Hệ thống nhà ma

Chương 584: Tôi chờ ông!

Chương 584: Tôi chờ ông!

“Cửa?”
Trần Ca đi theo quỷ nước đến đây, không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy một cánh cửa ở trong tòa nhà này. Bề mặt cánh cửa bị nhuộm đỏ, tơ máu lan dọc sang xung quanh, tất cả những điều này đều rất quen thuộc với Trần Ca.
“Hiện tại cũng không phải 12 giờ đêm, cho dù ở đây có một cánh cửa đã có người đẩy thì hẳn là cũng không nên xuất hiện vào lúc này chứ? Lẽ nào đây là một âm mưu nhắm vào mình sao? Là cạm bẫy do kẻ đầu sỏ ở ngoại ô phía đông tạo ra?”
Trần Ca đã không phải là một nhà thiết kế đồ chơi đơn thuần như ngày trước nữa. Từ sau khi có được điện thoại màu đen, anh sẽ biết sử dụng suy nghĩ khác biệt để xem xét các vấn đề khi gặp phải.
Vì chưa nắm chắc ý định của đối phương nên Trần Ca không dám tới gần cửa phòng. Chị gái Văn Văn chỉ là quái vật trong nhiệm vụ tập luyện hai sao, hoàn toàn không thể so sánh với kẻ đầu sỏ ở ngoại ô phía đông.
Gọi Hứa Âm cùng Bạch Thu Lâm ra, lúc này bên người có thêm một vài lệ quỷ nữa có thể mang đến cho Trần Ca một ít cảm giác an toàn.
Trong lúc anh còn đang do dự, cánh cửa màu đỏ bắt đầu rung động nhẹ, tơ máu ở phía ngoài cánh cửa lồi lên, thật giống như có thứ gì đó muốn chui ra ngoài vậy.
“Phía sau cửa có thứ gì sao? Nó chuẩn bị xông ra à?”
Đây cũng lần đầu tiên Trần Ca gặp phải tình huống như vậy, anh không biết nên làm như thế nào.
Máu trên cửa lồi lên càng ngày càng rõ ràng, tơ máu trên cửa bắt đầu chuyển động, quấn quýt lấy nhau ở trên cửa giống như có sinh mệnh, biến thành một sợi xích đỏ mảnh dài.
Nhìn kỹ có thể phát hiện, phía trên cái xích khắc từng cái mặt người đau khổ, mỗi một tơ máu đều đại diện cho một đoạn trí nhớ đau khổ tuyệt vọng.
“Sao thứ này nhìn lại hơi quen mắt nhỉ?" Trần Ca nhớ tới trận chiến cuối cùng giữa mình và bác sĩ Cao ở nhà xác dưới lòng đất, tơ máu mà hội trưởng của Hiệp hội kể chuyện lạ điều khiển rất giống tơ máu trên cửa lúc này. Nó không phải là màu máu đỏ bình thường, mà là khắc thành từng cái mặt người một, tới gần còn có thể nghe được tiếng người sống kêu rên.
Bây giờ không phải là 12 giờ đêm, trong thế giới hiện thực có một sức mạnh vô hình áp chế tơ máu trên cửa, đồng thời chống lại nó.
Muốn mạnh mẽ mở cửa ra vào lúc này cũng không dễ dàng, tơ máu đang hao mòn không ngừng, thế nhưng con quái vật phía sau cửa giống như phát điên, cho dù phải trả giá thì chỉ cần một tơ máu bị biến mất, ngay lập tức sẽ có hơn mười mấy tơ máu chui ra từ bên trong cửa, quấn quýt lấy nhau, hình thành sợi xích, kéo dài đến tận phía cuối hành lang, giống như là muốn lôi cửa ra từ phía bên ngoài.
“Cái tên bên trong cửa hoàn toàn có thể đợi đến sau 12 giờ đêm mà, nó cảm giác được cái gì nên mới gấp gáp như vậy sao?" Trong tòa nhà tràn ngập mùi cháy khét, thoạt nhìn cũng chẳng phải là nơi quá đặc biệt: “So với cánh cửa lúc trước thì không giống nhau, mình đi vào hành lang, dừng ở trước cửa, con quái vật đó cảm nhận được hơi thở của mình sao? Là vì cái danh hiệu Người Được Lệ Quỷ Quan Tâm à?”
Trần Ca nheo cặp mắt lại. Anh nghĩ đây không giống như là âm mưu của kẻ đầu sỏ ở ngoại ô phía đông. Đến quỷ nước cũng không biết đêm nay mình đến gặp nó, đây hoàn toàn là một chuyện xảy ra ngẫu nhiên.
“Tòa nhà bị đốt cháy, cửa máu, tòa nhà cao tầng này rất phù hợp với trong giới thiệu nhiệm vụ tập luyện Quỷ Lửa Đốt Nhà của điện thoại màu đen. Căn cứ theo lời mà bác sĩ Trần nói, trước khi cha mẹ mình mất tích cũng đã tới đây, chẳng lẽ là bởi vì hai người đã để lại một bóng ma quá sâu trong lòng lệ quỷ phía sau cửa, hiện tại con quỷ đó cảm nhận được huyết thống giống nhau, cho nên mới điên rồ như vậy? Nhưng mà điều này cũng không thể giải thích được việc tại sao tơ máu trên cửa lại giống với Hiệp hội kể chuyện lạ...”
Một đống vấn đề xuất hiện trong đầu, Trần Ca nắm chặt búa của bác sĩ nát sọ, tự động viên mình là một người tài cao gan lớn, từ từ tới gần cửa phòng.
Sau khi anh tiếp cận cánh cửa, con quái vật phía sau cửa hoàn toàn điên cuồng, vô số sợi xích đồng thời đâm thủng cửa máu, đẩy cánh cửa máu vốn đang khép lại thành một khe hở nhỏ.
“A!”
Trần Ca nghe thấy một tiếng gào thét điên cuồng, mùi máu tanh nồng đậm khiến khứu giác của anh bị tê liệt trong khoảng thời gian ngắn.
Trần Ca miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn vào trong thông qua khe cửa, đồng tử của anh co lại thành một điểm nhỏ trong nháy mắt, trái tim đập dữ dội.
“Là ông ta!”
Có một khuôn mặt chen chúc ở chỗ khe cửa, thấy không rõ lắm, thế nhưng đôi mắt khác người của người đó khiến Trần Ca cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Từng ngón tay muốn luồn vào khe cửa, đối phương cũng nhìn thấy Trần Ca, người trước mắt làm cho ông ta bị kích thích mãnh liệt, ông ta phát ra tiếng gào rú giống như dã thú, giống như muốn gặm cắn sau đó nuốt chửng toàn bộ Trần Ca đang đứng ngoài cửa vào trong bụng mình.
Mười ngón tay vươn ra đẩy cửa máu, khe cửa càng mở càng lớn, lực áp chế trong thế giới thực cũng càng ngày càng mạnh.
Tơ máu mới vừa xuất hiện trên cửa sẽ lập tức biến mất, nhưng con quái vật bên trong cửa hoàn toàn không quan tâm, lúc này trong mắt của ông ta chỉ có Trần Ca.
Mạnh mẽ mở cửa, quái vật bên trong cánh cửa phải tiếp nhận áp lực to lớn, nhưng mà tuy vậy ông ta vẫn muốn giết chết Trần Ca.
Cánh tay hoàn toàn vươn ra khỏi cửa, ngón tay của ông ta thon dài đẹp đẽ, nếu như chỉ nhìn đôi tay này thì có thể sẽ có rất nhiều người nghĩ ông ta là một nghệ sĩ chơi đàn piano, nhưng thực tế thì trên mỗi ngón tay đều dính máu tươi, cũng không biết đôi tay này rốt cuộc đã cấu xé bao nhiêu máu thịt.
“Ít nhất cũng là áo đỏ cấp cao nhất, có lẽ cũng tương tự như Trương Nhã!" Trần Ca rất nhanh đã đoán được thực lực của đối phương, sau đó đưa ra quyết định sáng suốt nhất, rút lui về phía sau.
Nhưng anh vừa mới chuẩn bị xoay người, bên hông lại cảm nhận được sự lạnh lẽo đến thấu xương, ngay sau đó hai chân bắt đầu tê cứng, cơ thể thì giống như bị ném vào trong hầm băng, từ từ mất khống chế.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Hứa Âm vẫn ở bên cạnh mình, ai có thể công kích được mình trong khoảng cách này chứ?”
Ánh mắt chuyển động, Trần Ca nhìn thấy từng sợi tóc đen đang khoác lên trên vai mình, có người đứng phía sau anh, tựa vào người anh.
Không giống như máu đỏ tươi nóng bỏng trong cửa máu, hành lang giống như bị đóng băng, lạnh đến mức trái tim cũng gần như muốn đông lại.
Mái tóc đen lặng lẽ chui ra từ cái bóng của Trần Ca, tránh khỏi anh và kéo toàn bộ sợi xích quanh cửa máu ra.
Mất một số lượng lớn tơ máu, con quái vật bên trong cửa cũng không thể đối đầu với sức mạnh vô hình ở thế giới thực nữa.
Tơ máu phía trên cánh cửa bắt đầu giảm bớt một cách nhanh chóng, thế nhưng ông ta vẫn không cam lòng. Thứ mà mình muốn có ở ngay trước mặt, ông ta dùng hết toàn lực duỗi ngón tay ra bên ngoài.
Tóc đen xung quanh hình như đã chờ đợi cơ hội này từ lâu, sau khi thanh trừ hoàn toàn xích đỏ xung quanh thì bắt đầu tích trữ sức lực, mãi đến khi con quái vật phía sau cửa không thể duy trì khe hở nhỏ trên cửa nữa thì toàn bộ tóc đen bỗng nhiên vọt tới cửa máu.
Cánh cửa máu đóng lại ngay lập tức, cả bốn ngón tay của con quái vật bị bẻ gãy.
Sau khi chúng rớt xuống đất, biến thành những giọt máu đỏ đến chói mắt.
Tiếng gầm gừ phẫn nộ không ngừng truyền ra từ bên trong cửa, tóc đen từ từ thoát khỏi người Trần Ca, cuốn toàn bộ đống máu đỏ dưới đất đi.
Cửa máu dần phai màu, âm thanh bên trong cửa cũng trở nên không rõ lắm, mà lúc này Trần Ca lại làm ra một hành động không ai ngờ tới.
Anh chạy nhanh đến trước cánh cửa, đập cửa với một cú đấm nặng nề, rồi hét vào phía bên trong cánh cửa: “Tôi đợi ông ở trấn Lệ Loan ngoại ô phía đông!”
Con quái vật bên trong cửa nghe được giọng nói của anh, hình như nghĩ tới điều gì đó, nói tên mình xem như là đáp lại.
Sợi tơ máu cuối cùng biến mất trên cánh cửa, Trần Ca cũng không nghe rõ lời đối phương nói.
“Ánh mắt kia rất giống với bác sĩ Cao, giọng nói cũng hơi giống, nhưng mà bác sĩ Cao trong ấn tượng của mình hoàn toàn khác với con quái vật phía sau cánh cửa kia.”
Nhiệt độ trong tòa nhà dần đàn khôi phục như bình thường, tất cả thật giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất