Chương 599: Nếu như tôi nói
Khu vui chơi mở cửa lúc 9 giờ, thời gian còn lại của Trần Ca còn rất ít, vì vậy anh quyết định bây giờ đi qua đó tìm đường luôn.
“Tổ trưởng Lý, các anh không được chủ quan đâu đấy. Người này rất nguy hiểm, anh ta hoàn toàn không hề vô hại như vẻ ngoài. Đừng coi anh ta như một bệnh nhân tâm thần bình thường.” Trần Ca không biết khi nào Giả Minh sẽ tỉnh dậy. Sau khi dặn Lý Chính vài câu, anh rời khỏi phòng bệnh.
Anh bắt taxi đến chỗ Giả Minh từng thuê ngày trước. Trời vừa hửng sáng, trên đường rất ít người, thỉnh thoảng mới thấy vài chiếc xe chạy qua.
Trần Ca đã thức trắng cả đêm. Đầu tiên là đến trường phục hồi chức năng để đuổi theo quỷ nước, sau đó lại sang đập chứa nước để vớt xác, cuối cùng trở lại bệnh viện để hợp tác với cảnh sát điều tra Giả Minh. Anh tận dụng thời gian của cả đêm, không hề nghỉ ngơi một giây một phút nào.
Đầu óc lờ đờ, cơn buồn ngủ ập tới. Trần Ca chợp mắt trên taxi một lúc, khi đến nơi thì bị tài xế đánh thức.
Chỉ ngủ được mấy phút cũng chẳng ích gì, Trần Ca cảm thấy đầu như bị rót đầy nước.
Anh xoa xoa mặt rồi bước vào con hẻm nhỏ. Một luồng hơi lạnh phả vào trong mặt. Có thể là cách bài trí của tòa nhà có vấn đề, ánh sáng bên ngoài khó mà chiếu vào trong hẻm.
“Chẳng trách Giả Minh chạy ra khỏi nhà rồi mà vẫn không dám dừng lại, phải chạy đến đường cái mới bình tĩnh.”
Nơi đây là khu phố cổ, các tòa nhà xung quanh đều không cao, hầu hết là các tòa nhà nhỏ hai, ba tầng, trông rất cũ nát, một số còn sơn chữ "phá dỡ" màu đỏ trên tường.
“Những chuyện Giả Minh nói ở bệnh viện có lẽ đã xảy ra từ mấy năm trước, hy vọng bà lão chưa dọn đi, căn phòng vẫn còn ở đó.”
Theo địa chỉ Lý Chính cung cấp, anh lần mò rất lâu trong hẻm nhỏ mới tìm được nhà của bà lão.
Hàng xóm hai bên đều đã dọn đi hết, cửa sổ của một ngôi nhà còn có một lỗ thủng lớn, hẳn là đã lâu không có người ở.
“Nơi này thật khó tìm.” Trần Ca bước vào hành lang, nhìn thấy một vài chậu hoa ở góc tường. Có thể là do đã lâu không được tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, phần lớn hoa đều đã tàn, cành lá khô héo.
“Có ai không?” Trần Ca gõ cửa tầng một, khẽ lên tiếng gọi.
Không ai trả lời, trên hành lang chỉ có tiếng vọng của mình anh.
Trần Ca quay đầu nhìn lên trên lầu, luôn cảm thấy tòa nhà nhỏ này thật kỳ lạ.
Anh thử kéo cửa, cửa chống trộm ở tầng một bị kéo mở ra.
“Không khóa à?” Trần Ca tò mò nên mở hẳn cửa chống trộm ra.
Một mùi ẩm mốc nồng nặc bốc ra trong phòng. Trong phòng có một số đồ cũ chất đống, chiếc ghế sô pha là loại bọc nỉ của hai mươi mấy năm trước, đồng hồ treo tường và cái bàn ăn thấp bé trông như đồ của nhiều năm trước rồi.
“Trên tay nắm cửa không có bụi, đồng hồ trong nhà vẫn chạy bình thường. Chắc hẳn là trong nhà này vẫn có người ở.” Chưa được người ta đồng ý, Trần Ca sẽ không vào nhà người khác một cách tùy tiện. Anh ta lại hét lên bên ngoài, nhưng trong nhà vẫn không có ai trả lời. Thế nhưng trên tầng lại vang lên một tiếng động đặc biệt, giống như một quả bóng sắp hết hơi đang lăn trên mặt đất.
“Ở tầng ba?” Trần Ca bước lên tầng. Khi đi qua tầng hai, anh phát hiện cửa phòng ở tầng hai cũng đang mở, nhưng bên trong không có mùi gì khác lạ, cứ như có người quét dọn mỗi ngày vậy.
Sau khi dừng lại ở cửa tầng hai một lúc, Trần Ca tiếp tục đi lên trên.
Cửa sổ ở góc hành lang được che bằng vải đen. Trên tường không có đèn, bên ngoài trời đã sáng nhưng trên hành lang vẫn tối om.
“Có ai không?”
Giọng nói kỳ lạ chui vào tai anh. Trần Ca giống như những nhân vật chính liều mạng tìm đường chết trong các bộ phim kinh dị, bước từng bước về phía nơi phát ra âm thanh.
Anh bước lên bậc thang, thân thể hướng về một nơi tối hơn. Anh nắm lấy lan can, cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền đến từ lòng bàn tay.
Phòng cũ trên tầng ba không có ánh sáng. Trần Ca lấy điện thoại di động ra, bật đèn pin lên.
Anh chiếu về phía nơi phát ra âm thanh. Khi ánh sáng quét qua, có thứ gì đó vội vã vụt qua.
Cơ bắp căng cứng, Trần Ca nhìn lướt qua tầng ba. Cửa phòng tầng này bị tháo dỡ, trong phòng chứa đầy các thứ linh tinh, dễ thấy nhất là một cây đàn piano phủ đầy bụi.
Các phím đàn piano bị thiếu rất nhiều, như thể một ông già sắp rụng hết răng đang há miệng.
“Trước đây hẳn là nhà họ đã có một khoảng thời gian vui vẻ. Có một căn nhà ba tầng nhỏ và có thể mua được một cây đàn piano.” Trần Ca bước đến bên cây đàn piano, dùng ngón tay nhấn lên phím đàn, nhưng âm thanh du dương mà anh tưởng tượng lại không xuất hiện.
Trần Ca nhìn vào bên trong đàn piano. Bên trong có rất nhiều sợi tóc bị người ta nhét vào. Không biết có phải là ảo giác hay không, Trần Ca phát hiện những sợi tóc kia như đang chuyển động và chui vào bên trong cây đàn piano.
Anh vươn tay vào trong đàn, bình tĩnh nắm lấy một nắm tóc: “Có đen có bạc, vết cắt gọn gàng, giống như là bị người ta cắt vậy. Những thứ này là do bà lão chủ nhà cố ý thu gom ư?”
Cô con dâu của chủ nhà trọ gặp tai nạn khi còn rất trẻ, tóc không thể nào bạc được.
“Sao bà lão lại nhét nhiều tóc vào trong đàn như vậy?” Trần Ca ném mớ tóc trong tay lại chỗ cây đàn piano, nhưng lúc anh đưa tay về, tầm mắt bắt gặp một khuôn mặt xám xịt trong đống tóc. Hình như vừa rồi nó vẫn luôn nằm trên mớ tóc, quan sát Trần Ca.
“Thứ gì đây?” Trên tầng ba là căn phòng của vong hồn, dù có xuất hiện một số hiện tượng tâm linh thì Trần Ca thấy cũng rất bình thường.
Anh không hề hoảng sợ, để điện thoại sang một bên, chiếu đèn vào trong đàn, hai tay vò vào đống tóc: “Mày còn ở trong đó không?”
Không ai biết phía dưới sợi tóc ẩn chứa thứ gì, cũng không ai biết tiếp theo đây sẽ đụng phải cái gì. Ngón tay chạm vào đống tóc, cảm giác này không thoải mái chút nào.
Trần Ca tìm một hồi lâu vẫn không thấy đối phương. Anh đưa tay về, liếc nhìn đồng hồ bên cạnh. Chiếc đồng hồ này rất giống đồng hồ của nhà bà lão ở tầng một, chỉ khác là kim giây đang chuyển động trên mặt số.
Nó quay hết vòng này đến vòng khác, nhưng thời gian trên đồng hồ lại không thay đổi, dừng lại ở thời điểm 3 giờ 44 phút.
“Là 3 giờ chiều hay 3 giờ sáng? Thời gian đó xảy ra chuyện gì vậy?” Khi đồng hồ thu hút sự chú ý của Trần Ca, dưới cây đàn có thứ gì đó chạy ra. Trong phòng vang lên tiếng bóng nảy lên. Chờ đến khi Trần Ca phản ứng lại, tiếng động đó đã đi xuống tầng hai.
“Chạy rồi? Không, có lẽ là nó đang chỉ đường cho mình.” Trần Ca quay trở lại tầng hai. Anh luôn cảm thấy lúc này có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào lưng mình.
Âm thanh biến mất ở tầng hai. Điều trùng hợp hơn là góc mở của cánh cửa ở tầng hai rõ ràng là khác với trước đây.
“Trốn vào trong phòng?” Trần Ca đẩy cửa phòng tầng hai ra. Đây là căn phòng trong câu chuyện của Giả Minh.
Tuy nhiên, khác với những gì Giả Minh mô tả, tất cả các cửa sổ trong căn phòng này đều bị bịt kín bằng ván gỗ, mặc dù sạch sẽ và ngăn nắp nhưng trông chúng luôn có vẻ kỳ dị.
Trần Ca vào phòng, đi thẳng đến phòng vệ sinh có nhiều âm khí nhất trong tòa nhà.
Anh đẩy cửa ra, nhìn thoáng qua, sau đó dừng lại trước gương.
Anh nhìn chằm chằm vào mình trong gương một lúc lâu.
Nếu một người nhìn mình trong gương trong một thời gian dài, bộ não của họ sẽ sinh ra ảo giác rằng người trong gương sẽ ngày càng không giống mình, thậm chí xuất hiện cảm giác xa lạ và kinh dị không thể hình dung được.
Sau khi quan sát trong 5 phút, Trần Ca cũng không thấy tấm gương có vấn đề gì cả. Anh đoán cái bóng đã rời đi sau khi đạt được mục đích và không để lại đòn bí mật nào trong gương.
Tuy nhiên, vì cẩn thận, trước khi rời đi Trần Ca lại sử dụng Âm Đồng của mình một lần nữa. Khi con ngươi của anh híp lại, mắt anh bắt gặp một đôi chân màu xám.
Một đứa trẻ chúi đầu xuống đất đang đứng ở cửa phòng vệ sinh nhìn anh.
Anh đột ngột xoay người, quay đầu lại thì phát hiện phía sau không có gì cả. Anh lại nhìn vào trong gương, lần này cho dù dùng Âm Đồng, trong gương cũng không có bóng dáng của đứa bé nọ.
“Đâu rồi?”
Khi Trần Ca bước ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn về phía phòng khách, sắc mặt anh hơi thay đổi. Cửa phòng khách đã bị ai đóng lại.
Cửa sổ bị bịt kín bằng ván gỗ, và bây giờ cửa phòng cũng bị đóng lại khiến căn phòng trở nên ngột ngạt.
“Nhóc con nghịch ngợm đó làm à?” Anh bước tới cửa phòng khách, vặn thử khóa cửa thì phát hiện cửa đã bị khóa trái, không có chìa khóa thì không thể mở được.
Khi Trần Ca đang bối rối về chuyện khóa cửa, một hướng nào đó trong phòng khách vang lên một tiếng động nhỏ, rồi tiếng dòng điện roẹt roẹt truyền vào tai Trần Ca.
Anh quay lại nhìn. Trong căn phòng u ám ngột ngạt, TV vốn đã tắt không biết lại bị ai bật lên.
Hình ảnh màu xanh trắng méo mó xuất hiện trên màn hình, thỉnh thoảng còn nhấp nháy vài lần.
“Cảnh này từng xuất hiện trong câu chuyện của Giả Minh.” Giọng nói của Trần Ca rất bình tĩnh, có điều nhịp tim lại tăng lên một chút.
Anh còn chưa dứt lời, màn hình TV lại càng nhấp nháy nhanh hơn, có thể nhìn thấy một bóng mờ mơ hồ trong hình ảnh màu xanh trắng.
Cái bóng đó như đang từ từ tiến lại gần Trần Ca. Lúc đầu chỉ to bằng nắm tay, sau dần to bằng đầu. Khi thứ đó tiến lại gần, Trần Ca cũng có thể nhìn rõ hơn.
Đó là bóng dáng của một người phụ nữ, thân thể vặn vẹo méo mó, quần áo dính sát vào da thịt, cằm gãy và đôi mắt như sắp bật ra khỏi hốc mắt.
Màn hình TV nhấp nháy ngày càng nhanh. Sau mỗi lần nhấp nháy, người phụ nữ mơ hồ kia lại đến gần anh hơn một bước. Nhịp tim của Trần Ca cũng bắt đầu tăng nhanh không thể kiểm soát.
Khi người phụ nữ lớn cỡ một người bình thường, màn hình TV không thể hiện ra cả người của cô ta nữa. Trần Ca không hề do dự, đưa tay về sau, nhỏ giọng nói ra hai chữ.
“Hứa Âm!”
Anh vươn ngón tay ra sau lưng nhưng lại sờ vào khoảng không, trái tim Trần Ca đánh thịch một cái.
Anh chợt nhớ tới hồi sáng anh nhận được cuộc gọi của Lý Chính, đến bệnh viện hợp tác điều tra với cảnh sát.
Thời gian gấp rút, ba lô lại bị ướt trong đập chứa nước, cộng thêm trời đã gần sáng, anh đi tìm cảnh sát nên sẽ không gặp nguy hiểm, vì vậy anh không mang theo ba lô.
Ngón tay cứng đờ giơ lên sau lưng, Trần Ca từ từ ngẩng đầu lên, nhìn vào TV.
Mồ hôi lạnh chảy từng giọt từng giọt, ánh mắt của anh nâng lên từng chút một, rốt cục nhìn thấy được màn hình.
Trên màn hình TV chỉ có những hình ảnh trắng xanh nhấp nháy và méo mó, nhưng bóng dáng người phụ nữ kia đã biến mất.
Cảm giác bức bối biến mất ngay lập tức, Trần Ca thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vào lúc này, sau cổ anh truyền đến cảm giác ngứa ngáy, như thể tóc anh vô tình chạm vào da anh.
Mi mắt khẽ giật, Trần Ca cũng đã từng nghe thấy cảnh này trong câu chuyện của Giả Minh.
Anh chậm rãi xoay người, dùng khóe mắt liếc nhìn đằng sau. Một đôi mắt trắng bệch ở sát sau lưng anh đang nhìn anh chằm chằm.
Lúc này, người phụ nữ trên màn hình TV với thân hình vặn vẹo, gãy cằm và đôi mắt gần như lồi ra, đang đứng sau lưng anh.
Da mặt khẽ run rẩy, Trần Ca cảm thấy không khí như đông cứng lại. Anh nhìn mái tóc rối bù giống như bị người nào đó kéo điên cuồng của người phụ nữ, chậm rãi lùi lại một bước.
Chân vấp phải thứ gì đó, Trần Ca ngã ngồi xuống ghế sô pha. Anh nhìn bóng quỷ càng lúc càng gần, hỏi gần như theo bản năng: “Nếu tôi nói tôi đến đây để giúp cô, cô có tin không?”