Chương 589: Sương mù dày đặc
“Cậu hãy nhớ kỹ lời nhắc này, mặc kệ cậu gặp phải cái gì ở trên nước, chỉ cần thuyền không lật là vẫn còn có hy vọng.” Trương Đại Pha cũng là người không tồi, anh ta nhìn thấy Trần Ca đã chuẩn bị xong xuôi, bèn đi vào trong phòng quản lý lấy một bộ áo phao ra: “Trong đập chứa nước chỉ có đúng một bộ, là lãnh đạo phát cho tôi đấy, bình thường chưa dùng bao giờ, hôm nay cậu cứ mặc đi.”
“Cảm ơn, anh quay trở về phòng đi, ở bên bờ cũng không an toàn lắm đâu.” Trần Ca cũng không khách sáo, mặc áo phao cứu sinh vào, khoát khoát tay với Trương Đại Pha, sau đó chèo thuyền vào trong đập.
Đêm hôm khuya khoắt, một thân một mình chèo thuyền ở đập chứa nước, đây đúng là một trải nghiệm vô cùng kỳ diệu.
Bầu trời và mặt nước đều là màu đen, xung quanh không có bất kỳ ánh sáng nào cả, hoàn toàn bị bóng tối bao trùm, cảm giác đến cả cơ thể mình cũng đang dần dần hòa vào bóng tối.
Trần Ca không mạo muội đi vào giữa đập chứa. Sau khi chèo cách bờ một khoảng, anh bắt đầu liên lạc với quỷ vại.
Con quỷ này được mang ra khỏi thôn Hoạt Quan, không còn nhớ rõ ký ức lúc còn sống, phần lớn thời gian chỉ biết làm việc dựa theo bản năng, giao tiếp với nó là một việc rất khó khăn.
Trong mắt của người ngoài thì hành động lúc này của Trần Ca là vô cùng kỳ lạ, anh nghiêng người đối diện với mặt nước không ngừng vẫy vẫy hai tay, giống như đang liên lạc với nước vậy.
“Thi thể của cô bé chắc là dài chừng này, mày nhìn thấy thì nói vị trí cho tao biết, tiếp đó tao sẽ đưa dây thừng cho mày, mày lại mang sợi dây đến buộc vào người cô bé là được.” Trần Ca nói nhiều lần mà quỷ vại vẫn chưa thể hiểu được những mệnh lệnh phức tạp như vậy, nó núp ở dưới mặt nước, cái đầu tròn vo đang thổi bong bóng, giương mắt nhìn Trần Ca.
“Quên đi, là tao đã yêu cầu quá cao với mày rồi.” Trần Ca cũng không trách quỷ vại, anh cầm điện thoại của mình ra, tìm một bức ảnh chụp một cô bé: “Mày đi xuống dưới đó tìm xem có đứa bé nào như này không, tuyệt đối không được tạo ra tiếng động lớn. Nếu như gặp phải tình huống nguy hiểm không thể ứng phó nổi thì lập tức lui lại, an toàn của mày vẫn là trên hết.”
Trần Ca thường hay yêu cầu nhân viên của mình đi làm một vài chuyện, nhưng trong lòng của anh có nguyên tắc của riêng mình, tuyệt đối không dựa vào việc hy sinh ma quỷ để đạt được mục đích của chính mình.
Có lẽ cũng bởi vì điểm này, những ma quỷ bị ép ở lại nhà ma vì đủ loại nguyên nhân cuối cùng đều sẽ từ từ trưởng thành, biến thành những "nhân viên" ưu tú.
Sau khi đơn giản hóa mệnh lệnh, hình như quỷ vại đã hiểu rõ, cơ thể nó dần chìm xuống, dần dần biến mất trong tầm mắt của Trần Ca.
“Bây giờ còn chưa đến 12 giờ, hi vọng tất cả thuận lợi.” Trần Ca nhìn về phía chai dầu gội đầu trong ba lô, thực ra anh còn có một phương pháp xử lý năng suất hơn nhiều, đó chính là thả chị gái Văn Văn ra, để cô bé tự đi tìm thi thể: “Nếu như quỷ vại thất bại thì sẽ xem xét chị gái Văn Văn.”
Anh đợi ở trên thuyền khoảng chừng 10 phút, quỷ vại mới trở về. Vẻ mặt của nó lộ ra vẻ kinh hãi, giống như bị dọa sợ đến hỏng rồi.
Cơ thể trốn ở dưới nước, quỷ vại vẫy vẫy hai cánh tay còn không to bằng cái đầu, trong miệng ê ê a a, cũng không biết là đang nói cái gì, Trần Ca chỉ thấy trên mặt nước xuất hiện vô số bong bóng.
“Mày nói chậm một chút, đừng có dụ những vật đấy đi đến đây.” Trần Ca lật tới lật lui quyển truyện tranh, gọi lão Chu ra: “Anh có thể nghe hiểu nó đang nói cái gì không?”
Anh nghĩ có lẽ quỷ với quỷ sẽ dễ giao lưu với nhau hơn. Lão Chu nhìn chằm chằm khẩu hình miệng của quỷ vại khi nó nói, nhìn thật lâu mới trả lời: “Dưới nước có rất nhiều người, nó rất sợ.”
“Anh hỏi nó xem có phát hiện ra thi thể của cô bé không.” Trần Ca thở phào nhẹ nhõm, anh bỗng nhiên cảm thấy lão Chu rất có năng khiếu làm phiên dịch, đây chắc chắn là một nhân tài khó có được.
Lão Chu cùng quỷ vại giao lưu không tiếng động với nhau, Trần Ca sử dụng năng lực Tai Quỷ mà điện thoại màu đen tặng cho mới có thể hiểu được một vài từ.
“Nó không thấy thi thể cô bé, nhưng mà nó phát hiện được một chỗ dưới đáy đập, chỗ đó có rất nhiều thi thể chất đống, rất có thể thi thể của cô bé ở trong đó.” Sau khi lão Chu và quỷ vại nói chuyện với nhau, đưa ra kết luận: “Thi thể ở dưới nước rất nhiều, hẳn là có cái anh muốn tìm, có điều phải tốn khá nhiều thời gian.”
“Thời gian trong một buổi tối là được rồi, chậm một chút cũng không sao đâu.” Trần Ca bảo quỷ vại dẫn đường, đang muốn chèo thuyền đi theo, bỗng nhiên một tia sáng chiếu lên người anh.
Trần Ca mờ mịt quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy Trương Đại Pha đang đứng ở phía bờ vẫy vẫy đèn pin.
“Làm sao vậy?”
“Hình như vừa nãy tôi nhìn thấy trên thuyền của cậu có người khác!" Lòng bàn tay cầm đèn pin của Trương Đại Pha đổ đầy mồ hôi lạnh: “Hiện tại cậu quay đầu còn kịp.”
“Chắc là anh nhìn nhầm rồi.” Trần Ca ra hiệu cho lão Chu trở lại trong quyển truyện nhưng anh không nhận được câu trả lời nào. Chờ đến khi anh nhìn về phía đầu thuyền mới phát hiện phản ứng của Lão Chu nhanh hơn anh nhiều, ngay khi ánh sáng chiếu tới, anh ta đã biến mất rồi: “Tắt đèn pin đi, cẩn thận dẫn cá vua đến đây đấy.”
Trần Ca cảm thấy mình cực kỳ giống mấy diễn viên chính trong phim kinh dị trên thị trường hiện nay, không nghe khuyên nhủ, khăng khăng làm theo ý mình, đến cuối cùng thì gặp quỷ.
Trần Ca lắc đầu, đuổi cái suy nghĩ kỳ lạ này ra khỏi đầu, chèo thuyền về phía trung tâm đập chứa nước.
Đập chứa nước Đông Cương nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, sau khi chèo đến trung tâm đập chứa nước, Trần Ca có cảm giác mình giống như đã trở thành một phần trong làn nước, cơ thể bị bóng tối đồng hóa.
Không có ánh sáng, cách bờ rất xa, Trần Ca cũng không lo lão Chu bị người khác nhìn thấy, lại gọi anh ta ra: “Nói với quỷ vại là cầm lấy một đầu sợi dây, nếu như phát hiện thi thể của cô bé tôi bảo thì buộc sợi dây vào, tôi sẽ đích thân kéo cô bé ra.”
Lão Chu truyền đạt lời mà Trần Ca vừa nói, thả dây thừng trên thuyền vào trong nước, quỷ vại cầm lấy dây thừng rồi lặn vào trong nước một lần nữa.
Mặt nước lần nữa khôi phục vẻ tĩnh lặng. Trần Ca cùng lão Chu cầm lấy đầu dây thừng còn lại, nhìn giống như đang câu cá, vẫn duy trì cùng một tư thế, yên lặng chờ đợi.
Thời gian trôi qua từng chút một, mãi đến 0 giờ đêm, quỷ vại vẫn chưa trở về.
“Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Tuy Trần Ca có yêu cầu nghiêm khắc với quỷ vại, nhưng dù sao đối phương cũng là nhân viên của mình, cũng là người của mình.
Bóng đêm đen kịt, 0 giờ 1 phút, mặt nước nổi lên sương mù lờ mờ, cô lập hoàn toàn đập chứa với khu vực xung quanh.
“Tại sao lại có sương mù vào lúc này?" Chai dầu gội đầu trong ba lô đang rung động nhè nhẹ, từng sợi tóc đen chui ra khỏi cái chai, giống như đang nhắc nhở Trần Ca.
Cũng tại lúc này, máy cát sét mini phát ra tiếng rẹt rẹt. Trần Ca ngửi thấy một mùi máu tươi thoang thoảng, anh không gọi nhưng Hứa Âm lại chủ động hiện thân ở đuôi thuyền.
“Không đúng lắm, hình như nhiệm vụ tập luyện hai sao này hơi thay đổi rồi.” Nếu dựa theo độ khó bình thường của nhiệm vụ hai sao, có thể có một nửa áo đỏ là đã không tệ rồi, vốn không uy hiếp được Hứa Âm, nhưng kỳ lạ là tự dưng Hứa Âm lại xuất hiện lúc này.
Sương mù càng lúc càng dày đặc, Trần Ca mơ hồ có thể nhìn thấy ngọn đèn lóng lánh ở bên bờ, nhưng mà qua khoảng vài phút đồng hồ nữa, đến cả ánh sáng trên bờ cũng không thấy được.
Bây giờ Trần Ca đang ở trung tâm đập chứa nước, lắc lư theo dòng nước, thuyền quay vòng tại chỗ, dần dần anh có phần không phân rõ được phương hướng, cảm giác mình bị tách biệt với bên ngoài.
“Chú ý mặt nước.” Trần Ca gọi cả Bạch Thu Lâm ra, để anh ta và lão Chu trông chừng đầu thuyền, Hứa Âm trông chừng đuôi thuyền, còn mình thì ngồi giữa.
Sương mù tiếp tục dày thêm, điều càng khiến Trần Ca cảm thấy bất ngờ chính là trong sương mù dày đặc hình như có giọng nói phát ra, cũng không biết là phát ra từ phía mặt nước hay là từ đáy nước nữa. Người đó đang gọi tên của anh, giọng nói vô cùng quen thuộc.