Chương 798: Đồng hồ cát đảo ngược
Dường như Chu Long không nhận ra sự khác thường của bản thân, cậu ta không nói ra tên của chàng trai hay cô gái, nhưng dáng vẻ của cậu ta cứ như cậu ta đã trải qua chuyện tương tự.
“Này!” Vương Nhất Thành rất nhát gan, phát hiện Chu Long trông như trúng tà, bèn vươn tay đẩy đối phương một cái.
Vẻ mê man trong mắt của Chu Long lập tức biến mất, cậu ta nhìn vài người xung quanh rồi đột nhiên bật cười: “Có làm mọi người sợ không? Lần đầu nghe chuyện này, tôi cũng sửng sốt đấy, mọi người có biết không? Thực ra đoạn kịch này vẫn còn một phần nữa, trong đầu tôi vẫn còn ấn tượng sơ sơ, nhưng tôi không làm sao nhớ ra được nữa.”
“Còn có phần sau nữa?”
“Đúng vậy, nhưng tôi quên mất rồi.” Chu Long cười: “Tại sao mọi người đều nhìn tôi như thế? Đây chỉ là một đoạn kịch ngắn tôi xem ở nơi khác thôi, không phải là chuyện lạ xảy ra trong trường đại học của chúng ta đâu.”
Chu Long phát hiện những người khác vẫn đang nhìn mình chằm chằm, nụ cười trên mặt dần biến mất: “Mọi người không tin tôi à? Trường chúng ta đâu phải đại học y khoa...”
“Trường chúng ta là đại học tổng hợp, có ba chuyên ngành y khoa. Vì số lượng giáo viên ít cho nên có rất ít học sinh, bình thường gần như không thấy họ đâu, có điều bọn họ có ba phòng thí nghiệm riêng trong tòa nhà phòng thí nghiệm.” Tuy mọi người đều là học sinh mới nhưng Trương Cự lại hiểu rất rõ về trường học, biết rất nhiều thông tin mà người khác không biết.
“Trường học của chúng ta có phòng giải phẫu sao?” Chu Long ngẩn người: “Tôi chỉ nói bừa thế thôi, mọi người đừng xem là thật nhé.”
“Câu lạc bộ nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên của chúng ta là để tìm ra sự thật, còn chuyện có thật hay không thì chúng ta đến hiện trường là sẽ biết ngay thôi.” Trần Ca cũng rất thích thú với câu chuyện mà Chu Long kể. Trước đây Chu Long là một tên côn đồ, còn từng vì tranh chấp với bên quản lý trật tự đô thị mà phải vào trại giáo dưỡng, quá khứ của cậu ta rất giống với cậu bé hư hỏng trong câu truyện mà cậu ta kể, lại thêm nữa là biểu hiện kì lạ vừa rồi của cậu ta, muốn Trần Ca không nghi ngờ cũng khó.
“Chu Long cũng không nhớ gì về kỳ nghỉ hè cuối cùng sau khi tốt nghiệp cấp ba, có lẽ có một số chuyện đã xảy ra trong kỳ nghỉ hè đó.” Trần Ca đã nắm được rất nhiều manh mối từ những đứa trẻ này, sau đó anh sẽ vào trường để xác minh.
“Mọi người đều tích cực tham gia, điều này khiến thầy rất hài lòng. Tối nay chúng ta hãy đến những nơi mà các em vừa đề cập.” Trần Ca nói với Trương Cự: “Đến khu rừng mà em đã đề cập trước đã. Em đã gặp tận mắt đàn anh sắp nghỉ học kia, những gì đã xảy ra với cậu ta có khả năng là sự thật.”
“Được, mọi người đi theo em.” Trương Cự cúi đầu, dường như đây là cách đi đứng của cậu ta, làm như vậy có thể che đi vết sẹo trên mặt cậu.
Cậu ta rất quen thuộc với ngôi trường, không giống học sinh mới chút nào, nhưng có thể thấy rằng sự quen thuộc kia như đã ngấm vào xương, cứ như thể cậu ta vốn thuộc về ngôi trường này vậy.
Lúc này không có nhiều người trong quảng trường nhỏ, cũng không có mấy ai chú ý đến mấy người họ lắm.
Dù người ngoài có nhìn thấy thì họ cũng sẽ không nghi ngờ, cùng lắm thì chỉ tò mò, dù sao thì tất cả các thành viên trong câu lạc bộ của Trần Ca đều khá khác biệt.
Khu rừng kia cách xa quảng trường nhỏ, Trần Ca nhân cơ hội này để làm quen với địa hình của trường.
Khu dạy học phía Tây rất lớn, bọn họ đi bộ hơn mười phút vẫn chưa thể nhìn thấy biên giới.
“Bên kia có một cái hồ nhân tạo. Bởi vì trước đây đã từng xảy ra vụ đuối nước, thế nên ban đêm trường cấm đến gần, chúng ta đi cách xa ra một chút.” Trương Cự chỉ vào bóng tối phía xa. Nếu cậu ta không nói trước, Trần Ca cũng sẽ không biết nơi đó thực ra là một cái hồ.
Mặt nước phẳng lặng, không một tia sáng, nó giống như một cái hố đen nuốt chửng mọi thứ hơn là một cái hồ.
Đi thêm vài phút nữa, Trương Cự dừng lại: “Thi thể cô gái được tìm thấy trong rừng cây này.”
Sân trường vào ban đêm rất đáng sợ, may mà hai bên đường có đèn đường, ánh sáng khiến cho mọi người cảm thấy an tâm.
“Ở đây trước kia không có đèn đường, sau khi chuyện kia xảy ra, nhân viên trường học đã lắp đèn ở hai bên con đường này.” Trương Cự đi vào rừng trước, Trần Ca theo sát phía sau.
Anh ở rất gần Trương Cự, có thể cảm nhận rõ ràng rằng Trương Cự đã thả lỏng rất nhiều sau khi vào rừng.
Có lẽ là do không ai có thể nhìn rõ khuôn mặt đầy sẹo của cậu ta ở nơi bị rừng cây chắn sáng.
“Nơi này cũng không có gì đặc biệt.” Lúc mấy người vừa tiến vào rừng cây còn hơi sợ hãi, lo lắng không biết lỡ gặp phải cô gái kia thì phải làm sao? Nhưng sau khi vào trong được một thời gian, tất cả đều cảm thấy hơi ngán ngẩm.
“Thầy Bạch, chuyện lạ đó chắc là giả rồi, trong rừng trông rất bình thường, không có dấu vết giết người.” Chu Đồ đang muốn rời đi, lại thấy Trần Ca đang đứng đơ ra trước một cái hốc cây, bèn tỏ vẻ khó hiểu mà qua đó: “Thầy Bạch, thầy đang nhìn cái gì vậy?”
Trần Ca không để ý đến Chu Đồ, không quay đầu lại mà chỉ lên tiếng: “Trương Cự, trong câu chuyện lạ mà em nhắc đến, có phải đầu của cô gái được tìm thấy trong hốc cây không?”
“Vâng.” Trương Cự hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó nghĩ lại, Trần Ca là giáo viên của trường, biết chuyện này là chuyện rất bình thường.
“Cái hốc cây này từng giấu đầu người?” Vương Nhất Thành loạng choạng lùi lại một bước, cậu ta là người nhát gan nhất trong đám.
“Đừng chạy lung tung, tóc của người chết vẫn còn vương trên cành cây sau lưng cậu đấy.” Trương Cự nhẹ nhàng đỡ Vương Nhất Thành, tránh cho cậu ta ngã xuống.
“Đừng làm cậu ấy sợ, cho dù ở nơi này từng có án giết người, cũng sẽ không có mấy chuyện lạ như tà ma gì đó đâu.” Chu Đồ không tin có ma, bây giờ cậu ta chỉ muốn rời đi.
“Tiểu Chu, sự thật đáng sợ hơn em nghĩ rất nhiều.” Trần Ca còn chưa định nói cho đám Chu Đồ biết là anh đã nhìn thấy một hốc cây giống hệt ở khu dạy học phía Đông, hơn nữa bên trong còn có một cái đầu người.
“Khu dạy học phía Đông và phía Tây đúng là giống nhau ở một số khía cạnh, nhưng mình vẫn không hiểu rõ một điều, đều là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tại sao cô gái lại sống ở khu dạy học phía Đông, trong khi chàng trai mà cô ấy thích lại sống ở khu dạy học phía Tây? Chủ nhân của trường học phân chia những học sinh này ra theo tiêu chuẩn gì vậy?”
Sự khác biệt giữa nữ quỷ hốc cây và Trương Cự là một người vẫn duy trì lý trí và trông giống như một người bình thường, người còn lại bị bóp méo bởi lòng thù hận, trong mắt là nỗi oán hận không thể hóa giải được.
“Trạng thái tinh thần của học sinh ở khu dạy học phía Đông và phía Tây hoàn toàn khác nhau. Các học sinh ở khu dạy học phía Tây vui vẻ hơn, nhiệt tình hơn và có nhiều cảm xúc tích cực, trong khi học sinh ở khu dạy học phía Đông bị những cảm xúc tiêu cực bám theo, giống như nửa người nửa quỷ.”
Sau một hồi suy nghĩ, Trần Ca nhớ tới một bức tranh sơn dầu nào đó trong phòng vẽ tranh.
Loại bỏ tuyệt vọng và cảm xúc tiêu cực trong cửa, liệu trong cửa có thể trở lại bình thường hay không?
Bây giờ cảnh tượng của hai khu dạy học rất giống với cảnh tượng trong bức tranh sơn dầu, khu dạy học phía Tây vận chuyển mọi cảm xúc tiêu cực qua trạm xử lý rác thải đến khu dạy học phía Đông, giữ cho nơi này bình thường bất cứ lúc nào.
Hai khu dạy học giống như một chiếc đồng hồ cát, và trạm xử lý rác thải chính là cái miệng nhỏ ở giữa đồng hồ cát đó.
“Hình như mình hiểu được chủ nhân của trường học định làm gì rồi.”
Trần Ca thò tay vào trong hốc cây, bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ, không có gì cả.