Chương 587: Nhà
“Vớt xác?" Sau khi Trần Ca nhìn thấy nhiệm vụ trên điện thoại màu đen thì mí mắt khẽ giật một cái, nhiệm vụ tập luyện này không giống với những gì anh tưởng tượng cho lắm.
“Nhiệm vụ yêu cầu một mình đi đến đập chứa nước Đông Cương để trục vớt thi thể của "chị gái", độ khó này quá lớn ấy nhỉ?" Cho dù là đội ngũ chuyên nghiệp đi đến đập chứa nước vớt thi thể cũng phải mất mấy giờ mới làm được, mà Trần Ca lại chỉ có một buổi tối.
Không có sự trợ giúp của người khác, không có công vụ vớt xác cùng thuyền bè, thậm chí đến cả dáng vẻ của cái "người" đã chết kia như nào anh cũng không biết.
“Gieo hạt xảy ra vào trước khi Văn Văn sinh ra, lúc đó chị gái Văn Văn mới bao lớn? Tại sao thi thể của cô bé lại bị vứt vào trong đập chứa nước Đông Cương?" Trong đầu nảy ra rất nhiều nghi vấn, nhưng người có thể giải đáp mấy vấn đề này cũng chỉ có cô của Văn Văn.
Cha của Văn Văn cũng bị mắc bệnh di truyền, có thể nhìn ra được là anh ta rất yêu con gái mình, thế nhưng bởi vì trí tuệ chậm phát triển mà có khả năng cũng chẳng nhớ nổi những chuyện lúc trước. Cô của Văn Văn là người duy nhất trong cái nhà đó có mặt lúc chuyện đó xảy ra, hơn nữa đầu óc cũng bình thường, có thể nói chuyện được.
“Người cô đó hình như luôn cố gắng lảng tránh chuyện xảy ra mấy năm trước, hỏi thẳng chắc chắn sẽ không thu hoạch được gì, nhất định phải nghĩ cách khác.” Nhiệm vụ Quỷ Nước Song Sinh đã được kích hoạt, nếu dựa theo luật lệ cũ của điện thoại màu đen, một khi nhiệm vụ thất bại thì cảnh tượng đó sẽ vĩnh viễn không thể mở khóa ra được, Trần Ca cũng không muốn mất đi cái cảnh tượng kinh dị dưới nước đặc biệt này.
Yên lặng cất điện thoại màu đen đi, Trần Ca ôm cô bé xoay người lại, anh chợt phát hiện ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người anh: “Mấy người đều nhìn tôi làm cái gì?”
“Cái khúc xương trong ba lô của anh bị lộ ra rồi.” Tiểu Thanh vội ho một tiếng, tốt bụng nhắc nhở một câu.
Nghe cậu ta nói như vậy, Trần Ca nhanh chóng quay đầu lại nhìn. Tay cầm của búa của bác sĩ nát sọ đã lộ ra ngoài thông qua khe hở của ba lô.
Cây búa được điện thoại màu đen tặng này ngay từ đầu cũng không lớn như vậy, nhưng có thể là bởi vì theo Trần Ca lâu, búa đập lệ quỷ, áo đỏ nhiều quá, nên nó đã hấp thụ được thứ gì đó, ngoại hình ngày càng dữ tợn, trọng lượng cùng độ dài cũng tăng thêm.
“Đừng lo lắng, đây là đạo cụ của nhà ma, bình thường tôi hay đi một mình vào ban đêm, mang theo nó đơn thuần là để hù dọa những người xấu thôi.” Trần Ca vụng về giải thích.
“Chỉ là tôi nghĩ mãi mà không rõ, người như anh thế mà lại được trẻ con thích?" Tiểu Thanh cũng không đi kiểm tra ba lô của Trần Ca. Cậu ta nhìn vẻ mặt hiền hòa sáng bừng của anh, cả ánh mắt đơn thuần chân thành, còn có cả Văn Văn như thiên sứ nhỏ ngồi trong lòng Trần Ca, tất cả những điều này đều trái ngược hẳn với tay cầm búa hình cột sống gớm ghiếc trong ba lô.
“Thật ra tôi rất có duyên với trẻ con, rất nhiều đứa bé đều đồng ý ở chung với tôi đấy.” Trần Ca nhớ tới Phạm Úc, Tiểu Bố và Môn Nam, những đứa bé này đều có quan hệ không tệ với anh.
“Anh nói vậy thì coi là vậy đi.” Tiểu Thanh cùng một cảnh sát khác mở cửa xe cảnh sát ra: “Hung thủ tiến vào trường học bắt cóc trẻ em, chuyện này rất là nghiêm trọng, mấy người đều đi theo chúng tôi một chuyến đi.”
...
10 giờ 10 phút tối, Trần Ca ôm cô bé bước ra khỏi đồn cảnh sát, Văn Văn ôm chặt chai dầu gội đầu, cô bé chỉ để cho Trần Ca bế mình, thoạt nhìn rất dính Trần Ca.
Tình huống này đến cả cô của Văn Văn cũng không nghĩ tới. Cô ta đi bên cạnh Trần Ca, ánh mắt phức tạp nhìn Trần Ca cùng Văn Văn.
Ba người đi song song, ai không biết còn tưởng đây là một nhà ba người đang đi dạo phố.
“Lúc nãy khi cảnh sát vặn hỏi, tôi đã cố gắng hết sức để che đậy giúp chị.” Đi đến một nơi không người, Trần Ca đột nhiên dừng bước: “Thực ra người làm giáo viên trong trường phục hồi chức năng bị thương chính là chị gái của Văn Văn, vốn chẳng có hung thủ lừa bán trẻ con nào cả, tôi nói có đúng không?”
“Tôi không biết cậu đang nói cái gì?”
“Tôi đã nhìn thấy chị gái của Văn Văn, thi thể của cô bé vẫn còn đang nằm trong đập chứa nước Đông Cương, cô bé chết rất là thảm, tràn ngập oán hận, muốn quay trở về...”
“Đừng nói nữa!" Tâm trạng của cô Văn Văn đột nhiên không khống chế được, giọng nói trở nên chói tai, làm những người qua đường ở phía xa giật nảy mình.
“Trốn tránh không giải quyết được vấn đề gì, có thể bây giờ cô bé còn chưa làm mấy người bị thương, nhưng điều này không đại biểu cho việc mấy người được an toàn.” Anh quay đầu nhìn chằm chằm cô của Văn Văn: “Rốt cuộc trên người đứa bé này đã xảy ra chuyện gì? Có lẽ tôi có thể giúp được mấy người.”
Đứng ở bên cạnh cầu, người phụ nữ im lặng nhìn dòng nước đang chảy xuôi dòng trong màn đêm, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Cậu có biết chuyện gieo hạt không? Chính là dùng mạng của một đứa trẻ để đổi lấy sự lớn lên khỏe mạnh của một đứa trẻ khác. Nội dung cụ thể tôi cũng không biết rõ lắm, tôi chỉ biết là cha mẹ tôi đã mang chị gái Văn Văn đi khi Văn Văn sắp chào đời. Bọn họ rời đi lúc nửa đêm rạng sáng, đến tận lúc trời sắp sáng mới trở về.”
“Chị gái Văn Văn không quay về cùng bọn họ sao?”
Người phụ nữ lắc đầu: “Cha mẹ tôi chỉ mang về non nửa chén nước nhỏ toàn cặn bẩn, bọn họ đánh thức mẹ của Văn Văn dậy, ép buộc chị ấy uống hết.”
“Chén nước toàn là cặn bẩn?”
“Đúng vậy, rất bẩn thỉu, trên miệng chén còn có vết máu.”
“Mẹ của Văn Văn không phản kháng sao? Mặc kệ cho bọn họ sắp xếp?" Trần Ca phát hiện những thứ liên quan đến mẹ của Văn Văn trong cái nhà đó rất là ít.
“Mẹ con bé trước ở cùng một làng với chúng tôi, từng bị tai nạn xe cho nên mất đi một chân. Cha mẹ tôi thu nhận và giúp đỡ chị ấy, điều kiện là chị ấy phải sinh cho anh trai tôi một đứa trẻ khỏe mạnh.” Người phụ nữ ngừng nói: “Nhưng chuyện như biến chị gái Văn Văn thành hạt giống là do cha mẹ tôi tự quyết định, bọn họ không nói cho ai cả, thậm chí mẹ của Văn Văn cũng không biết chén nước mà mình uống có chứa máu của con gái mình.”
“Sau đó thì sao?" Trần Ca không đành lòng nghe tiếp, anh không biết phải đánh giá về nha đình này như thế nào.
“Chị của Văn Văn không quay về, cha mẹ tôi viện cớ nói đã đưa con bé về quê, thuê người chăm sóc nó. Khoảng mấy ngày sau, Văn Văn ra đời. Trước đây người nhà đều đến bệnh viện khám thử, đứa bé là nam, cho nên trước khi mẹ Văn Văn nằm vào bàn mổ, tất cả mọi người đều rất vui vẻ.” Người phụ nữ gượng cười đau khổ: “Nhưng chẳng bao lâu sau báo ứng đã đến. Đứa bé ra đời, không những là một cô bé, mà đầu còn bị dị dạng rất nhỏ, giống như có một khuôn mặt mọc ra từ sau đầu vậy. Sau khi kiểm tra thì bác sĩ phát hiện đứa bé này mắc bệnh di truyền, cha mẹ tôi không chịu nổi cú sốc này, vào một đêm mưa đã bỏ nhà đi.”
“Bọn họ không nói cho mẹ Văn Văn biết về chuyện đứa con gái đầu sao?”
“Đầu óc cha tôi không bình thường cho lắm, cơ thể dị dạng, tính tình nóng nảy. Cơ thể mẹ tôi cũng hơi khuyết tật, bình thường bọn họ đã chịu đủ ánh mắt lạnh nhạt cùng cười nhạo rồi, sống mệt muốn chết, rất gian nan, cho nên họ không muốn những chuyện như thế này lại tái diễn ở thế hệ sau. Nhưng mà kết quả cuối cùng đã chứng minh bọn họ bị lừa, cái gọi là gieo hạt vốn là thứ vô dụng. Tôi không biết tối hôm đó bọn họ đã đi đâu, nhưng mà cũng kể từ ngày đó tôi không còn gặp lại họ nữa.” Lúc đầu vẻ mặt của người phụ nữ còn rất đau khổ, nhưng nói xong thì dần bình tĩnh lại, giống như chết lặng: “Cha mẹ tôi cùng chị của Văn Văn đều biến mất, chồng là người ngu, đứa con thứ hai cũng là kẻ ngu si. Mẹ của Văn Văn không chịu nổi áp lực, cầm hết tiền trong nhà rồi bỏ đi, ngày đó đúng là hôm sinh nhật hai mươi tuổi của tôi.”
Trần Ca rất muốn an ủi người phụ nữ, nhưng anh cũng không biết phải mở miệng như thế nào.
“Hiện tại tôi sắp ba mươi rồi, tôi cũng không cần người khác thông cảm với giúp đỡ, chỉ hi vọng Văn Văn có thể khỏe mạnh lớn lên, chỉ vậy thôi.” Người phụ nữ đi đến bên cạnh Trần Ca, đưa tay ôm lấy Văn Văn: “Đưa con bé cho tôi đi, tôi muốn đưa nó về nhà.”