Hệ thống nhà ma

Chương 583: Trong cửa, ngoài cửa

Chương 583: Trong cửa, ngoài cửa

“Quần đỏ áo đỏ, hắn ta chính là chủ nhân của tòa nhà này sao?”
Trong thành phố màu đỏ, tòa nhà đó là nguy hiểm nhất, bởi vì không có ai biết trong rốt cuộc trong đó cất giấu thứ gì.
Các tòa nhà trong này đều biết, thực lực của người đàn ông mặc bộ quần áo bác sĩ vô cùng mạnh mẽ.
Người được coi là vô cùng mạnh như ông ta cũng vẫn không dám tùy tiện bước vào tòa nhà đó.
Đỏ đến cực hạn, cũng chỉ là áo đỏ.
Người đàn ông kia biết rất rõ, ở đâu đó trong thành phố này, nhất định còn tồn tại một thứ trên cả áo đỏ nữa.
Ông ta không biết nên hình dung sự tồn tại của thứ đó như thế nào, ông ta chưa từng gặp thứ kia, nhưng mà ông ta từng cảm nhận được một loại hơi thở từ rất xa.
Không thể nào chống lại, mỗi một mạch máu toàn thân đều giống như muốn nổ tung, tất cả lông tơ trên người đều dựng đứng lên, trong giây phút đó, ông ta thậm chí còn quên mình đã biến thành ác quỷ.
Trước mặt cái sự tồn tại đó, người, lệ quỷ, áo đỏ dường như cũng chẳng khác nhau là mấy.
“Lui về, đây không phải là nơi mà ông nên tới.” Người đàn ông đứng trên tòa nhà cao tầng mấp máy môi, giọng nói của hắn ta vang lên bên tai bác sĩ.
Vô số xiềng xích tỏa ra từ phía sau, kéo theo vô số quái vật ra khỏi bóng tối.
Bác sĩ không để những lời người đàn ông nói vào trong lòng. Ông ta lặng lẽ nhìn chằm chằm tòa nhà, thứ ông ta sợ không phải người đàn ông áo đỏ ở trên tòa nhà, mà là có khả năng trong tòa nhà còn tồn tại thứ gì đó mà mọi người không biết.
Trong cái thành phố này, mỗi một tòa nhà đều là một thế giới đóng kín, đều là một cơn ác mộng đơn độc.
Đi vào rất dễ dàng, nhưng muốn đi ra, cũng coi như khá khó khăn.
“Thấy tòa nhà thì không được đi vào, nhưng mà tôi thực sự đang rất đói. Tôi ngửi thấy một mùi thơm vô cùng quen thuộc, tôi cảm thấy linh hồn mình đang run rẩy. Tôi có quen biết chủ nhân của mùi hương này. Có lẽ sau khi ăn tươi hắn ta, tôi sẽ bắt đầu biết được tại sao mình lại biến thành bộ dạng này.”
Giọng điệu điên cuồng từ từ trở lại như thường. Bác sĩ trợn tròn hai con mắt đỏ rực, nhìn người đàn ông đứng trên tầng cao nhất.
Không có dấu hiệu nào, phía sau ông ta đột nhiên xuất hiện càng nhiều xiềng xích hơn.
Vô số sợi tơ máu nhỏ tại thành từng sợi xích lớn, mạnh mẽ cắm vào giữa tòa nhà.
Bác sĩ điên cuồng leo lên, mục tiêu của ông ta rất rõ ràng.
Ông ta muốn đi vào tầng mười ba, mở cánh cửa đặc biệt đó, sau đó nuốt chửng cái người đang tỏa ra mùi thơm quen thuộc ở bên ngoài cửa kia.
Tòa nhà bị đốt cháy này là địa bàn của người đàn ông áo đỏ ở trên mái nhà kia, cái cửa kỳ lạ ở tầng mười ba cũng liên quan đến hắn ta, rất có thể chính là do hắn ta đẩy ra.
Người đàn ông áo đỏ có thể là một người đẩy cửa, mà người đẩy cửa khi ở giữa cơn ác mộng của chính mình sẽ có thể phát huy sức mạnh gấp đôi bình thường, cho nên khi thấy bác sĩ mặc áo đỏ vọt đến, hắn ta cũng không chạy đi.
Thế giới phía sau cánh cửa được biến ra căn cứ theo trí nhớ của người đẩy cửa, nếu người đẩy cửa từ bỏ cơn ác mộng, vậy tức là đã phản bội quá khứ của mình, đưa trí nhớ của mình cho một người xa lạ.
Khi chưa đến thời khắc nguy hiểm nhất, không có người đẩy cửa nào buông bỏ thế giới phía sau cửa của chính mình để trốn thoát một mình cả.
Bác sĩ đi thẳng đến chỗ cánh cửa ở tầng mười ba, người đàn ông áo đỏ đương nhiên sẽ không để bác sĩ thực hiện được ý đồ của ông ta.
Hắn ta đứng sát mép tòa nhà, giang hai tay ra, nhẹ nhàng nhảy về phía trước, cơ thể vọt đến chỗ bác sĩ giống như một viên đạn.
Trong quá trình hắn ta rơi xuống, mép ngoài của áo khoác màu đỏ trở nên cực kỳ sắc bén, từng cái từng cái đều dựng ngược lại, như là dao nhọn, lại như là lông chim.
Mà ở phía dưới áo đỏ, lờ mờ có thể nhìn thấy những vết sẹo dữ tợn, cả người người đàn ông này bị bỏng rất nghiêm trọng.
Chỉ nhìn những vết sẹo này trên người hắn ta là có thể tưởng tượng ra được, trước khi chết, hắn ta đã phải chịu đựng nỗi thống khổ đến nhường nào.
Oán khí trên thân người đàn ông áo đỏ này vô cùng mạnh mẽ, cặp mắt ác độc, chứa đầy sự hủy diệt.
Hắn ta và bác sĩ mặc áo đỏ ở phía dưới rất giống nhau, hình như là bởi vì ở trong thành phố màu đỏ này quá lâu, mà bọn họ hình như đều đang từ từ bị thành phố màu đỏ này đồng hóa, bị lạc mất phương hướng, trở nên điên cuồng không thể khống chế.
Người đàn ông bay từ trên xuống dưới, vọt đến chỗ bác sĩ.
Khóe miệng bác sĩ rạn nứt đến mang tai, hình như đã đoán được chuyện này từ lâu. Ông ta nhìn người đàn ông áo đỏ đang càng ngày càng gần, không chỉ không hoảng loạn mà còn quay mặt về phía người đàn ông áo đỏ, nở một nụ cười vô cùng kinh dị.
“Cậu vội vã muốn bị tôi ăn tươi nuốt sống tới vậy sao? Cậu vội vàng muốn trở thành một bộ phận trên cơ thể tôi sao? Được, tôi tác thành cho cậu.”
Áo blouse bị thổi ra, để lộ dây xích màu đỏ rậm rạp chằng chịt ở phía sau.
Không ngờ người đàn ông kinh khủng này vẫn luôn ẩn giấu thực lực của chính mình.
Ông ta có một nửa sức mạnh là đang chống lại chính bản thân mình, đây thực sự là một kẻ điên từ đầu đến đuôi.
Cơ thể ông ta đang phun máu không ngừng, giống như từng con rắn độc mãi mãi cũng không thể nào ăn no được. Ông ta lắc lư trái phải, thậm chí đến cả bản thân mình cũng nuốt sống.
Người đàn ông áo đỏ từ trên cao rơi xuống, bác sĩ phát ra tiếng cười điên dại, ông ta đã hoàn toàn buông bỏ những ràng buộc trên người mình.
Vô số sợi xích màu đỏ tuôn ra từ phía sau lưng ông ta, rất nhiều, không thể đếm hết được.
Từ xa nhìn lại, giống như là một cái cây khổng lồ ăn thịt người đỏ như máu mọc ở rìa của tòa nhà.

Rễ của nó đang điên cuồng lan khắp nơi, giống như muốn nuốt chửng cả tòa nhà.
Cuộc đối đầu không xuất hiện như trong dự kiến, người đàn ông áo đỏ rất nhanh đã bị vô số sợi xích đỏ cuốn lấy, sau đó bị lôi đến sau lưng bác sĩ.
Dựa lưng vào nhau, bác sĩ có thể nghe thấy tiếng kêu rên vô cùng thảm thiết của người đàn ông áo đỏ.
Dưới sự xâm chiếm của vô số sợi xích đỏ, cơ thể người đàn ông áo đỏ đang từ từ tan rã.
Giống như là những chất dinh dưỡng, thẩm thấu vào trong cơ thể bác sĩ.
Trong toàn bộ quá trình này, người đàn ông áo đỏ không ngừng đấu tranh, nhưng cơ thể lại bị gắn chặt vào lưng bác sĩ.
Đến khi âm thanh kêu rên của người đàn ông yếu dần đi, bác sĩ cắn nát ngón tay của mình, thấm máu, sau đó nhẹ nhàng vẽ một đường trên cánh tay của mình.
“Cái thứ tư, sắp rồi, mình có thể cảm nhận được sắp có một thứ gì đó thoát ra khỏi cơ thể mình! Đó hẳn là một “mình” mới, nhưng trước khi mình có được một cuộc sống mới, mình vẫn muốn tìm lại quá khứ bị lãng quên.”
Bác sĩ nhẹ nhàng bưng lấy cái đầu ở trong ngực.
“Vì sao mỗi lần nhìn cô ấy mình đều rơi nước mắt? Tại sao mình lại có cảm xúc như vậy? Cô ấy chết như thế nào? Là ai đã giết cô ấy? Là ai giấu cơ thể của cô ấy đi, chỉ đặt lại mỗi cái đầu của cô ấy ở bên cạnh mình. Mình nên làm thế nào bây giờ? Nên báo thù, hay là để cô ấy nghênh đón cuộc sống mới cùng với mình?”
Bác sĩ đứng ở bên ngoài tầng mười ba, ánh mắt rơi vào trên cánh cửa đặc biệt nọ.
Khóe miệng rạn nứt của ông ta từ từ trở lại bình thường, thu hồi toàn bộ dây xích đỏ, cứ đứng ở bên ngoài cánh cửa.
“Mùi hương quen thuộc, người mình muốn tìm ở ngay bên ngoài cánh cửa.” Người đàn ông nâng cánh tay lên, một sợi xích đỏ dài mảnh đâm vào cánh cửa.
Ông ta muốn mở cửa, nhưng hình như lại chọc giận cả tòa nhà.
Máu tươi tỏa ra mùi hôi thối tuôn ra từ khắp các ngõ ngách trong tòa nhà. Cùng lúc đó, vết máu trên cánh cửa cũng đang lan ra một cách nhanh chóng, chỉ cần vài giây sau, cái cánh cửa đặc biệt này cũng sẽ bị nhuộm thành sắc đỏ.
...
Đứng ở tầng mười ba của tòa nhà, Trần Ca cầm theo búa của bác sĩ nát sọ đi lên xem ba cánh cửa ở trước mặt.
“Âm thanh biến mất ở tầng này, hẳn là con quỷ nước sẽ trốn trong một căn phòng nào đó, có nên đập toàn bộ cửa phòng ở đây ra nhìn không nhỉ?”
Trong khi anh còn chưa biết rốt cuộc nên làm như thế nào thì trên cánh cửa phía bên trái đột nhiên có một sợi tơ máu rất nhỏ hiện lên. Một cánh cửa vốn đang bình thường, lúc này lại từ từ bị nhuộm đỏ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất