Chương 588: Coi thành phố như một cơ thể mẹ
“Tôi có thể giao đứa bé cho chị, nhưng chị phải suy nghĩ thật kỹ, loại chuyện này nếu không giải quyết hoàn toàn, sau này nó vẫn sẽ tiếp tục xảy ra, người ôm đứa bé này lần sau rất có thể sẽ không phải là tôi.” Trần Ca đặt Văn Văn xuống. Tay đứa bé này vẫn còn đang cầm chai dầu gội đầu, hình như cô bé đã quen với việc ở cùng với chị gái, chỉ cần rời xa chị mình là sẽ không có cảm giác an toàn.
“Không phiền cậu phải phiền lòng, tôi sẽ chăm sóc Văn Văn thật tốt.” Người phụ nữ nhìn về phía Văn Văn, cô bé đã bình tĩnh lại, không đánh người phụ nữ nữa, nhưng cũng không chịu rời đi cùng cô ta.
“Về nhà với cô cháu đi, chú sẽ giúp chị cháu hoàn thành tâm nguyện.” Trần Ca chỉ chỉ chai dầu gội: “Tin tưởng chú.”
Một lúc lâu sau Văn Văn mới buông chai dầu gội đầu ra, yên lặng nắm tay của cô mình.
Thấy Văn Văn trở lại bình thường, người phụ nữ cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Mấy người về nhà sớm đi, những chuyện còn lại cứ giao cho tôi là được rồi.” Trần Ca nhét chai dầu gội đầu vào trong ba lô, nhìn mặt sông đen nhánh.
Nhận thấy giọng nói của anh không đúng, người phụ nữ kéo Văn Văn ra phía sau mình: “Cậu muốn làm gì? Chúng tôi không yêu cầu cậu phải giúp đỡ, cậu cũng đừng có dại mà điều tra.”
Nghe xong những lời này của người phụ nữ, Trần Ca nghĩ cô của Văn Văn chắc chắn còn biết chuyện gì đó, chỉ có điều bởi vì có nguyên nhân nào đó mà cô ta không nói ra.
“Hai người đều là người bị hại, những người biến bi kịch này thành thảm kịch mới là thủ phạm thật sự. Nếu như không ngăn bọn họ lại, sẽ càng có nhiều gia đình gặp phải những đau đớn giống như gia đình chị, tuyệt vọng sẽ lan ra, sau đó sẽ càng ngày càng khó kết thúc.” Hai tay Trần Ca nắm lan can trên cầu, anh cũng không biết mình nói những thứ này là để moi thêm thông tin có ích để hoàn thành nhiệm vụ tập luyện, hay là muốn dùng một chút sức lực nhỏ nhặt không đáng kể của mình để thay đổi thế giới không quá hoàn mỹ này.
“Vậy cậu tự cẩn thận đi, ngày mai tôi còn phải đi làm, không nói nhảm với cậu nữa.” Người phụ nữ nắm tay Văn Văn bước đi, sau khi đi được mấy bước, cô ta lại đột nhiên ngừng lại, đứng ngây người tại chỗ vài giây, xoay người nói với Trần Ca một câu: “Gieo hạt cần ba thứ, hạt giống, thai nhi và cơ thể mẹ. Trồng sinh mệnh của một đứa trẻ này vào cơ thể của một đứa trẻ khác, đấy chính là gieo hạt. Nếu như trồng đồng thời nhiều mạng người vào trong cơ thể một người, dùng cái thành phố này là cơ thể mẹ, vậy chờ đến khi hạt giống mọc rễ nẩy mầm, thì sẽ mọc thành một con quái vật như thế nào chứ?”
Trần Ca vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, người phụ nữ đột nhiên nói một câu như vậy, thiếu chút nữa anh tưởng mình nghe lầm.
“Đêm hôm đó sau khi cha mẹ tôi rời đi, tôi lén đi theo bọn họ đến trấn Lệ Loan, đã nhìn thấy một vài chuyện.” Người phụ nữ giống như đang lầm bầm lầu bầu cái gì đó, nói xong thì nắm tay Văn Văn rời khỏi.
Trần Ca đứng ở trên cầu, nhìn theo bóng lưng người phụ nữ, dõi mắt nhìn cô ta đi xa.
“Lấy cả thành phố làm cơ thể mẹ?" Hai tay Trần Ca nắm chặt lan can, chuyện anh phát hiện còn nghiêm trọng hơn nhiều so với những gì anh suy đoán: “Sinh mệnh của vô số đứa trẻ cùng những người tuyệt vọng sống là hạt giống, thành phố được coi như cơ thể mẹ, thai nhi có khả năng chính là minh thai.”
“Độ khó của trấn Lệ Loan là ba sao rưỡi, độ khó Minh Thai là bốn sao, giữa hai nhiệm vụ này có mối quan hệ gì?" Trong đầu Trần Ca bị vô số nghi hoặc lấp đầy: “Gia đình Văn Văn có thể chỉ là một thí nghiệm sơ cấp nhất, dùng để chứng minh cái việc gieo hạt này sẽ có hiệu quả nhất định, trấn Lệ Loan mới là nơi kẻ đầu sỏ phía sau màn chọn làm nơi thí nghiệm. Tiểu Bố vô cùng có khả năng chính là "thai nhi" mà kẻ đầu sỏ đó chọn lựa, nhưng mà tại sao hắn ta lại phải tạo ra minh thai? Lẽ nào hắn ta cũng giống như nữ quỷ nhảy giếng ở thôn Hoạt Quan, muốn sống lại?”
Cửa ở trấn Lệ Loan đã mất khống chế, Tiểu Bố mạnh bao nhiêu Trần Ca cũng không rõ, nhưng có khả năng cô bé cũng là một áo đỏ khác loại vô cùng đặc biệt, cho nên mới bị kẻ đầu sỏ ở ngoại ô phía đông nhìn trúng.
“Giới hạn của cảnh tượng ba sao là áo đỏ cấp cao nhất, ba sao rưỡi thì khó mà nói được.”
Nhớ lại những lời cuối cùng đầy ẩn ý của người phụ nữ, Trần Ca suy nghĩ cẩn thận và tìm ra một số chi tiết mà anh đã quên trước đó: “Nếu như nói cái tên phía sau màn ở ngoại ô phía đông chuẩn bị sử dụng toàn bộ thành phố như một cơ thể mẹ, biến tất cả những người sống làm hạt giống, như vậy chắc chắn hắn ta sẽ cần một thứ dung môi tiếp xúc với mọi người. Lần đầu tiên mình nhìn thấy cái bóng là ở nhà máy nước ở ngoại ô phía đông, gieo hạt trùng hợp cũng phát sinh ở đập chứa nước Đông Cương cách nhà máy nước không xa. Nhà máy nước lọc nước ở đập chứa nước Đông Cương, cả hai nơi này đều nằm trên tuyến đường đi của xe buýt số 104, chẳng lẽ kẻ đầu sỏ đó có ý đồ gì nước dùng để uống sao? Người đàn ông trong hiệp hội câu cá cũng đã nói anh ta nhìn thấy được một lượng lớn quỷ nước ở trong đập, trong tình huống bình thường chắc có lẽ sẽ không xuất hiện tình trạng như vậy, đập chứa nước Đông Cương có phải cũng là một khâu trong kế hoạch của kẻ đầu sỏ đó hay không?”
Tình hình tồi tệ hơn anh nghĩ rất nhiều. Trần Ca bắt một chiếc taxi và chạy thẳng đến đập chứa nước Đông Cương.
Mặt nước đen nhánh, thỉnh thoảng còn có một gợn sóng nhỏ, khi Trần Ca đi tới đập chứa nước Đông Cương thì đã là hơn 11 giờ đêm.
“Có ai không?" Anh gõ nhẹ vào cửa phòng của nhân viên quản lý đập chứa nước. Sau mười mấy giây, đèn trong phòng sáng lên.
“Ai vậy?" Giọng nói hơi mang theo chút cảnh giác, đối phương xuống giường xong cũng không mở cửa ngay.
“Anh Trương, lúc trước chúng ta đã gặp mặt nhau một lần, không phải ngày đó có người đến đây câu cá vua sao? Tôi chính là người mang cần câu trả lại cho anh ta đấy.”
“Có hơi nhớ, nhưng nửa đêm nửa hôm cậu chạy đến đập chứa nước này làm gì?" Có thể là do cảm thấy giọng nói Trần Ca quen tai, giọng nói của người đó dịu đi rõ ràng.
“Tôi muốn mượn thuyền của anh dùng chút.” Trần Ca nói còn chưa dứt lời, cửa phòng đã bị người ta mở ra.
Nhân viên quản lý Trương Đại Pha khoác một cái áo khoác, vẻ mặt hơi kinh ngạc: “Mượn thuyền?”
“Đúng, tôi muốn xác nhận một chuyện, cũng muốn đi vào trong đập chứa nước vớt đồ.” Ánh mắt Trần Ca kiên định, giọng nói chân thật đáng tin.
“Cậu muốn xác định cái gì tôi không xen vào, nhưng mà cậu coi mạng mình không ra cái gì thì tôi không thể đứng nhìn được. Trong đập chứa nước có cá vua, nửa đêm cậu chạy đến đây vớt đồ, chẳng may xảy ra chuyện gì thì phải làm thế nào?" Trương Đại Pha lắc đầu từ chối.
“Anh Trương, ngày hôm đó khi mang cần câu đến trả, tôi đã phát hiện trong nhà người đàn ông câu cá đó có chôn một thi thể, có lẽ chẳng mấy chốc nữa cảnh sát sẽ đến tìm anh đấy.”
“Buổi sáng ngày hôm qua bọn họ đã tới rồi.” Trương Đại Pha nhìn Trần Ca, nở nụ cười khổ: “Dọa tôi sợ không nhẹ, không ngờ bản thân lại ở với một tên tội phạm giết người lâu như vậy.”
“Thật ra tôi và cảnh sát vẫn luôn liên lạc, anh có thể lên mạng tra thử ông chủ nhà ma ở ngoại ô phía tây xem, tôi đã từng phối hợp với cảnh sát phá rất nhiều vụ án lớn. Lần này mượn thuyền của anh để dùng cũng là vì muốn kiểm tra một số chuyện.” Trần Ca lấy điện thoại của mình ra, mở danh bạ, trong danh sách liên lạc ít đến đáng thương, nhưng đến một nửa trong số đó là tên có chữ cảnh sát, cảnh quan, đội trưởng.
Thuyết phục mãi, cuối cùng Trương Đại Pha cũng đồng ý: “Thuyền có thể cho cậu mượn, nhưng có điều tôi sẽ không đi cùng cậu đâu.”
“Được.”
“Tiện đây tôi hỏi một câu, cậu mượn thuyền để chuẩn bị vớt thứ gì vậy?" Trương Đại Pha hơi tò mò.
“Vớt xác, là thi thể của một cô bé.”
Đáp án này hiển nhiên khác hẳn với những gì Trương Đại Pha nghĩ. Anh ta xoa xoa tay, không biết nên nói cái gì cho phải.
Mở cửa nhà kho, Trương Đại Pha lôi thuyền, mái chèo, cái xiên cá cùng dây thừng ra: “Cậu chờ một chút.”
Anh ta xoay người đi vào trong phòng quản lý, cầm một cái đèn pin từ bên trong ra: “Đừng từ chối, cái thứ này phát ra ánh sáng rất xa, nếu như cậu gặp chuyện nguy hiểm thì cứ chiếu về phía bờ mấy cái, tôi... sẽ báo cảnh sát giúp cậu.”
“Cảm ơn.” Trần Ca đặt một đống đồ ở đầu thuyền, sau đó bấm nút mở máy cát sét mini, nhảy lên thuyền.
“Bình thường đến vớt thi thể đều là nhiều đội phối hợp với nhau, một mình cậu có làm được không?" Trương Đại Pha thấy cách làm của Trần Ca có vẻ không đáng tin cậy.
“Yên tâm, tôi cũng đâu chiến đấu một mình.” Sau khi ngồi vững trên thuyền, Trần Ca lôi quyển truyện tranh ra rồi thả quỷ vại vào trong nước.