Hệ thống nhà ma

Chương 585: HOW OLD ARE YOU?

Chương 585: HOW OLD ARE YOU?

“Cảnh tượng phía sau cánh cửa được tạo thành dựa trên trí nhớ của người đẩy cửa, có thể hiểu đó chính là cơn ác mộng mà người đẩy cửa không thể nào thoát ra được.”
“Trong nhiệm vụ nhà xác dưới lòng đất, một mình bác sĩ Cao đã phải gánh chịu tất cả tuyệt vọng cùng tâm trạng tiêu cực trong cảnh tượng đó, cuối cùng dẫn đến sự sụp đổ của nhà xác.”
“Sau khi cảnh tượng nhà xác sụp đổ, mình mới thấy được khung cảnh thế giới bên ngoài, đó là một thành phố màu đỏ.”
“Nếu như nói một tòa nhà là cơn ác mộng tuyệt vọng của một người, thì toàn bộ thành phố đỏ máu rất có thể là một tập hợp của vô số cơn ác mộng.”
“Lượng biến đổi dẫn đến chất biến đổi, vô số ác mộng tập hợp lại với nhau, từ từ lên men, trong đống tâm trạng tiêu cực sâu như biển lớn như vậy có thể tạo ra được con quái vật như nào chứ?”
Trần Ca đứng ở trong hành lang, anh chưa bao giờ tỉnh táo giống như bây giờ: “Trong nhiệm vụ tập luyện một sao, đối thủ của mình chủ yếu là người sống; còn trong nhiệm vụ tập luyện hai sao, kẻ thù mạnh nhất là nửa áo đỏ, ví dụ như người phụ nữ trung niên bắt cóc trẻ em trên xe tang và con quỷ nước là chị gái Văn Văn trong nhiệm vụ này; nhiệm vụ tập luyện ba sao đều cùng một motip, trong mỗi nhiệm vụ ba sao đều có một hoặc nhiều áo đỏ, quan trọng hơn chính là tất cả nơi để làm nhiệm vụ ba sao đều tồn tại một cánh cửa! Bất kể là Khu Nội Trú Số Ba, thôn Hoạt Quan hay là nhà xác dưới lòng đất, sự tồn tại của "cửa" chính là tiêu chí của nhiệm vụ ba sao.”
“Nếu suy đoán theo vậy thì nhiệm vụ bốn sao khó hơn nhiệm vụ ba sao sẽ trông như thế nào đây? Có thêm một vài cánh cửa trong cùng một cảnh tượng? Hay là khung cảnh phía sau cửa không bị đóng kín, mà là một khu kiến trúc tương đối bao la?”
Trần Ca nghĩ khả năng thứ hai dễ xảy ra hơn: “Độ khó của nhiệm vụ ở trấn Lệ Loan là ba sao rưỡi, nếu như cảnh tượng phía sau cánh cửa ở trấn Lệ Loan thực sự giống như trong trò chơi của Tiểu Bố, thì nó có thể chứng minh cho suy đoán của mình. Sau khi cửa mất khống chế, cảnh tượng phía sau cánh cửa không còn giới hạn ở một tòa nhà nào nữa, mà là lan ra xung quanh. Nếu bỏ mặc không ai quan tâm, chỉ sợ rằng sớm muộn gì nó cũng sẽ trở thành một cảnh tượng kinh dị bốn sao.”
Kẻ đầu sỏ phía sau màn ở ngoại ô phía đông lợi dụng xe tang số 104, không ngừng mang tâm trạng tiêu cực vào trấn Lệ Loan, sau đó làm những hành khách vốn đã tuyệt vọng trở thành mầm mống gieo rắc cho người khác.
Trần Ca còn nhớ rõ những đoạn đối thoại với hành khách trên xe tang, trong trấn Lệ Loan có một tòa nhà bị ma ám, muốn hoàn thành tâm nguyện, nhất định phải trả giá hoặc gánh chịu một thứ gì đó thì mới được.
Kẻ đầu sỏ ở ngoại ô phía đông lợi dụng chấp niệm của những người này, biến bọn họ trở thành vật dẫn không hiểu biết và sợ hãi, để bọn họ tạo ra càng nhiều sự tuyệt vọng, đưa càng nhiều hành khách đến hơn.
Mục đích cốt lõi để hắn ta làm việc này chính là muốn biến trấn Lệ Loan trở thành một cảnh tượng kinh dị bốn sao.
“Biến những người vốn đã tuyệt vọng trở thành quân cờ, con quái vật ở ngoại ô phía đông này còn bỉ ổi hơn so với Hiệp hội kể chuyện lạ.” Trần Ca vô cùng tỉnh táo: “Ở ngoại ô phía đông vốn có một nhiệm vụ tập luyện bốn sao là Minh Thai, là do những thứ trong cảnh tượng này đang bí mật gây rối sao?”
Trần Ca càng nghĩ càng thấy điều này hợp lý, mỗi lần kẻ đầu sỏ ở ngoại ô phía đông hiện thân đều dùng hình dạng là cái bóng, đáng sợ hơn là chỉ cần một cái bóng đó cũng có thể đấu tay đôi với Trương Nhã.
“Ở trong cảnh tượng ba sao không thể nào có một ma quỷ như vậy được, Trương Nhã cũng đã đại biểu cho trình độ cao nhất của cảnh tượng ba sao rồi. Nếu thế thì con quái vật đó chắc chắn có liên quan đến cảnh tượng bốn sao, bản thể của nó rất có thể là đang bị nhốt ở một nơi nào đó, hoặc có thể là bản thể của nó không thể tùy tiện rời nơi đó được, cho nên chỉ có thể áp dụng biện pháp như vậy để quấy đục làn nước ở ngoại ô phía đông.”
Trần Ca đứng ở giữa hành lang, suy nghĩ đến xuất thần. Cửa của một căn phòng tuốt bên phải trong tầng mười ba đột nhiên bị mở ra, có một người đàn ông trung niên mập cầm điện thoại đứng ở cửa.
“Cậu đang kêu gào cái gì?”
“Hả?”
Cuộc đối thoại ngắn gọn kết thúc, người đàn ông trung niên chạm mắt Trần Ca.
Trần Ca nhìn thấy ống nước bên trong nhà người đàn ông trung niên này không đóng chặt, từng sợi tóc đen đang chui vào bên trong ngược chiều dòng nước.
Ánh mắt của người đàn ông thì rơi vào trên tay Trần Ca, bị cái búa lớn dữ tợn trong tay Trần Ca hấp dẫn.
Rất khó tưởng tượng, ở trong thành phố hiện tại, còn có thể nhìn thấy một đồ vật dã man đầy máu tanh như vậy.
Rãnh máu, gai ngược, tay cầm như một cái xương sống, mỗi chi tiết nhỏ trên cái búa lớn này đều như muốn nói cho người khác biết, về bản chất nó khác hẳn với mấy cái búa được sử dụng để đóng cọc trên công trường kia.
“Cậu...”
“Mau tránh ra!”
Trần Ca rất khách sáo với người đàn ông trung niên, không tổn thương người vô tội chính là tác phong làm việc từ trước đến giờ của anh.
Một tay cầm búa của bác sĩ nát sọ, Trần Ca nghiêng người đi vào trong phòng, ném búa về phía đường ống nước trong nhà vệ sinh!
“Rầm!”
Phòng trong truyền ra một tiếng vang thật lớn, đường ống bị đập vỡ, bọt nước bắn xa mấy mét, bắn thẳng vào mặt người đàn ông trung niên. Anh ta bị sợ đến choáng váng, miệng mở lớn, đến nửa ngày còn chưa khép lại.
“Hứa Âm!”
Sau khi giao chiến với con quỷ nước một lần, lúc này Trần Ca thông minh hơn hẳn. Anh dự đoán vị trí của quỷ nước, cầm búa đập nát đường ống phía trước quỷ nước.
Một chân đạp cửa phòng nhà vệ sinh, Trần Ca gọi đồng thời cả Hứa Âm cùng Bạch Thu Lâm ra, để bọn họ ngăn hai đầu của đường ống nước.
“Tao xem mày chạy chỗ nào?”
Tóc đen ướt nhẹp chui ra từ trong vòi nước, tràn ra khắp nhà vệ sinh, quỷ nước đang giãy giụa lần cuối cùng.
Cái gương vỡ vụn, đường ống vỡ tan, âm thanh đấu tranh mãnh liệt phát ra từ trong nhà vệ sinh.
“Cậu ta, cậu ta làm gì ở bên trong vậy?" Người đàn ông trung niên mập mạp nhìn nước rỉ ra từ khe cửa của nhà vệ sinh, qua một lúc lâu mới phản ứng được, bấm điện thoại báo cảnh sát.
“A lô! Là cảnh sát sao? Lúc nãy có một tên điên chạy vào trong nhà tôi, mấy anh đến đây nhanh lên!”
“Có khuynh hướng công kích không hả? Có chứ! Cậu ta cực kỳ nguy hiểm! Trong tay còn cầm theo một cái búa thật dài thật lớn nữa!”
“Tôi không biết cậu ta! Cậu ta vừa vào thì đã đập vỡ đường ống nước của nhà tôi rồi! Tôi xin thề, tôi chẳng nói gì cả, chỉ liếc cậu ta có một cái!”
“Được, tôi hiểu rồi! Tôi sẽ không tiếp tục kích thích cậu ta nữa, tôi rời đi trước đây, các anh cũng mau đến đây đi nhé!”
...
Nửa giờ sau, cuối cùng Trần Ca cũng khống chế được quỷ nước.
Không gian chật hẹp rất bất lợi cho việc phát huy sức mạnh của anh, Bạch Thu Lâm cùng anh bảo vệ ống nước và cống thoát nước, chủ lực vẫn là Hứa Âm.
“Trên mặt đất mà đã khó đối phó như vậy, nếu như đối đầu ở trong đập chứa nước, kết quả như thế nào vẫn còn là điều khó nói.” Sau khi chiến đấu với con quỷ nước xong, Trần Ca phát hiện ra một vấn đề, cách thức chiến đấu của con quỷ nước ở những nơi có nước là cực kỳ quỷ dị, sức mạnh gần như tăng gấp đôi.
“May là bắt được nó ở trên đất, nếu không độ khó của nhiệm vụ này sẽ không thua gì nhiệm vụ ba sao thông thường đâu.” Trần Ca nhét đống tóc đen vẫn còn đang vặn vẹo trong tay Hứa Âm vào trong một cái chai đựng dầu gội đầu, bóng dáng của một cô bé mơ hồ hiện lên phía sau đống tóc, cô bé mặc cái áo khoác loang lổ vết máu, ngoại hình rất giống Văn Văn, nhưng thoạt nhìn thì lớn hơn Văn Văn một chút.
“Cô bé cũng là một đứa trẻ, ở độ tuổi này mà không có sự giám sát của cha mẹ là không thể được.”
Sau khi nhét mái tóc vào trong chai đựng dầu gội đầu xong, Trần Ca cất nó vào trong ba lô, đặt chung một chỗ với máy cát sét mini.
“Nhiệm vụ tập luyện hai sao còn chưa bắt đầu, boss đã bị mình bắt sống. Chờ đến khi con quỷ nước này gia nhập vào đại gia đình nhà ma, mình sẽ đi dạo đến đập chứa nước một lần nữa, để xem có thể chiêu mộ thủ hạ của nó về không.”
Trần Ca hí ha hí hửng, nhét búa của bác sĩ nát sọ vào trong ba lô, mở cửa phòng vệ sinh ra.
“Không được nhúc nhích! Đứng im tại chỗ! Không được lộn xộn!" Ngoài cửa truyền đến tiếng la làm Trần Ca giật nảy cả mình, nhưng mà vẻ mặt của anh rất nhanh đã trở nên kỳ quái, bởi vì giọng nói đó nghe có hơi quen tai.
Hai tay giơ lên, Trần Ca chậm rãi đi từ trong nhà vệ sinh ra.
Sau khi nhìn thấy mặt của anh thì hai cảnh sát cũng cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Cảnh sát Tiểu Thanh, hai ngày trước ở trong nhà của cái người chôn xác thích câu cá tôi cũng đã nói rồi, chúng ta sẽ còn gặp lại mà.” Trần Ca hơi ngượng ngùng nở nụ cười: “Tôi không lừa cậu mà, đúng không?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất