Chương 800: Cái chết của cô ấy liên quan tới tôi
Thang máy chở hàng chậm rãi đi lên, và cuối cùng dừng lại ở lầu sáu.
Cửa thang máy màu xám bạc mở ra trước mặt Trần Ca, hơi lạnh từ máy điều hòa thổi vào thang máy, nhiệt độ trong tòa nhà phòng thí nghiệm này thấp hơn bên ngoài rất nhiều.
Ánh đèn sáng ngời chiếu vào gạch lát nền, hành lang rất sạch sẽ, trông không thấy một miếng rác nào.
“Tòa nhà phòng thí nghiệm ở khu dạy học phía Đông trông cũng như thế này, nhưng bên đó không có đèn.”
Trần Ca nhìn chằm chằm vào tấm kính trên cửa, trên đó phản chiếu lại hình bóng của anh.
“Hình như em đã từng đến nơi này, nhưng sao em lại không có ấn tượng gì nhỉ.” Trương Cự hơi ngẩng đầu nhìn lên, cậu ta cũng nhìn thấy gương mặt của mình trên cửa thủy tinh, làn da bị lửa đốt sần sùi, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy không thoải mái.
Cậu ta xoa xoa đầu, như thể cố nhớ ra điều gì đó.
“Không nghĩ ra cũng không sao. Có lúc thầy cũng cảm thấy thế này, vừa đến một nơi xa lạ, chưa từng đến bao giờ nhưng lại cảm thấy rất quen thuộc, giống như đã mơ thấy nơi này rồi vậy.” Trần Ca khoác vai Trương Cự, lòng bàn tay ấm áp mạnh mẽ xua tan nỗi lo lắng của Trương Cự.
“Cảm ơn thầy, em không sao, nhưng hình như em đã từng tới đây thật đấy.” Trương Cự nói thêm: “Không phải trong mơ mà là hiện thực. Trong đầu em vẫn mơ hồ nhớ ra một và thứ. Chúng như một khối thịt lớn cháy sém, em phải bới lớp bề mặt đẫm máu ra mới có thể nhìn thấy chúng.”
“Phép ví von của em rất sinh động.” Trần Ca phát hiện Trương Cự khác với những đứa trẻ khác, không biết vì sao mà trí nhớ của cậu ta vẫn được giữ lại rất nhiều: “Đi, chúng ta vào phòng giải phẫu trước.”
Trần Ca nhờ Trương Cự dẫn đường, năm người tìm thấy phòng giải phẫu ở nơi sâu nhất của hành lang.
“Đèn đã tắt, bên trong không có ai.” Chu Long ghé vào cửa sổ nhìn trộm vào trong phòng giải phẫu, nhờ ánh đèn trên hành lang, cậu ta có thể nhìn thấy những chiếc bàn mổ bằng kim loại lạnh lẽo trong phòng giải phẫu.
Chỉ nhìn những thứ này, cơ thể cậu ta hơi run lên, đây dường như là một loại bản năng.
“Thầy Bạch, chúng ta phải đi vào sao?” Chu Đồ cảm thấy hơi bực bội: “Hay là trở về đi, phòng tắm sắp hết luôn nước nóng rồi.”
“Chờ một chút!” Người lên tiếng không phải Trần Ca mà là Chu Long đang nằm trên cửa: “Đã đến rồi thì vào trong xem một chút đi.”
“Cửa đã khóa rồi, bây giờ chúng ta đi tìm nhân viên quản lý à? Nói với anh ta rằng chúng ta muốn vào phòng giải phẫu để tìm kiếm hiện tượng siêu nhiên? Đừng có đùa được không?" Chu Đồ cảm thấy câu lạc bộ mình tham gia có vẻ không bình thường, cậu ta cắn mạnh đầu lưỡi, thực ra từ khi bước vào ngôi trường này cậu ta đã cảm thấy rất bất an, mấy ngày nay mơ cùng một giấc mơ đã hành hạ cậu ta rất đau đớn.
Cậu ta giả vờ bình tĩnh, giả vờ là chính mình trước mặt người thường, nhưng thực tế, có lẽ cậu ta đang trên bờ vực của sự sụp đổ.
“Ngôi trường đã kì lạ rồi, giờ lại còn thêm một câu lạc bộ kì lạ hơn nữa.”
“Đừng làm phiền quản lý, thầy có chìa khóa.” Trần Ca nói rồi lấy một chùm chìa khóa lớn từ trong túi ra: “Quyền của thầy lớn hơn các em nghĩ nhiều.”
Các thành viên trong câu lạc bộ đều không ngờ Trần Ca lại có nhiều chìa khóa như vậy, họ rất ngạc nhiên, không ai để ý rằng con số trên chìa khóa khác với con số ở khu dạy học phía Tây, một số chìa khóa thậm chí còn dính vết máu.
Trần Ca đứng quay lưng về phía học sinh, dùng cơ thể chặn cửa, một tay làm chìa khóa phát ra tiếng lạch cạch, tay kia lấy dao phẫu thuật và dây kẽm lấy từ phòng dụng cụ ra.
Ngay từ đầu, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng chìa khóa để mở cửa, do công việc nên anh đã từng nhìn thấy nhiều ổ khóa và cũng từng đến rất nhiều trường học, nên anh khá tin tưởng vào khả năng mở khóa của mình.
Sau một phút, Trần Ca thấy trên trán mình lấm tấm mồ hôi.
“Thầy Bạch, thầy quên cái cửa này dùng chìa khóa nào rồi hả?” Trương Cự và Chu Long vây quanh anh, Trần Ca cũng không ngờ ổ khóa này lại khó mở như vậy.
Anh lặng lẽ cất con dao phẫu thuật và dây kẽm đi, trước khi các thành viên của câu lạc bộ đến gần, anh nhét vội một chiếc chìa khóa lớn vào lỗ khóa.
“Lỗ khóa này bị chặn lại rồi, thầy sẽ mở cửa trước, rồi mai tìm người sửa nó sau.” Trần Ca ra hiệu cho Chu Long và những người khác lùi lại và liếc nhìn xung quanh. Xung quanh họ không có camera giám sát, hơn nữa bọn họ đứng tương đối gần cầu thang.
“Tìm người sửa nó?” Mấy thành viên câu lạc bộ còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra đã thấy Trần Ca đặt chân lên khóa cửa.
Rầm!
Chiếc khóa cửa mà anh chưa nới lỏng trước đó không thể chịu được một lực mạnh như vậy, cánh cửa mở ra theo.
“Chu Đồ, em và Tiểu Vương ở bên ngoài. Nếu có người đi qua, hai em cứ nói mình là học sinh ở đây, nghe thấy tiếng động nên chạy qua xem.” Trần Ca dặn dò một câu rồi dẫn theo Trương Cự và Chu Long vào phòng giải phẫu.
“Thầy Bạch muốn tự chịu trách nhiệm ư?” Vương Nhất Thành hơi cảm động, người trước mặt không có gì đặc biệt, nhưng đôi khi vài hành động vô tình của anh lại khiến người ta cảm thấy cực kỳ ấm áp.
“Thầy ấy muốn chúng ta đứng ngoài canh cửa giúp thầy ấy đúng không? Đây là việc mà một giáo viên nhân dân có thể làm ra được à?" Chu Đồ đỡ Vương Nhất Thành, nhìn cánh cửa bị đạp nát.
Phòng giải phẫu ở ngôi trường này chỉ bằng một nửa phòng giải phẫu của Học Viện Pháp Y Hàm Giang, nhưng nó được trang bị đầy đủ các thiết bị, trông như bắt chước theo phòng giải phẫu của Học Viện Pháp Y Hàm Giang.
“Nhà xác dưới lòng đất nằm ở Đại học Y khoa Hàm Giang, viện y học đó là một trong những nhiệm vụ tiên quyết của Thông Linh Trong Trường Ma.”
Trần Ca đang suy nghĩ về mối liên hệ giữa trường ma và nhiệm vụ tiên quyết. Anh chỉ phân tâm một lúc, quay đầu lại thì phát hiện trạng thái tinh thần của hai thành viên trong câu lạc bộ của anh đã trở nên không bình thường.
Chu Long đang đứng cạnh bàn giải phẫu ở hàng thứ nhất, ngón tay khẽ vuốt lên mặt bàn kim loại lạnh lẽo, giống như chạm vào da thịt người yêu, ánh mắt có phần ngẩn ngơ.
Trương Cự đứng bên cửa sổ, cậu ta kéo rèm ra, thẫn thờ nhìn khung gương khuất sau rèm.
“Tại sao lại có khung gương ở đây?” Trong phòng sửa chữa của khu nhà ở dành cho công nhân viên chức ở khu dạy học phía Đông, Trần Ca đã nhìn thấy một vài tấm gương bị máu tươi nhuộm đỏ, anh phát hiện những chiếc gương trong trường này có một ý nghĩa đặc biệt: “Tại sao lại không nhìn thấy mặt gương?”
“Trong phòng giải phẫu không được phép để gương, có lẽ mặt gương đã bị lấy đi rồi.” Trương Cự buột miệng nói.
“Thế tại sao em lại biết ở đây có một khung gương?”
“Em không biết.” Trương Cự lắc đầu, giọng nói dần dần lớn hơn: “Em không biết, em thật sự không biết, em chỉ… mở rèm ra đã nhìn thấy rồi.”
“Ừ, thầy tin em.” Trần Ca nhẹ nhàng nắm lấy vai của Trương Cự: “Không sao đâu.”
Một nửa khuôn mặt của Trương Cự có đầy sẹo, khi xúc động, biểu cảm của cậu ta trở nên rất đáng sợ, nhưng Trần Ca không buông tay ra.
Anh nhận thấy một cảm giác áy náy khác từ trên người đứa trẻ đang hoảng loạn này, dưới vẻ mặt kinh khủng của Trương Cự là một trái tim không biết đi về chốn nào.
Trần Ca không biết đối phương đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh biết chiếc ổ khóa lớn khóa trí nhớ của đứa trẻ này đang dần nới lỏng nhờ vào khung gương trên tay.
“Nhìn vào màu sắc và đường vân của khung gương, chủ nhân của chiếc gương rất có thể là một cô gái.” Nhiều manh mối trong đầu Trần Ca đang dần đan xen vào nhau. Anh nhớ đến câu chuyện do Trương Cự kể lại, dường như đứa trẻ này đã từng chứng kiến một vụ án mạng.