Chương 581: Thành phố màu máu
“Ởchỗ này!”
Hai mắt nhìn chằm chằm vào đường ống, Trần Ca vung búa của bác sĩ nát sọ lên, nhắm vào một vị trí nhất định trên ống rồi đập xuống.
“Bang!”
Ống nước vỡ tan, bọt nước văng khắp nơi, làm ướt quần áo của anh.
Đồng tử Trần Ca híp lại, nhìn mớ tóc đen đang chạy thục mạng trong vòi nước ở phía xa xa, nheo mắt: “Ngày hôm nay, dù nói cái gì tao cũng không để cho mày chạy thoát!”
Anh thu hồi Hứa Âm và Bạch Thu Lâm, rồi chạy ra phía ngoài trường học.
“Van nước chính của đường ống ở đâu?" Trần Ca phóng qua cửa sổ, cầm búa của bác sĩ nát sọ theo, dùng một tay tay đè chặt vai người phụ nữ.
Lúc này người phụ nữ vừa mới được anh cứu đang ôm cô bé đứng giữa hành lang, chuẩn bị rời khỏi.
Cô ta không ngờ Trần Ca tới nhanh như vậy, vẻ mặt kinh hoảng, không biết phải nói cái gì.
“Tôi hỏi cô van nước chính ở đâu?”
“Không biết, đường ống của chúng tôi cùng tuyến với khu dân cư ở bên cạnh, van nước chính ở bên phía đó...” Người phụ nữ nói như đứt hơi, có điều Trần Ca vẫn nghe rất rõ. Đường ống của chung cư bên cạnh với trường học đều cùng một đường nước, chỉ cần có thể khóa van nước chính của chung cư là có thể ngăn con quỷ nước ở trong đường ống của chung cư và trường học rồi.
Đương nhiên, Trần Ca cũng không dám bảo đảm một trăm phần trăm là sẽ thành công, con quỷ nước này lúc nào cũng có thể đi qua đường ống trốn vào trong nhà dân, đây cũng là chuyện mà Trần Ca lo lắng nhất.
“Lập tức thông báo cho bảo vệ chung cư, bảo họ tạm thời tắt đường ống chính đi, nói là kẻ bắt cóc cô bé và làm tổn thương học sinh cùng giáo viên của trường học đã trốn trong đường ống.” Sau khi dặn xong, Trần Ca cất búa của bác sĩ nát sọ vào trong ba lô, tập trung chú ý, loại bỏ tất cả tạp niệm, lắng nghe tiếng vang quỷ quái trong đường ống.
Âm thanh đó cách anh càng ngày càng xa, đường ống nước ở Cửu Giang vô cùng phức tạp, nếu như không thể hạn chế được sự di chuyển của con quái vật kia trong thời gian ngắn thì hậu quả khó mà lường được.
“Hung thủ trốn vào trong đường ống? Hắn ta đi vào kiểu gì?" Người phụ nữ đứng ngây tại chỗ, lý do như vậy thì làm sao khiến người khác tin tưởng được? Cô ta muốn nói rõ với Trần Ca, nhưng mà lúc này Trần Ca đã chạy ra khỏi trường học.
Toàn bộ đường ống đều được chôn ở dưới đất, không thể nào nhìn thấy được, Trần Ca chỉ có thể mượn Tai Quỷ, nghe được âm thanh nhỏ do con quái vật di chuyển tạo ra.
Một đường đuổi theo, thậm chí có đôi khi anh còn muốn nhắm hai mắt lại, loại bỏ tất cả sự ảnh hưởng từ thế giới bên ngoài.
Khoảng một, hai phút sau, Trần Ca đi theo âm thanh nọ tiến vào trong một chung cư ở phía sau trường học phục hồi chức năng.
Mới vừa đi vào chung cư, Trần Ca sợ run cả người, nhiệt độ bên trong chung cư thấp hơn rất nhiều so với phía bên ngoài.
Rõ ràng chỉ là khoảng cách của một cánh cửa, thế nhưng nhiệt độ lại khác biệt rất lớn.
“Kỳ lạ, tại sao lại có cảm giác như đi vào nhà xác dưới lòng đất lúc trước vậy?" Nhiệt độ cơ thể Trần Ca thấp hơn so với người bình thường, đến cả anh mà còn cảm nhận được khí lạnh thì điều này nói rõ nơi này thực sự có vấn đề.
Chung cư trước mắt xây dựng ở đoạn đường không tính là phồn hoa ở ngoại ô phía đông, nhưng nó khác với những chung cư khác ở chỗ xung quanh chung cư này không có xây dựng rào chắn bằng sắt. Nó được xây dựng giống hệt như tù giam, bị tường cao bao xung quanh, đã không mỹ quan mà còn làm cho người nhìn cảm thấy không được tự nhiên.
Trong chung cư có tổng cộng bảy tòa nhà, đều xây hơn mười tầng, có thể là bởi vì thời gian xây dựng đã lâu, hoặc do không được ai quản lý mà nhìn có hơi cũ nát.
Những tòa nhà như này rất phổ biến ở vùng ngoại ô phía đông, trông cũng không có chỗ nào quá đặc biệt cả, thế nhưng sau khi đi vào bên trong, trong lòng Trần Ca cứ có một cảm giác rất kỳ lạ.
Giống như có một người nào đó đang núp phía sau một cánh cửa sổ lén quan sát mình vậy, cái cảm giác có ánh mắt rình rập này khiến lưng anh không tự chủ được mà đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Chị gái Văn Văn sẽ không tùy tiện chọn một nơi như vậy...” Trần Ca không chùn bước, anh cảm thấy trừ phi trong chung cư này có một áo đỏ đang lẩn trốn, nếu không bất luận là ma quỷ nào cũng không thể cản được bước chân của anh.
Mấy tòa nhà xung quanh chung cư hoặc nhiều hoặc ít đều có đèn sáng, nhưng trong chung cư này thì tối đen như mực, càng đi vào trong càng như vậy.
Trần Ca lắng nghe âm thanh đường ống dưới chân, đi theo con quái vật đến một tòa nhà nằm ở chỗ sâu nhất khu.
Cho dù là đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ tập luyện nhưng khi tiến vào tòa nhà này, Trần Ca vẫn cảm thấy hơi do dự một chút.
Tòa nhà trước mặt đã từng bị lửa đốt cháy, ngay cả khi bức tường đã được sơn lại thì khi đến gần, anh vẫn có thể ngửi thấy mùi khét thoang thoảng, như thể có thứ gì đó bị nướng cháy vậy.
Không chỉ có như vậy, từ rất nhiều chi tiết cũng có thể nhìn ra tòa nhà này đã từng xảy ra một trận hỏa hoạn rất nghiêm trọng, chỉ có điều nó vẫn không bị bỏ đi, sau khi được tu sửa thì lại có người vào ở.
“Tòa nhà đã từng bị hỏa hoạn?" Trần Ca nghĩ tới nhiệm vụ tập luyện khác có liên quan tới vùng ngoại ô phía đông trên điện thoại màu đen: Quỷ Lửa Đốt Nhà, độ khó là ba sao.
“Chắc có lẽ không trùng hợp như vậy đâu, có rất nhiều tòa nhà đã từng xảy ra hỏa hoạn.”
Anh lấy búa của bác sĩ nát sọ từ trong ba lô ra. Âm thanh quỷ nước tạo ra bên tai đã nhỏ đi nhiều, nó đi theo đường ống nước, chạy vào trong tòa nhà trước mắt.
“Vì sao nhật định phải chạy vào trong tòa nhà này? Đường ống chính hẳn là còn chưa bị đóng lại, nó hoàn toàn có cơ hội chạy vào trong những đường ống khác, tại sao phải tự đưa mình vào đường chết chứ?”
Nếu con quỷ nước này thực sự là chị gái Văn Văn, bị cha mẹ ruột tước đoạt sinh mệnh, sau khi chết chắc chắn oán niệm sẽ rất sâu đậm, tâm lý báo thù của mấy con quỷ như vậy đều rất mạnh.
“Mình phá hủy chuyện tốt của nó, chắc chắn nó sẽ không cam lòng. Nó dẫn mình đi vào trong tòa nhà này rất có thể là bởi vì trong tòa nhà này có thứ còn kinh khủng hơn, nó muốn mượn dao giết người.”
Trần Ca nhanh chóng hiểu được suy nghĩ của quỷ nước, chẳng qua anh cũng không sợ hãi: “Mày muốn mượn dao giết người sao, vậy hôm nay tao sẽ lấy luôn con dao mà mày đã mượn.”
Đi vào trong hành lang, trong hành lang thấp bé bị người ta hắt đầy sơn, phía trên còn viết rất nhiều chữ, ví dụ như là trả lại mạng sống cho con tôi.
Sau khi đi vào trong đó, phía trong đường ống giống như có vật gì đó đang bò, phát ra tiếng vang không ngừng.
Trần Ca gọi Hứa Âm và Bạch Thu Lâm đuổi theo phía sau, âm thanh cuối cùng cũng dừng ở tầng thứ mười ba của tòa nhà.
“Nó muốn dẫn mình đến đây à?" Tất cả tầng lầu có số 3 đều tạo thành bóng ma tâm lý trong lòng Trần Ca. Anh nhìn mấy căn phòng trong tầng mười ba, không có cách nào xác định được chị gái Văn Văn đang ở phòng nào.
“Thử mở lần lượt từng phòng một sao? Làm phiền người khác là không tốt lắm đâu.”
Một tay cầm búa của bác sĩ nát sọ, ánh mắt Trần Ca di chuyển giữa ba căn phòng.
...
Bầu trời đen nhánh với những tơ máu chằng chịt, từng con mắt mang theo oán hận nhìn vào góc tường.
Trong thành phố màu đỏ này, có một người đàn ông mặc đồng phục bác sĩ đỏ như máu đang đứng trong đó.
Ông ta nâng đầu của người yêu bằng một tay, mỗi một bước đi, máu tươi đều chảy từ áo khoác của ông ta xuống, đó là một màu đỏ đến cực độ!
“Thiện đối ứng với ác, tội lỗi đối ứng với hình phạt, mọi thứ trên thế giới này đều có thể tìm thấy thứ đối ứng.” Người đàn ông yên lặng giơ cái đầu trong tay lên: “Thế rốt cuộc con người đối ứng với cái gì đây?”
Những hình bóng lóe lên trên con đường nhuốm đầy máu tươi, người đàn ông dường như đã quen với tất cả những điều này, ông ta nhìn vào tòa nhà bị cháy ở cuối đường với vẻ mặt điên loạn.
“Trốn ở trong đó sao? Sau khi ăn thêm nhiều thứ, hẳn là mình có thể biết được rốt cuộc con người đối ứng với thứ gì.” Máu tươi lẳng lặng chảy xuôi xuống dưới chân, biểu cảm của người đàn ông càng ngày càng bệnh hoạn.
“Đói quá đi...”