Chương 591: Đáy nước
Trần Ca suy nghĩ thật lâu mà vẫn không có đáp án.
“Những thứ mình biết vẫn còn quá ít, nhưng mà đêm nay cũng không phải là không thu hoạch được gì.” Anh híp mắt nhìn về phía bờ sông, chồng của Hoàng Linh đã rời khỏi: “Trước đây mình còn tưởng anh ta chỉ là một tên tép riu, không ngờ anh ta mới là con cá lớn nhất.”
Trần Ca có một ưu điểm, chính là không thích làm những việc rắc rối, anh quyết định chờ sau khi hoàn thành nhiệm vụ Quỷ Nước Song Sinh thì trực tiếp đi đến nhà Hoàng Linh.
Sương mù dày đặc trên đập chứa nước từ từ tản đi, xung quanh tối đen như mực, Trần Ca nhìn thời gian, hiện tại đã sắp đến rạng sáng rồi.
“Mình đã ngây người trong màn sương lâu như vậy sao?" Lúc chèo thuyền đến trung tâm đập chứa nước vẫn chưa tới 0 giờ, hiện tại đã sắp đến 1 giờ rồi.
“Lão Chu, quỷ vại đã quay lại chưa?" Trần Ca đứng ở đầu thuyền, nhìn theo hướng dây thừng trong nước. Nếu so với trong tưởng tượng thì đập chứa nước sâu hơn rất nhiều, cho dù anh dùng Âm Đồng cũng không nhìn rõ đáy nước.
Trạng thái tinh thần của lão Chu không tốt lắm, anh ta bị Trương Nhã dọa, ngay cả lúc nói chuyện với Trần Ca cũng không được tự nhiên như trước nữa.
Lúc trước anh ta cảm thấy ông chủ của mình rất tốt, rất thân thiết, dựa vào đạo đức mà thu thập được nhiều ma quỷ có tài năng cho nhà ma như vậy. Thế nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy Trương Nhã đi ra từ cái bóng của Trần Ca, anh ta đã thay đổi cái nhìn của mình.
Có thể sớm chiều ở chung với một lệ quỷ áo đỏ kinh khủng như vậy, quan hệ tốt đến mức như hình với bóng, người bình thường có thể làm được không?
Anh ta thậm chí còn bắt đầu hoài nghi có phải ông chủ của mình đã bị con quỷ áo đỏ đó khống chế rồi không, bây giờ anh chỉ là một con rối làm theo lệnh thôi.
“Anh làm sao vậy? Cơ thể không thoải mái sao?”
Trần Ca hỏi han ân cần khiến Lão Chu giật mình một cái, cuối cùng anh ta cũng phục hồi lại tinh thần, khoát tay lia lịa: “Không có việc gì, không có việc gì, ban nãy anh hỏi cái gì thế?”
“Trong lúc tôi ngẩn người thì quỷ vại chưa quay về sao?”
“Không có, sợi dây đến cả động đậy còn không có.” Lão Chu lắc đầu: “Thực ra tôi cũng không để ý lắm, chỉ mải nhìn anh thôi.”
“Nhìn tôi? Đúng rồi, lúc nãy anh có nhìn thấy một cậu bé có dáng vẻ tương đối giống tôi đi từ đằng xa đến không?”
“Cậu bé?" Vẻ mặt nghi hoặc của lão Chu đã có thể nói rõ rất nhiều thứ, những chuyện xảy ra lúc trước cũng chỉ có Trần Ca và Trương Nhã thấy được.
“Vậy anh có để ý xem bên kia bờ có người nào xuất hiện không?" Trần Ca muốn phải lấy được càng nhiều tin tức về chồng của Hoàng Linh.
“Không biết, nhưng mà hình như sương mù bay từ bên đó tới.” Lão Chu lại một lần nữa xác nhận suy đoán của Trần Ca: “Đám sương mù đó gì sao?”
Lão Chu rất thông minh, mới một lúc đã nghĩ ra mấu chốt của vấn đề.
“Mục đích của bọn họ thì tạm thời tôi chưa làm rõ được, không chỉ đơn giản là muốn giết tôi, hình như là đặc biệt muốn tôi nhìn thấy thứ gì đó, muốn dẫn tôi đi vào con đường xấu xa.” Nếu tùy tiện thay bằng một người khác, nhìn thấy mình lúc còn tấm bé bị giết chết chắc chắn đều sẽ xuất hiện bóng ma tâm lý. Cũng may là dưới sự huấn luyện của điện thoại màu đen, Trần Ca đã có được một trái tim mạnh mẽ cùng thần kinh dẻo dai.
“Không nói đến những thứ này nữa, quỷ vại chưa quay về, có thể là đã gặp chuyện nguy hiểm rồi. Anh thử giao tiếp với nữ quỷ trong chai dầu gội đầu hộ tôi, xem có thể nhờ cô bé ra tay, đưa quỷ vại về đây hay không.” Quỷ vại một mình lẻn vào dưới đáy nước, đối mặt với nhiều con quỷ nước xa lạ như vậy, Trần Ca hơi lo lắng cho an toàn của nó.
Lão Chu tường thuật lại những lời Trần Ca nói cho chị gái của Văn Văn. Một lát sau, nắp chai dầu gội đầu bị mở ra, từng sợi tóc đen dơ dáy bẩn thỉu tỏa ra mùi hôi thối leo ra từ đó.
Hình như nó muốn bò lên trên người Trần Ca, nhưng lại hơi sợ hãi.
“Nó đang làm cái gì vậy?" Trần Ca nhìn về phía lão Chu, lão Chu cũng không rõ.
Tóc đen bết dính vào nhau, không nhìn kỹ thì sẽ cảm thấy nó thực sự giống rong biển.
“Đều là tóc đen, thế mà cái đó lại hoàn toàn khác so với Trương Nhã.” Trần Ca ngồi xổm xuống, anh đưa ra một quyết định rất lớn mật, chủ động đưa tay cầm lấy tóc đen trên thuyền.
“Rốt cuộc mày muốn tao giúp mày như thế nào?" Ngón tay cầm lấy một nắm tóc đen, ẩm ướt trơn bóng, cảm giác giống như bắt được một con cá sống.
Tóc đen quấn lên ngón tay của Trần Ca, nó vô cùng đúng mực, chỉ dám đụng vào ngón tay của Trần Ca, đến cả lòng bàn tay cũng không dám chạm thử.
Một bên thì quấn lấy ngón tay của Trần Ca, đầu còn lại vươn về phía mặt nước.
“Mày muốn kéo tao xuống nước sao?" Trần Ca cũng không cảm thấy đối phương có gan lớn như vậy. Trương Nhã vừa mới xuất hiện, Hứa Âm đứng ở một bên, dưới tình huống như vậy, chị gái của Văn Văn cũng không thể để lộ ra ý muốn giết hại anh: “Mày đang chỉ đường cho tao?”
Trong lúc đôi bên còn đang giằng co, dây thừng ở đầu thuyền bỗng giật giật, vô số bọt khí xuất hiện, cái đầu tròn vo của quỷ vại nổi lên trên mặt nước.
“Tại sao mày lặn xuống dưới đấy lâu vậy?" Có thể là do cảm nhận được giọng nói đầy quan tâm của Trần Ca, miệng của quỷ vại đóng mở, cũng không còn sợ như trước nữa, nó có vẻ kích động khoa chân múa tay vui sướng với Trần Ca, trên mặt nước lại xuất hiện thêm vô số bọt khí.
“Nó nói nó tìm được thi thể rồi, nhưng mà nó không có cách nào đi qua đó, tất cả ma quỷ ở dưới đó đều không có cách nào đến gần.” Lão Chu chăm chỉ đảm nhiệm vai trò phiên dịch, vô cùng chuyên nghiệp.
“Ma quỷ không có cách nào đến gần?" Trần Ca cảm nhận được đầu ngón tay hơn trơn ướt: “Cũng bởi vì ma quỷ không thể tới gần, cho nên chị gái Văn Văn mới bảo chúng ta đi vớt xác cho nó?”
Anh nhìn mặt nước, nhiệm vụ này khác hoàn toàn so với những gì anh nghĩ trước đây.
Chị gái Văn Văn là nửa áo đỏ, đến cả nó còn không có cách nào đến gần thì mấy ma quỷ kia cũng vô dụng thôi. Trương Nhã có thể có khả năng đi qua được, nhưng đáng tiếc là Trần Ca không thể chỉ huy cô.
“Liên hệ giữa mình và Hứa Âm khi ở trong nước sẽ yếu đi, anh ta vẫn còn chưa tìm được trái tim của mình, để anh ta xuống dưới chắc là cũng chẳng có ích gì.” Hứa Âm rất tin tưởng Trần Ca, chính là bởi vì điểm này cho nên Trần Ca cũng không muốn để Hứa Âm đi làm một chuyện mà anh không chắc chắn.
“Nếu ma quỷ không có cách nào đến gần, vậy cũng chỉ có thể để người đi xuống thôi.” Trần Ca lôi điện thoại màu đen ra, xác nhận lại thông tin về nhiệm vụ một lần nữa, trên đó viết rõ ràng, yêu cầu anh một mình đi trục vớt thi thể: “Mình đã thắc mắc tại sao lại phải nhấn mạnh câu ấy như vậy, hóa ra là đã đợi mình từ lâu.”
Trần Ca suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng quyết định: “Không việc gì phải do dự. Lúc vừa mới nhận được điện thoại màu đen, tình cảnh của mình còn tồi tệ hơn so với bây giờ nhiều. Lúc đó mình còn không sợ, đương nhiên bây giờ cũng sẽ không sợ.”
Cầm dây thừng buộc chắc vào đầu thuyền, Trần Ca bảo lão Chu cùng Bạch Thu Lâm trong coi dây thừng, tự cầm đèn pin Trương Đại Pha đưa cho, cởi áo khoác cùng quần, nhảy vào trong đập chứa nước.
Nhiệt độ của nước rất thấp, có điều Trần Ca cũng không cảm thấy lạnh lắm, cũng không biết là do tố chất cơ thể của anh tốt, hay là đã quá quen với cái cảm giác lạnh như băng này.
Đầu ngón tay bị tóc đen của chị gái Văn Văn quấn lấy, đối phương nhẹ nhàng kéo Trần Ca đến một nơi trong đập chứa nước.
Anh hít sâu một hơi, để quỷ vại cùng Hứa Âm bảo vệ ở bên cạnh mình, tay chân ra sức đạp, khống chế cơ thể bơi về phía trước.
Mở đèn pin lên, ánh sáng gãy khúc ở trong làn nước đen nhánh, cho dù Trần Ca dùng Âm Đồng, cũng chỉ có thể nhìn thấy trong phạm vi rất ngắn.
Ngón tay bị tóc đen lôi kéo, thời gian trở nên chậm hơn, Trần Ca giống như đang đi vào thế giới khác. Ở đây vô cùng yên tĩnh, tạo cho anh một cảm giác rất kỳ lạ, giống như là thai nhi còn chưa sinh ra, vẫn đang ở trong cơ thể mẹ vậy.
Cơ thể tiến sâu xuống, một tay Trần Ca cầm lấy đèn pin, tay còn lại cầm sợi dây thừng.
Áp lực truyền đến từ bốn phương tám hướng, không khí trong phổi giảm đi một chút. Trong bóng tối như có thứ gì đó đụng vào người Trần Ca, không biết là cá hay là thứ gì khác.
Không có cách nào mở miệng nói chuyện, không thể giao tiếp cùng mấy ma quỷ bên cạnh, Trần Ca thậm chí còn không nhìn thấy bọn họ, chỉ có thể mơ hồ cảm thấy Hứa Âm và quỷ vại vẫn đang ở bên cạnh bảo vệ mình, đây cũng là sức mạnh giúp anh dám lặn xuống nước tìm xác.
Vài giây trôi qua, dưới sự chỉ dẫn của tóc đen, Trần Ca thấy được ở dưới đáy đập chứa nước có một thứ nhìn như quan tài, ở xung quanh thứ đó mọc đầy những cây rong rậm rạp.