Chương 600: Người không có cái bóng
Mái tóc bù xù đung đưa theo gió. Trong cổ họng người phụ nữ vang lên tiếng ma sát của xương cốt. Cô ta di chuyển rất nhanh, Trần Ca vừa nói xong, cơ thể cô ta đã đè tới.
Thông qua phản ứng của nữ quỷ, cô ta không muốn nghe Trần Ca nói.
“Lâu lắm rồi mình không có cảm giác này.” Tựa như đang nhảy múa bênh cạnh bờ vực, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống. Lưng Trần Ca áp sát vào lưng ghế sô pha, hai tay nắm lấy tay vịn của ghế.
“Tôi không có ý định xúc phạm. Tôi đến đây chỉ để tìm hiểu rõ một điều! Vài năm trước, trong phòng đó có một người khách trọ bị ác quỷ bám thân. Lúc đó các người từng xuất hiện nhắc nhở anh ta. Bây giờ anh ta đang gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nếu không làm rõ nguyên nhân, chắc là anh ta không sống được bao lâu đâu!”
Nếu đổi lại là những người khác, e là họ đã sợ hãi đến mức nói năng lộn xộn, la hét điên cuồng hoặc thậm chí suy nhược thần kinh. Nhưng Trần Ca thì khác, anh dùng thời gian ngắn nhất để nói hết những điều mình muốn nói.
Nữ quỷ không tiếp tục tới gần. Trần Ca thở phào nhẹ nhõm, muốn đổi một tư thế thoải mái hơn. Thế nhưng vừa xoay cổ, anh lập tức nhìn thấy một đứa trẻ đứng ở bên cạnh.
Da của đứa trẻ xám xịt một cách bất thường, xương sống bị gãy, đầu gục vào ngực, mắt đảo từ dưới lên trên, nhìn thẳng vào Trần Ca.
“Đây có phải là con của cô không? Đúng là một cậu bé đáng yêu...” Trần Ca lên tiếng. Anh biết Giả Minh chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng đám ma quỷ ở căn nhà cũ, anh ngập ngừng một chút rồi nói ngay: “Người thuê nhà đó là bạn thân nhất của tôi, anh ta từng nói với tôi rằng khoảng thời gian hạnh phúc nhất của anh ta là ở trong ngôi nhà cũ này. Bà chủ nhà đối xử với anh ta rất tốt, anh ta rất trân trọng những kỉ niệm này. Nhưng gần đây anh ta như đã hoàn toàn biến thành người khác, cứ nói cái gì mà chỉ khi phá hủy mọi thứ tươi đẹp thì anh ta mới có thể hoàn toàn kiểm soát được bản thân. Lúc đầu tôi còn tưởng anh ta nói đùa, nhưng ai ngờ đâu đầu óc anh ta có vấn đề thật. Nếu tối qua tôi không gọi điện báo cảnh sát, ngăn anh ta lại, anh ta đã xách dao xuất hiện trong căn nhà cũ này!”
Bị kẹt giữa hai con quỷ, Trần Ca không biết mình đang nói cái gì, tóm lại anh cứ đẩy hết mọi chuyện cho Giả Minh là được.
Những ma quỷ trong căn nhà cũ hẳn đã từng gặp cái bóng, Trần Ca cảm thấy anh nói những điều này sẽ khiến họ nhớ lại những chuyện từ vài năm trước.
Anh không cần trực tiếp thuyết phục ma quỷ trong căn nhà cũ, chỉ cần đối phương cho anh một cơ hội lên tiếng, chỉ cần đối phương không trực tiếp xông lên giết anh, chuyện còn lại sẽ rất dễ dàng.
“Tôi không tin bạn mình lại làm chuyện như vậy, nhưng tôi nhất định phải nói với hai người rằng bà chủ nhà đang ở trong tình huống nguy hiểm, con quái vật trong cơ thể bạn tôi muốn giết bà ấy!” Trần Ca càng nói càng kích động, dần dần không còn sợ hãi nữa: “Bà lão là một người tốt, người tử tế không nên bị tổn thương!”
Giả Minh chỉ là người qua đường với những ma quỷ trong căn nhà cũ, nhưng bà lão thì khác, bà chính là người thân của họ.
Trần Ca nói xong, đứa trẻ đứng bên cạnh anh quay lại nhìn nữ quỷ.
Các đường nét trên khuôn mặt bị biến dạng khiến Trần Ca không cách nào nhìn thấy gì từ khuôn mặt của nữ quỷ.
Bộ não của anh quay cuồng nhanh chóng, kết hợp với kinh nghiệm phong phú trước đây, anh mô phỏng ba kế hoạch khác nhau trong đầu. Nhưng khi anh chuẩn bị thực hiện kế hoạch khác, nữ quỷ và đứa trẻ đột nhiên lui về hai phía.
Cửa phòng bị mở ra, một bà lão chừng bảy tám mươi tuổi đang cầm chìa khóa, vẫn lẩm bẩm một mình: “Thiến Thiến? Các con về đấy à?”
Da bà lão đầy nếp nhăn, nhìn vào trong phòng với vẻ mong đợi, kết quả lại thấy Trần Ca đang nằm co ro trên sô pha.
“Bà nghe cháu giải thích đã!” Trần Ca vội vàng đứng dậy đi về phía bà lão, nhưng quần của anh lại bị ai níu lại.
Anh quay đầu nhìn đằng sau. Đứa trẻ núp ở sau ghế sô pha vươn tay bắt lấy chân anh, cái đầu quái dị lắc lư từ bên này sang bên kia, như muốn cảnh cáo Trần Ca đừng nói ra sự tồn tại của nó và nữ quỷ.
“Đừng lo.”
“Cậu đang nói chuyện với ai?” Mặc dù đã lớn tuổi nhưng bà lão vẫn chưa lẩm cẩm. Bà cầm chìa khóa bước vào phòng, nhìn thẳng về phía sau Trần Ca, lúc này bé trai và nữ quỷ đã biến mất.
“Lúc nãy cháu có nói chuyện à?” Trần Ca thấy bà lão vào phòng thì khẽ nói: “Bà ơi, bà đừng hiểu lầm, cháu không phải là kẻ trộm đâu, cháu chỉ muốn qua đây hỏi bà một vài chuyện mà thôi. Vừa rồi cháu thấy cửa không khóa nên muốn vào tìm bà, không ngờ có gió thổi qua, vô tình khóa cửa lại.”
“Gió khóa trái cửa từ bên ngoài được à?" Bà lão rất khó lừa. Bà nhìn Trần Ca rồi đột nhiên thò tay vào túi. Khi Trần Ca đang cảnh giác cao độ, bà lấy một chiếc khăn tay đã được giặt sạch sẽ từ trong túi ra: “Lau mồ hôi đi. Dù cậu có là kẻ trộm, cái phòng cũ này của tôi cũng không có gì đáng giá.”
“Bà ơi, bà tốt quá.” Trần Ca hoàn toàn bình tĩnh lại, anh cũng không muốn vòng vo: “Cháu có một người bạn từng sống ở chỗ bà một thời gian, hiện tại tình trạng của anh ta rất tệ. Anh ta luôn nói rằng có một người khác đang sống trong cơ thể mình, còn đòi phá hủy mọi ký ức đẹp đẽ trước đây...”
“Cậu cũng tới đây vì Giả Minh?” Bà lão cắt lời Trần Ca.
Chân mày khẽ cau lại, Trần Ca lập tức hỏi lại: “Có người tìm anh ta trước cháu sao?”
“Mấy ngày trước, một vị cảnh sát họ Nhan đến gặp tôi xác minh một số thứ.”
“Họ Nhan? Chú ấy hỏi gì?" Trần Ca lập tức nghĩ đến đội trưởng Nhan.
“Thì hỏi ấn tượng của tôi về Giả Minh. Đứa trẻ kia đến từ nông thôn, chân chất cần cù, nhưng tính nó hơi cộc cằn, kém may mắn.” Bà lão nhắc đến Giả Minh bằng vẻ tiếc hận.
“Vậy chú ấy có hỏi tại sao Giả Minh lại chuyển đi không?” Trần Ca cảm thấy mình đã đánh giá thấp chi cục thành phố. Trước khi Giả Minh lên tiếng, đội trưởng Nhan đã điều tra rõ quá khứ của Giả Minh.
“Có hỏi. Thật ra tôi cũng không biết tại sao đứa trẻ đó lại vội vàng rời đi, không đem theo giường chiếu hay hành lý gì cả. Tôi muốn gửi cho nó, nhưng nó cũng không cần.”
“Vậy bà còn có thể nhớ được chuyện xảy ra vào tối hôm trước khi anh ta chuyển đi hay không? Ngày hôm đó hẳn là anh ta trở về nhà khá muộn.” Trần Ca muốn so sánh lời của bà lão với Giả Minh để xem Giả Minh có nói dối hay không.
“Tôi vẫn luôn ở trong phòng của mình, không...” Bà lão nói đến đây thì dừng lại, nhìn chằm chằm gương mặt Trần Ca một lúc lâu: “Có phải tôi đã từng gặp cậu không?”
“Từng gặp cháu?” Lần này Trần Ca thật sự ngạc nhiên.
“Đúng rồi, tôi nhớ rồi. Tối hôm đó tôi nghe thấy Giả Minh đi tới đi lui trong phòng, tôi tưởng nó đang cãi nhau với Tiểu Linh nên muốn sang khuyên bảo, nhưng khi bước lên tầng hai, tôi thấy trước cửa nhà nó có một người đang đứng.” Bà cụ chậm rãi nâng cánh tay lên, bàn tay gầy guộc chỉ vào Trần Ca: “Là cậu, người đứng ở cửa nhà nó ngày hôm đó là cậu!”
Bà lão hoảng sợ. Nếu mọi chuyện phát triển theo hướng như bà nghĩ, lúc này Trần Ca nên nở một nụ cười toe toét, rồi nói gì đó kiểu như nếu bà đã nhìn thấy mặt tôi, vậy thì tôi không thể giữ bà lại được.
Nhưng tình huống thực tế là Trần Ca chủ động tránh xa bà lão, ngồi ở trên sô pha lẳng lặng suy nghĩ.
Bà lão cũng nhìn thấy "người" giống Trần Ca, điều này chứng tỏ quả thật cái bóng đó có liên quan đến Trần Ca, ít nhất hai người trông rất giống nhau.
“Chẳng trách đứa bé và nữ quỷ gặp mình rồi cứ nhìn chằm chằm vào mặt mình, hẳn là bọn họ cũng sợ hết hồn ấy chứ.” Trần Ca thì thào. Nói xong, anh lại nhìn bà lão: “Bà ơi, hôm đó cái người trông giống cháu mà bà thấy có làm gì lạ không?”
Bà lão lắc đầu: “Cậu ta cứ đứng ngoài cửa thôi. Đúng rồi, lúc đó tôi đang cầm một cái đèn, nhưng khi đèn chiếu vào cậu ta, tôi thấy cậu ta như không có cái bóng.”