Chương 797: Cơn ác mộng do tất cả mọi người dệt nên
“Không thành vấn đề.”
Chu Đồ đồng ý không chút do dự, cậu ta cảm thấy học sinh nghe lời thầy giáo là chuyện rất bình thường.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Chu Đồ, Trần Ca khẽ gật đầu. Anh không cần câu lạc bộ phát triển mạnh, chỉ cần mọi thành viên đều tuân theo mệnh lệnh và có thể hợp tác với anh là được.
“Không bao lâu nữa, các em sẽ cảm thấy may mắn vì sự lựa chọn của mình.” Trần Ca nhìn khu dạy học phía Tây sôi động: “Tôi không cố ý thay đổi tất cả, chỉ là mỗi người đều nên có quyền được biết chuyện, suy cho cùng thì giấc mơ này được dệt nên bởi kí ức của tất cả chúng ta.”
Các học sinh không hiểu Trần Ca đang nói gì, họ chỉ cảm thấy thầy giáo này cứ hay lải nhải, không giống như những giáo viên khác cho lắm.
“Được rồi, mọi người đều biết nhau cả rồi, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu hoạt động hôm nay của câu lạc bộ.” Trần Ca ra hiệu cho các thành viên câu lạc bộ xích lại gần: “Các em có từng nghe bất kỳ chuyện lạ nào về trường chúng ta chưa?”
“Thầy à, thầy muốn làm gì?” Chu Đồ chợt có linh cảm không may, hình như thầy giáo này sắp làm chuyện gì đó rất nguy hiểm.
“Tên của câu lạc bộ của chúng ta là câu lạc bộ nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên, vì vậy hoạt động của câu lạc bộ của chúng ta là nghiên cứu các hiện tượng siêu nhiên, chuyện này có gì sai à?" Trần Ca nói nghiêm túc đến nỗi ngay cả học sinh cũng không tin.
“Nói như thế thì cũng không sai, nhưng chúng ta cứ đi tìm kiếm hiện tượng siêu nhiên thế này thì có khi nào sẽ bị người khác coi thành…” Chu Long ho khan, thật sự không nghĩ ra từ nào để hình dung: “Hơn nữa, bây giờ đã hơi muộn rồi, nếu như bị những giáo viên khác nhìn thấy, liệu họ có nói chúng ta không?”
“Đừng lo.” Trần Ca lấy giấy chứng nhận tư cách giáo viên của thầy Bạch ra, vô tình dùng ngón tay che bức ảnh: “Trường học sẽ không quan tâm đâu, có thầy ở đây rồi.”
Nhìn thấy giấy chứng nhận tư cách giáo viên của Trần Ca, Chu Đồ và Chu Long đều thả lỏng, nhưng Vương Nhất Thành vẫn cau mày, giống như trong lòng có tâm sự.
“Tiểu Vương, em định nói gì? Đừng do dự. Sau khi gia nhập câu lạc bộ, chúng ta đều là người một nhà.”
“Thầy Bạch, em đang nghĩ nếu chúng ta thật sự nhìn thấy thứ không nên thấy thì phải làm sao đây? Chỉ dựa vào mấy người chúng ta thôi sao?" Không biết Vương Nhất Thành bị câu chuyện ma mà đàn anh kể dọa sợ hay là do trong trí nhớ có những thứ chưa bị loại bỏ sạch sẽ, nói tóm lại là lúc biết được Trần Ca muốn đưa họ đi tìm hiện tượng siêu nhiên, phản ứng của cậu ta hơi kì quái.
“Có một số thứ các em phải tận mắt nhìn thấy thì mới tin tưởng được, ngoài ra không cần lo lắng về vấn đề an toàn, tuy câu lạc bộ của chúng ta ít người nhưng tất cả đều là người tài, hơn nữa có thầy ở đây, tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.” Trần Ca dùng ngữ khí khẳng định, vẻ mặt bình thản, mang đến cho người ta một loại cảm giác vô cùng đáng tin cậy: “Kể xem nào, các em nghe được những chuyện lạ gì trong khuôn viên trường học rồi?”
Quảng trường nhỏ không còn sôi động nữa, hầu hết các học sinh đều đã đăng ký câu lạc bộ, nhiệt độ xung quanh như cũng giảm xuống một chút.
“Em từng nghe kể một chuyện lạ, có lẽ là hư cấu, nhưng em đã gặp người trong cuộc.” Trương Cự là người đầu tiên lên tiếng: “Hôm qua khi em đến trường, vì tình huống của em đặc biệt nên giáo viên đã gọi em đến văn phòng và hỏi em có cần giúp đỡ không. Lúc đó trong phòng có một đàn anh cứ khóc mãi không ngừng, luôn miệng gọi tên một cô gái.”
“Em nghe trộm cuộc nói chuyện giữa thầy và anh ấy mới biết được cái tên mà đàn anh cứ gọi mãi không ngừng chính là một trong số rất nhiều người theo đuổi anh ấy. Vào ngày sinh nhật của anh ấy, người theo đuổi anh ấy đã hẹn anh ấy tới một rừng cây nhỏ để tỏ tình, kết quả là bị anh ấy từ chối.”
“Lúc đó, anh ấy cũng không nghĩ nhiều. Sau khi đi về, anh ấy đi hát và uống rượu với bạn cùng phòng và quên mất chuyện đó.”
“Nhưng đến ngày thứ hai, nhà trường phát hiện cô gái kia mất tích, cuối cùng tìm thấy xác cô gái trong rừng, trạng thái tử vong vô cùng khủng khiếp.”
“Đáng sợ nhất chính là cô gái đó đã chết trước khi gặp vị đàn anh này, hiện vẫn chưa ai lý giải được nguyên nhân, đàn anh kia cũng chuẩn bị nghỉ học do áp lực tinh thần quá lớn.”
Trương Cự sờ gương mặt từng bị lửa đốt của mình: “Hết rồi, tình huống cụ thể thì em cũng không biết, nếu như mọi người muốn đi tới rừng cây đó thì em có thể dẫn đường.”
“Cô gái đó chết trước khi gặp đàn anh, có khi nào đàn anh nói dối không? Thực ra cậu ta là kẻ giết người, cô gái đó vốn không hề thích cậu ta?" Trần Ca nghĩ đến cô gái mà anh nhìn thấy trong rừng cây ở khu dạy học phía Đông, đối phương tràn đầy phẫn uất, không thể nào giao lưu được.
“Em thì nghĩ kẻ sát nhân là người khác. Cô gái chỉ muốn gặp người mình yêu thêm một lần nữa vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, tiếc là người đó lại không thích cô ấy.” Chu Long chạm vào vết sẹo do xóa xăm trên cánh tay.
“Đó là tên của một người sao? Không nhìn ra, cậu cũng lãng mạn thật đấy.” Chu Đồ liếc nhìn cánh tay của Chu Long, sau đó nhìn về phía Trần Ca: “Thầy ơi, không bằng hôm nay chúng ta đi vào rừng cây kia đi, kết thúc sớm, trở về phòng ngủ sớm, thầy xem trên quảng trường cũng không còn mấy người nữa rồi.”
“Đừng vội, những người còn lại có từng nghe chuyện lạ gì không?”
“Chuyện lạ thì em chưa nghe qua, nhưng em đã xem một đoạn kịch ngắn rất thú vị trên mạng.” Chu Long sờ lên vết sẹo trên cánh tay theo thói quen: “Nội dung đại khái là một chàng trai rất đơn thuần gặp được một cô gái mình thích. Cậu ta lấy hết can đảm để tỏ tình với cô gái, cô gái không đồng ý mà cũng không từ chối, chỉ nói rằng nếu có thể gặp lại nhau trong cùng một trường đại học, họ sẽ ở bên nhau mãi mãi.”
“Thành tích học tập của chàng trai rất kém. Cậu ta nỗ lực điên cuồng cho lời hẹn này, nhưng nền tảng của cậu ta quá kém, muốn thay da đổi thịt, thi đậu trường tốt trong vài tháng ngắn ngủi là một chuyện cực kỳ khó khăn.”
Chu Long nói đến đây thì vẻ mặt trở nên hơi kỳ lạ, có lẽ chính cậu ta cũng không nhận ra: “Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, chàng trai và cô gái cuối cùng đã gặp nhau trong cùng một trường đại học.”
“Chỉ cần có nỗ lực, lúc nào cũng không tính là muộn, đây cũng coi như là người có tình cuối cùng cũng về được với nhau.” Trương Cự ở bên cạnh cảm thán.
Sau khi nghe những lời của Trương Cự, vẻ mặt của Chu Long càng thêm kỳ lạ, cậu ta lắc đầu: “Cô gái kia thi đậu viện y học hàng đầu trong nước, còn điểm của chàng trai cách điểm trường đó 150 điểm.”
Trần Ca như hiểu ra điều gì đó khi nghe thấy ba chữ viện y học, nhưng các thành viên câu lạc bộ khác vẫn còn ngơ ngác.
“Vậy làm thế nào mà cậu ta gặp được cô gái?”
“Trong một lớp học giải phẫu.”
Tay của Chu Long đâm vào trong thịt, nhưng cậu ta không để ý chút nào: “Chàng trai bị người ta lấy ra khỏi formalin và đặt trên bàn thí nghiệm của cô gái, họ gặp nhau trong cùng một trường đại học, mọi người nói xem cô gái có giữ lời hứa không, sẽ mãi mãi ở bên chàng trai?”
Vẻ mặt càng ngày càng kỳ lạ, nhưng Chu Long lại hoàn toàn không nhận ra sự khác thường của bản thân.