Chương 594: Nhà ma phát triển đa dạng hóa
“Trước hết cậu phối hợp với tổ hai điều tra thi thể trong đập chứa nước. Chuyện còn lại giao cho chúng tôi là được rồi.” Mỗi lần Lý Chính đối thoại với Trần Ca đều có cảm giác kỳ lạ. Bất luận từ giọng nói hay cách tư duy của đối phương đều giống như một cảnh sát hình sự có kinh nghiệm thực chiến nhiều năm, có đôi khi anh ta nghi ngờ, có phải Trần Ca là nhân viên đặc biệt ngoài biên chế mà đội trưởng Nhan tìm được không?
Thậm chí Lý Chính còn cảm thấy, vào một ngày nào đó trong tương lai, Trần Ca sẽ vỗ vai mình và nói: “Thật xin lỗi, tôi cũng là cảnh sát”, anh ta cũng sẽ không cảm thấy quá mức kinh ngạc.
Làm nghề nào yêu nghề đó, nhưng sự theo đuổi chính nghĩa của Trần Ca đối với hung thủ giết người đã vượt ra khỏi phạm trù yêu thích. Rất khó tưởng tượng, hằng ngày anh ôm tâm trạng như thế nào để tìm ra từng vụ án bị vùi lấp ở nơi hẻo lánh bị lãng quên trong thành phố mà không mong nhận được đền đáp.
“Được, tôi sẽ phối hợp với bọn họ.”
Đội phụ trách điều tra xác chết trong đập chứa nước chính là đồn cảnh sát ngoại ô phía đông và tổ trinh sát hình sự số hai của chi cục thành phố. Trần Ca không quen bọn họ cho lắm, sau khi thẩm vấn một vài vấn đề cơ bản, hai bên tranh chấp vì quyền sở hữu nắp quan tài.
Cuối cùng, dưới sự khuyên can của tổ trưởng tổ trinh sát hình sự số hai, Trần Ca đồng ý tạm thời giao nắp quan tài và những búp bê trong quan tài cho cảnh sát. Sau khi pháp y và nhân viên giám định chuyên nghiệp giám định xong, cảnh sát sẽ chở thẳng tới nhà ma cho anh.
“Trên lưng của mỗi con búp bê này đều khắc một cái tên, mỗi cái tên ứng với từng đứa trẻ. Tôi đề nghị các anh điều tra hết những cái tên này, có thể sẽ có phát hiện không ngờ tới.” Ngoại ô phía đông đã yên bình rất lâu, đáng tiếc vẻ bình yên này chỉ là giả tạo, dưới mặt nước cuồn cuộn sóng ngầm. Không ai biết trong vũng nước sâu kia còn ẩn giấu bao nhiêu việc dơ bẩn.
3 giờ 30 phút sáng, nhân viên quản lý đập chứa nước và đội tìm kiếm cứu nạn chạy tới, vớt toàn bộ thi thể và quan tài ra.
Trong quá trình trục vớt, có một đội viên trong đội tìm kiếm cứu nạn nghe thấy bên trong hang động ở dưới đập chứa nước truyền ra một tiếng vang kỳ lạ. Có người còn thấy có một bóng đen lắc lư ở trong đó, không biết là bầy cá hay là thứ gì khác.
Việc trục vớt tiến hành rất thuận lợi, sau đó thi thể và quan tài được chở đi ngay lập tức, Trần Ca không còn chuyện gì làm nữa.
Sau khi được cảnh sát đồng ý, Trần Ca đón xe rời đi.
Anh chưa từng thấy cảnh tượng kinh dị được xây ở trong nước, nên anh rất tò mò về cảnh tượng mới này.
Hơn 4 giờ sáng, Trần Ca trở lại nhà ma của mình. Mở cửa lớn ra, anh đi thẳng xuống cảnh tượng dưới mặt đất.
Đi qua cầu thang âm u, Trần Ca phát hiện giữa Trường Trung Học Mộ Dương và Thôn Hoạt Quan có thêm một con đường nhỏ.
Nơi đó chỉ đủ để hai người đi song song với nhau, kéo dài sâu vào lòng đất, đi ở trong đó cho người ta cảm giác vô cùng ngột ngạt.
Tia sáng lờ mờ, không khí hơi ẩm ướt, Trần Ca mơ hồ nghe thấy tiếng sóng.
Cuối con đường nhỏ này là một mặt nước đen kịt, trên mặt nước có một chiếc thuyền nhỏ đang dập dềnh.
Chiếc thuyền bằng gỗ, nhiều nhất chỉ đủ hai người ngồi.
“Không có mái chèo sao?”
Trần Ca ném quỷ vại vào trong nước, ngoài dự liệu của anh, nước hơi sâu.
Trần Ca ngồi trên thuyền nhỏ, cho bàn tay vào trong nước, chậm rãi chèo về phía trước.
“Thiết kế này có vẻ hơi biến thái, muốn thuyền di chuyển thì phải dùng tay để chèo nước. Nếu như lúc này, quái vật và quỷ trốn trong nước ra ngoài, người trên thuyền sẽ tuyệt vọng như thế nào?”
Xuất phát từ việc suy xét về vấn đề an toàn, Trần Ca quyết định lát nữa anh sẽ về phòng đạo cụ làm một mái chèo nhỏ, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào xảy ra.
Men theo vách tường, thuyền nhỏ tiếp tục đi về phía trước. Cảnh tượng Quỷ Nước Song Sinh chỉ nhỏ bằng một nửa cảnh tượng Trường Trung Học Mộ Dương.
“Dù sao cũng là cảnh tượng hai sao, sẽ không đơn sơ như thế chứ?”
Trần Ca ngồi trên thuyền, cầm điện thoại chiếu sáng, quỷ vại đột nhiên ló đầu từ dưới nước lên, hai tay nó khua khoắng, chỉ vào trong nước.
“Mày nói dưới nước có cái gì sao?” Trần Ca nghĩ một lúc, cảm thấy rất cả khả năng này.
Mặt nước trống trải, trên thuyền nhỏ lại không có mái chèo, người trên thuyền chỉ có thể dùng tay để chèo thuyền, như vậy rất dễ bị thứ ở trong nước lôi xuống thuyền.
Nước lửa vô tình, bất kể lúc nào thì an toàn cũng là quan trọng nhất. Trần Ca muốn đảm bảo an toàn cho du khách, anh cởi áo khoác vẫn còn ẩm của mình ra, nhảy xuống nước một lần nữa.
Trần Ca sử dụng Âm Đồng để quan sát, anh kinh ngạc phát hiện ra một thế giới khác ở dưới mặt nước.
Cảnh tượng Quỷ Nước Song Sinh nghiêng xuống, càng đi vào trong, nước càng sâu, thứ ở dưới nước cũng càng nhiều.
Tới gần cửa vào ở dưới nước sẽ thấy có một số đồ dùng thường xuyên sử dụng hàng ngày bị chìm dưới đó, có ghế sofa cũ nát, cái bàn bị nghiêng, đèn bị vỡ nát, nhìn giống như mấy gian phòng bị chìm xuống đáy nước.
“Nơi mà người chết ở khi còn sống?” Anh lại nhìn ở đáy sông đầy mảnh vỡ búp bê, từng khuôn mặt không trọn vẹn như khảm nạm ở dưới đáy, nhìn chằm chằm thuyền nhỏ trên mặt nước.
Mảnh vỡ búp bê lại rải rác về phía trước, vô số mảnh vỡ búp bê đặt trong quan tài, chúng được xếp cùng một chỗ, khiến địa hình ở dưới nước trở nên hết sức phức tạp.
“Tạm thời cảnh tượng này không thể mở cho du khách vào, không có đủ bộ thiết bị, rất dễ xảy ra chuyện.” Thấy những đồ đáng sợ ở dưới nước thì còn kinh khủng gấp mười lần so với trên mặt đất. Đáng tiếc là quá nguy hiểm. Trần Ca mở nhà ma, với anh việc của mình cũng là ngành dịch vụ, cảnh tượng dưới nước là một phương hướng tốt, nhưng nhất định phải có đủ bộ thiết bị rồi mới trải nghiệm được.
“Nhưng cũng không hoàn toàn vô dụng. Về sau, những quỷ nước mà mình bắt được sẽ để ở đây.” Trần Ca hợp lực với quỷ vại, đẩy thuyền nhỏ lên bờ, sau đó anh ôm áo của mình men theo đường cũ trở về: “Trước hết, mày cứ ở lại nơi này đi.”
Tính cách của quỷ vại nhu nhược, cho nó một vại nước là nó có thể sống yên ổn trong đó mấy năm, tính cách này của nó thật sự có lỗi với tướng mạo của nó.
“Nếu mày thấy có du khách nào lén đi vào, nhớ phải khuyên bọn họ rời đi. Nếu bọn họ có rơi xuống nước, nhất định mày phải cứu bọn họ lên, hiểu chưa?” Trần Ca dặn dò quỷ vại xong, vẫn không yên lòng, anh lại chạy tới phòng dụng cụ, làm một cái ngăn đặt ở lối vào cảnh tượng.
“Ai mà ngờ trong nhà ma của mình lại có cảnh tượng dưới nước chứ?” Trần Ca nhìn nhà ma của mình, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác tự hào. Dưới sự xây dựng của anh, bên trong nhà ma có bệnh viện, trường học, thôn trang, khu dân cư, bây giờ có cả hồ nhân tạo mini nữa: “Bây giờ nhà ma mới thăng cấp tới Mê Cung Run Rẩy, nếu tiếp tục mở khóa, nhà ma này của mình có thể trở thành thành phố dưới lòng đất, được tạo thành từ vô số chuyện lạ và truyền thuyết kinh dị không?”
Khi mới nhận được chiếc điện thoại màu đen, Trần Ca từng nhìn thấy mấy chữ Thành Phố Ác Mộng trong nhiệm vụ, anh cảm thấy chắc hẳn đó mới là trạng thái cuối cùng của nhà ma.
Xử lý xong những chuyện này, Trần Ca đem quần áo ướt vào nhà vệ sinh, tắm sơ một cái, sau đó trở lại phòng nghỉ của nhân viên.
Anh vừa mới chuẩn bị lên giường đi ngủ, điện thoại di động của anh lại rung lên, lúc này Lý Chính gọi điện thoại cho anh.
“Tổ trưởng Lý à? Có chuyện gì không?”
“Tìm thấy chồng của Hoàng Linh rồi.” Giọng điệu của Lý Chính không ổn lắm, dường như bên phía bọn họ gặp phải phiền toái gì đó.
“Các anh tìm thấy ở đâu?” Trần Ca ngồi bật dậy, làm mèo trắng vừa lăn đến bên cạnh giật nảy mình.
“Chúng tôi xem camera giám sát ở ven đường, cuối cùng tìm được anh ta ở lối vào của đường hầm động Bạch Long. Lúc đó anh ta đã hôn mê rồi.”
“Đường hầm động Bạch Long?” Trần Ca cảm thấy cái tên này hơi quen tai. Đôi mắt anh dần dần trợn trừng lên, động Bạch Long chính là đường hầm bị bỏ hoang mà lúc trước anh làm nhiệm vụ mức khó ác mộng. Chính ở nơi đó, anh đã nhìn thấy mình bị sát hại thời còn niên thiếu.