Nhưng không ngờ là cô bé đột nhiên nắm chân của Trần Ca, không muốn thả anh đi.
Vẻ mặt cô bé dễ coi hơn nhiều, nhưng biểu cảm rất lo lắng, đôi môi run rẩy, lắp bắp lặp lại hai chữ: “Chị gái, chị gái...”
“Chú biết, chú sẽ không làm tổn thương cô ấy. Chẳng qua chú chỉ cảm thấy cô ấy nên có một cuộc sống tốt hơn.” Trần Ca khẽ kéo tay cô bé ra: “Đưa con bé ra ngoài.”
Hôm nay, dù thế nào Trần Ca cũng không thả chị gái của Văn Văn đi. Dựa trên tất cả các thông tin anh có được trước đó, anh có thể xác định chị gái của Văn Văn có lẽ là sự tồn tại mạnh mẽ nhất trong cảnh tượng Quỷ Nước Song Sinh.
Nếu như đối phương ở trong đập chứa nước còn anh thì không thể gọi Trương Nhã ra được, vậy gần như là không có cách nào để vào đập chứa nước giải quyết đối phương. Bởi vì không ai biết được trải qua bao năm tháng, có bao nhiêu quỷ nước đang ẩn náu trong đập chứa nước Đông Cương.
“Nhiệm vụ còn chưa bắt đầu, mình đã trói tên thủ lĩnh lại. Trải nghiệm nhiệm vụ như này thực sự rất tốt.” Hai tay nắm chặt cán búa, Trần Ca đứng chặn giữa nhà vệ sinh và Văn Văn.
Ma quỷ trong nhà vệ sinh nhìn cô bé bị bắt đi, nó lại hét lên, vô số tóc đen hòa lẫn trong dòng nước lao nhanh về phía Trần Ca.
“Cùng sử dụng tóc như một vũ khí tấn công, nhưng tóc của mày thua xa cái vị trong chiếc bóng của tao.”
Tóc đen lẫn trong nước không cách nào tới gần Trần Ca, mà bị người ta giẫm lên trên nó.
Có vẻ như Hứa Âm nhìn thấy trong căn phòng ở cuối hành lang có giấu thứ gì đó. Anh ta nghiêng đầu, khẽ hỏi cánh cửa nửa mở: “Đau không?”
Không cần Trần Ca nói thêm gì, tóc đen trên mặt đất bị tơ máu cắt đứt. Ngoại trừ vị trí trái tim ra, áo ngoài của Hứa Âm gần như bị nhuộm đỏ. Lúc này, anh ta lao ra như một mũi tên.
Tóc đen vươn ra từ trong nước và quấn lấy cơ thể của Hứa Âm, nhưng không có cách nào ngăn anh ta lại, chỉ tạm thời làm giảm tốc độ của anh ta.
“Đừng vùng vẫy nữa, nể mặt em gái mày, tao sẽ không làm khó mày.”
Trần Ca mở quyển truyện tranh và thả Bạch Thu Lâm ra, một người một quỷ xông tới từ hai bên.
Con quái vật trong nhà vệ sinh chỉ đối phó với một mình Hứa Âm đã hơi quá sức, thế nên khi thấy trái tim dính máu của Bạch Thu Lâm thì từ bỏ phản kháng.
Mái tóc đen chủ động co lại, muốn quay lại nhà vệ sinh.
Trần Ca đuổi theo. Khi anh bước vào nhà vệ sinh, vòi nước đã tự đóng lại, không còn nước chảy ra nữa.
“Quỷ nước đã đến tay rồi, tao còn để mày chạy thoát được à?”
Trần Ca đồng thời sử dụng hai năng lực Âm Đồng và Tai Quỷ, âm thanh “dong dong” vang lên bên tai anh. Con quỷ kia vẫn đang trốn trong đường ống, chẳng qua là nó đang vội vàng chạy dọc theo đường ống.