Chương 592: Mở khóa cảnh tượng kinh dị dưới nước
Trong dòng nước đen như mực, chỉ có thể nhờ vào ánh sáng đèn pin cầm tay để thấy rõ xung quanh.
Dưới sự lôi kéo của tóc đen, Trần Ca càng lúc càng tới gần thứ giống như quan tài.
“Tại sao trong đập chứa nước lại có thứ này? Là do ai đó đã bố trí ra sao?” Trước khi nhảy vào trong đập chứa nước, Trần Ca không nghĩ rằng nước sẽ sâu như vậy. Dưỡng khí trong phổi của anh càng lúc càng ít, thân thể đã hơi khó chịu.
Trần Ca đưa đèn pin qua lại, tia sáng chiếu vào xung quanh quan tài, “cây rong” màu đen dưới đáy đập chứa nước đang đong đưa theo làn nước. Lặn xuống khoảng hơn hai mét nữa, Trần Ca mới thấy rõ đó không phải là rong, mà là tóc trên đầu người.
Chúng chằng chịt cùng một chỗ, khiến mí mắt Trần Ca giật giật.
“Chị gái của Văn Văn muốn đưa mình xuyên qua đám tóc đen này sao?”
Trong đầu chỉ mới xuất hiện ý nghĩ này, thân thể không nhịn được rùng mình một cái.
Tóc đen quấn trên cánh tay Trần Ca, “cây rong” dưới đáy đập chứa nước này bị đẩy về phía sau, bên dưới là một khuôn mặt trương phềnh, tái nhợt.
“Là phụ nữ.” Cô ta nhắm hai mắt, lơ lửng ở đáy nước với tư thế đứng thẳng, dường như trên chân có buộc thứ gì đó gắn với chiếc quan tài kia.
Trần Ca nhìn sơ qua một chút, anh phát hiện dưới đáy đập chứa nước có một cái hang, quan tài bị kẹt ở trong hang, những thi thể này trôi lơ lửng ở phía trên cửa hang. Tóc của bọn họ đan xen với những cây rong, tạo thành một mảng bóng đen lớn.
Muốn đi vào trong cái hang kia thì nhất định phải xuyên qua đám rong rêu và tóc người chết.
Đây là lần đầu tiên Trần Ca nhìn thấy tình cảnh quỷ dị như vậy. Có thể do bị căng thẳng liên tục, dưỡng khí bị tiêu hao nhiều, cảm giác ngạt thở càng lúc càng mãnh liệt.
Trần Ca đưa tay đẩy rong rêu và tóc ra, bơi qua bên cạnh thi thể.
Cái hang ở đáy đập chứa nước rất sâu, quan tài bị kẹt ở nơi gần cửa hang.
Lúc Trần Ca tiến vào trong hang động, lọn tóc đen trên ngón tay anh nới lỏng ra, chị gái của Văn Văn không có cách nào tới gần cái quan tài kia được.
Không thể nói chuyện, Trần Ca chỉ có thể dùng tay để ra hiệu, may mà Hứa Âm và Trần Ca đã từng phối hợp với nhau nhiều lần nên hiểu ý của anh một cách dễ dàng.
Dưới mặt nước đen ngòm xuất hiện một vòng đỏ tươi, giống như trong nước tràn ra máu tươi, Hứa Âm thử đi theo Trần Ca tiến vào trong hang. Nhưng chỉ cần anh ta tiến lại gần một chút, phía dưới hang động kia sẽ truyền ra tiếng vang kỳ lạ, cứ như có quái vật gì đó đang trốn ở trong hang, đang từ từ tỉnh lại.
Hứa Âm bảo Trần Ca rút lui, anh ta cảm giác được trong hang có giấu thứ gì đó không may mắn.
“Thi thể của chị gái Văn Văn đang ở sâu trong hang, hay là trong quan tài?”
Tai bị nước vào, càng lúc càng khó thở, tình huống của Trần Ca rất không ổn. Anh nhất định phải quyết định dứt khoát trong thời gian ngắn nhất.
“Mở quan tài! Nếu trong quan tài không có thi thể của chị gái Văn Văn thì lập tức rút về.”
Tất cả ma quỷ đều không muốn tới gần cái hang, trong này nhất định có vấn đề. Bất kể nguyên nhân là gì, đó cũng không là tin tức tốt với Trần Ca khi không mang theo ma quỷ bên mình.
Anh thường xuyên giao tiếp với các loại ma quỷ, bình thường thứ khiến ma quỷ e ngại chỉ có loại quỷ hung tàn hơn, đáng sợ hơn mà thôi.
Kỹ thuật lặn của Trần Ca rất kém, thân bất do kỷ (*), anh chỉ có thể nắm lấy những cây rong và tóc người chết ở bên cạnh quan tài để giúp bản thân tới gần quan tài hơn.
(*) Thân bất do kỷ: Chỉ những việc mình không thể khống chế được, có những chuyện mình không muốn làm nhưng không làm không được.
Đèn pin mà Trương Đại Pha đưa cho Trần Ca không phải loại đèn chuyên dụng để đi lặn, ánh đèn lúc sáng lúc tối, tựa như lúc nào cũng có thể bị tắt.
Nguồn sáng sắp biến mất, cảm giác không thở nổi đang không ngừng truyền tới, ở dưới nước thêm một giây thì khả năng xảy ra bất trắc đối với Trần Ca lại cao hơn một phần.
Tay Trần Ca nắm chặt cây rong và xác chết, cuối cùng anh cũng tiến vào được trong hang, đồng thời anh cũng thấy được hai chân của những xác chết này bị buộc chặt bằng dây thừng, một đầu dây thừng khác thì ở trong quan tài.
Toàn bộ đầu dây thừng còn lại đều ở trong quan tài, nhìn có vẻ như thứ trong quan tài là chủ nhân của bọn họ, nắm giữ quyền sinh sát của bọn họ vậy.
Lại mất thêm một hai giây nữa, cuối cùng Trần Ca cũng tóm được quan tài trong hang.
Anh điều chỉnh lại vị trí của mình để ánh sáng của đèn pin có thể soi sáng sâu bên trong hang động.
“Người đàn ông trong hiệp hội câu cá nhìn thấy vô số quỷ nước ở trong đập chứa nước Đông Cương, nhưng xung quanh hang động này chỉ có bốn xác chết. Có khi nào tất cả những quỷ nước khác đều trốn trong hang động này không?”
Ánh đèn của đèn pin cầm tay không chiếu tới phía sâu bên trong động, rốt cục trong đó có gì anh cũng không thấy được.
“Thi thể xuất hiện, nhất định phải báo lại với cảnh sát. Cái động này để đám đội trưởng Nhan thăm dò đi.” Trần Ca rất muốn đề nghị với đội trưởng Nhan, để bọn họ tháo hết nước của đập chứa nước. Nhưng ngẫm lại khả năng không lớn, đập chứa nước Đông Cương ở thượng du, nối liền với mấy nhánh của sông lớn. Trừ khi ngăn mạch nước của thượng du lại, nếu không nước trong đập chứa nước không có khả năng tháo cạn được.
“Mình nghĩ nhiều như vậy làm gì?” Do thiếu dưỡng khí, não Trần Ca bắt đầu trở nên mơ hồ.
Bàn tay để trên nắp quan tài, lòng bàn tay truyền đến cảm giác trơn ướt, dính dính. Cảm giác này vô cùng khó chịu, giống như để bàn tay vào trong mủ cao su vậy.
“Thứ gì bao phủ bên ngoài quan tài vậy nhỉ?” Trần Ca đưa tay lên nhìn thoáng qua. Lòng bàn tay anh biến thành màu đỏ tươi, không biết kia là loại tảo nào đó màu đỏ hay là thứ gì khác. Trần Ca có thể thấy rõ thứ có màu đỏ tươi trong lòng bàn tay mình còn động đậy, giống như nó có sinh mệnh vậy.
“Mặc kệ đi.” Trần Ca di chuyển tới phía đuôi quan tài. Có thể do có trải nghiệm khó quên ở thôn Hoạt Quan, động tác của anh rất thành thạo, hiểu rõ kết cấu của quan tài như lòng bàn tay.
Trần Ca mượn sức nâng của nước và sức nặng của thân thể mình, lay động nắp quan tài, mấy giây sau nắp quan tài đóng chặt hở ra một khe nhỏ.
Cái nắp quan tài này bị đóng đinh vào thân quan tài, rất giống phong tục trước kia ở Cửu Giang, tên là phong quan tài.
Trong dân gian rất ít thấy tục phong quan tài, bởi chỉ có người khiến tổ tông phải hổ thẹn mới bị con cháu phong quan tài và mai táng.
Trần Ca tốn rất nhiều sức cũng không mở được nắp quan tài này ra hoàn toàn. Khi anh đang nóng nảy thì một mùi máu tanh tràn vào xoang mũi, Hứa Âm tiến vào trong động, túm lấy một vị trí khác của nắp quan tài.
Anh ta cố né tránh đuôi quan tài, dường như ở nơi đó có giấu thứ gì đó khiến anh ta không thoải mái, thậm chí có thể nói là sợ hãi.
Có thêm sự trợ giúp của Hứa Âm, Trần Ca từ từ mở quan tài ra. Anh chiếu đèn pin vào trong quan tài. Cảnh tượng bên trong quan tài là cảnh anh chưa từng nghĩ tới.
Trong quan tài có một đống búp bê.
Không phải loại đồ chơi lưu hành trên thị trường, chắc hẳn là đồ tự làm. Chúng được chế tác cực kỳ thô sơ, bên trên không có bất cứ nhãn hiệu nào, nhưng lại viết từng cái tên.
“Chuyện gì thế này?”
Toàn bộ lực chú ý của Trần Ca đều đặt ở trong quan tài: “Điện thoại di động màu đen nói là vớt thi thể, ý là chỉ những con búp bê này sao? Bọn chúng chính là thi thể?”
Thời gian cấp bách, Trần Ca cũng không suy nghĩ nhiều, bàn tay đưa vào trong quan tài.
Nhưng khi anh vừa chạm tới những con búp bê trong quan tài kia, quan tài liền lắc lư một cái, mấy sợi dây thừng ở trong quan tài bị kéo thẳng.
Anh ngửa đầu nhìn lên, lúc này bốn bộ thi thể ở bốn góc quan tài đang nhìn chằm chằm về phía anh.
Bốn gương mặt người chết, tóc đen đan xen vào nhau, giống như một cái lưới lớn.
Trần Ca duy trì trạng thái bình tĩnh, chuyện đã đến bước này, không thể lui về sau được nữa.
Anh bất chấp cầm những con búp bê trong quan tài ra ngoài. Nói tới cũng kỳ lạ, vị trí tim của những con búp bê này bị một sợi dây thừng xuyên qua, chỉ cần lấy một con ra là có thể lôi tất cả búp bê ra ngoài.
Lúc Trần Ca kéo những con búp bê trong quan tài kia ra ngoài, anh cảm thấy hai chân mình đột nhiên tê dại, giống như có một bầy cá vừa bơi sát qua người anh.
Trần Ca liên tưởng đến tình cảnh bây giờ của mình, anh lập tức cảm thấy không ổn.
Anh chiếu ánh đèn xuống dưới, đồng thời cúi đầu nhìn xuống. Bên cạnh hai chân mình có vô số đứa bé có sắc mặt tái nhợt.
“Chúng xuất hiện lúc nào vậy?”
Âm Đồng của Trần Ca đảo qua, chẳng bao lâu sau anh đã phát hiện ra những đứa bé này còn chưa tính là quỷ, chúng chỉ là một số chấp niệm sắp tiêu tán, bọn chúng sống nhờ trên những con búp bê cũ nát kia.
“Chẳng lẽ những con búp bê này đại diện cho từng người sống? Đã từng có nhiều đứa trẻ chết vì gieo hạt đến vậy sao?” Chuyện này còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với anh tưởng tượng. Trần Ca dùng một tay lôi những con búp bê bị dây thừng xâu lại với nhau trong quan tài ra, chuẩn bị bơi lên trên.
“Đợi chút đã.” Trần Ca không do dự quá nhiều, cố gắng tháo ván quan tài ra. Hứa Âm không dám tới gần phần đuôi của nắp quan tài, chắc chắn trên chiếc nắp quan tài bình thường này có huyền cơ khác, anh quyết định mang nó về để nghiên cứu một chút.
Thi thể treo ở bốn góc quan tài cũng không hề ngăn cản Trần Ca. Nó có vẻ giống một loại nghi thức hơn. Còn về phần bí mật sâu trong đó thì phải tiến sâu vào trong hang động mới có thể xác minh được.
“Chắc hẳn nơi này cũng là do kẻ đầu sỏ ở ngoại ô phía đông sắp đặt. So với việc tiến vào hang động chưa biết rõ, tìm chồng của Hoàng Linh hỏi còn ổn thỏa hơn.”
Con người Trần Ca có một ưu điểm, đó là anh rất ít khi làm những chuyện không chắc chắn.
Dưới sự bảo vệ của Hứa Âm và quỷ vại, Trần Ca cầm lấy nắp quan tài và buộc dây thừng xâu mấy con búp bê lại, bơi xuyên qua tóc đen và cây rong.
Khi nổi lên mặt nước, Trần Ca hít một hơi thật sâu, anh ném những con búp bê và nắp quan tài lên thuyền. Sau đó, anh dùng hết chút sức lực cuối cùng của mình để bò lên thuyền.
Một hướng nào đó trên thuyền truyền tới chấn động rất nhỏ. Trần Ca xốc quần áo che phía trên ra, thấy màn hình điện thoại di động màu đen đang sáng, anh nhận được một thông báo mới.
[Người May Mắn Được Lệ Quỷ Quan Tâm, chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ luyện tập hai sao: Quỷ Nước Song Sinh! Thành công mở khóa cảnh tượng kinh dị dưới nước!]