Chương 801: Tha cho tôi!
Có một chi tiết trong câu chuyện do Trương Cự kể, đó là học trưởng được một cô gái tỏ tình vào ngày sinh nhật, sau khi từ chối khéo đối phương, học trưởng đó và đám bạn cùng phòng đã đi uống rượu và hát karaoke để chúc mừng sinh nhật.
Mà lần đầu tiên Trần Ca gặp Trương Cự, đối phương từng nói rằng khuôn mặt của cậu ta bị lửa thiêu bỏng khi hát trong quán karaoke.
Vốn dĩ Trần Ca cũng không kết nối được hai câu chuyện này với nhau, nhưng biểu hiện của Trương Cự lúc này quá mức bất thường, khiến Trần Ca sinh ra một suy nghĩ.
Ký ức của tất cả các thành viên trong câu lạc bộ về kỳ nghỉ hè gần như là mơ hồ, có nghĩa là ký ức của họ về kỳ nghỉ hè đã bị thay đổi và phần ký ức đó rất không đáng tin cậy.
Trương Cự rất quen thuộc với trường học, cũng biết câu chuyện giữa học trưởng và cô gái đi tỏ tình, cái chính là mặt cậu ta bị lửa đốt bỏng khi hát karaoke, điều này hoàn toàn ăn khớp với những gì học trưởng đã làm đêm đó.
Sau khi xâu chuỗi tất cả những điều này, Trần Ca đã có một vài suy đoán: thứ nhất, Trương Cự chính là học trưởng đó, cậu ta đã giết cô gái, cậu ta là một tên cặn bã và là một kẻ biến thái giỏi ngụy trang.
Thứ hai, Trương Cự là học trưởng, cô gái bị giết trong lúc đang đợi cậu ta, mà cậu ta lại tình cờ chứng kiến quá trình đó, nhưng bởi vì sợ hãi, lo lắng hoặc vì lý do gì khác mà cậu ta không đứng ra ngăn chặn kẻ sát nhân, cho nên cậu ta cảm thấy rất tội lỗi.
Thứ ba, Trương Cự là người qua đường hoặc là bạn của học trưởng đó, cậu ta vô tình chứng kiến cảnh học trưởng giết chết cô gái nhưng không hiểu sao lại không đứng ra làm chứng tố cáo học trưởng đó.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Trần Ca đã nghĩ đến một số khả năng: “Sự tuyệt vọng, ác độc và một số "người" phát ra cảm xúc tiêu cực đều được chuyển đến khu dạy học phía Đông, có lẽ Trương Cự không phải là kẻ sát nhân.”
Kẻ sát nhân không chỉ giết chết cô gái mà cách ra tay còn vô cùng tàn nhẫn, người như vậy hầu như không bao giờ thể hiện sự hối hận.
“Thầy à, em có thể mang cái khung gương này đi không?”
“Cái khung gương này có ý nghĩa đặc biệt gì với em à?” Trần Ca nheo mắt, thử thăm dò: “Dù sao đây cũng là thứ từ phòng giải phẫu, nếu em trực tiếp mang đi, thầy cũng cần phải nói với giáo viên phụ trách ở đây một tiếng.”
“Em cũng không biết tại sao, rõ ràng đây là lần đầu tiên em nhìn thấy tấm gương này, nhưng sau khi vào phòng giải phẫu, em lại trực tiếp bước tới tấm rèm, như thể em biết đằng sau tấm rèm có một khung gương vậy.” Gương mặt của Trương Cự rất kinh khủng, nhưng biểu cảm của cậu ta lại có phần đáng yêu, đứa trẻ như vậy gần như không thể trở thành sát nhân trong mắt Trần Ca.
Anh luôn nhìn người rất chính xác, đặc biệt là sau khi chạm trán với rất nhiều tên sát nhân biến thái.
“Được rồi, nhưng em phải đảm bảo với thầy rằng em sẽ không làm gãy hoặc mất khung gương này.”
“Được!” Trương Cự gật đầu thật mạnh, trước mặt Trần Ca, cậu ta chỉ là một đứa trẻ vừa mới thi vào đại học.
Hai tay ôm chặt khung gương, trong mắt Trương Cự lộ ra vẻ bối rối cùng áy náy, đây là vẻ ngoài cậu ta bộc lộ ra trong lúc lơ đãng, cậu ta thậm chí còn không nhận ra.
“Bịch!”
Trần Ca đang nói chuyện với Trương Cự thì một tiếng động lớn đột nhiên phát ra từ phía trước của phòng giải phẫu.
Anh quay lại nhìn thì thấy Chu Long đang lật toàn bộ bàn thí nghiệm bằng kim loại lên.
Cậu ta không phải sinh viên y, không biết bên cạnh bàn thí nghiệm có một cái lò xo có thể điều chỉnh, thế nên đã dùng bạo lực, mạnh mẽ lật cái bàn lên.
“Em đang làm gì vậy? Làm hư hỏng tài sản chung của nhà trường là phải bồi thường đó.” Trần Ca đi về phía Chu Long, đối phương đang cúi người đứng ở bên cạnh bàn thí nghiệm, cắm đầu vào trong để kiểm tra.
“Chu Long?”
Đứa trẻ trông có vẻ hư hỏng này không trả lời, đôi vai của cậu ta khẽ run lên.
“Em không sao chứ?” Trần Ca nắm lấy bả vai Chu Long, lúc này đối phương mới chậm rãi quay đầu lại.
Cơ mặt co giật, trên mặt Chu Long còn mang hai hàng lệ, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, như là vừa nhìn thấy cái gì cực kỳ kinh khủng.
Trần Ca khẽ đè vai Chu Long và liếc nhìn vào bàn thí nghiệm, mặt sau của bàn thí nghiệm được khắc đầy chữ Chu Long bằng một dụng cụ sắc bén.
“Tại sao tên của em lại xuất hiện ở mặt sau của bàn thí nghiệm của trường chứ?” Giọng nói của Chu Long run rẩy, thân thể càng thêm run rẩy hơn.
“Thầy cũng muốn biết tại sao.” Trần Ca cúi xuống, dùng ngón tay chạm vào những cái tên này: “Người khắc tên ghét em đến nhường nào chứ, gắng sức như vậy.”
“Em vốn không biết những người trong trường này! Tại sao họ lại khắc tên em trong phòng giải phẫu này chứ!" Chu Long hung hăng đá vào bàn thí nghiệm một cái, lại gây ra tiếng động rất lớn.
Trần Ca không quan tâm đến cậu ta, lấy điện thoại của Lâm Tư Tư ra và chụp một bức ảnh.
Ngón tay lần lượt lướt qua từng cái tên một, rồi dừng lại ở góc dưới bên trái bàn thí nghiệm, chỗ đó ngoài cái tên vẫn còn viết một câu: Tôi đến tìm cậu, cậu đã nói chỉ cần chúng ta đều có thể trở thành học sinh trong ngôi trường này, thì sẽ ở lại bên tôi mãi mãi!
“Câu chuyện do Chu Long kể là sự thật sao?” Nhìn dòng chữ ở mặt sau bàn thí nghiệm, Trần Ca lại lắc đầu: “ Chu Long không giống loại người giỏi tính toán, quá trình quyên tặng thi thể cho trường học có rất nhiều bước, quan trọng nhất là cái xác tự sát, nhà trường rất ít khi muốn nhận.”
“Đừng hoảng sợ, hãy xem trong phòng giải phẫu xem có danh sách phân công hay là sơ đồ chỗ ngồi nào không. Khắc nhiều tên như vậy mất nhiều thời gian, chắc hẳn lần nào hung thủ cũng ngồi ở vị trí này.” Trần Ca nhanh chóng bình tĩnh lại, anh và Trương Cự tìm kiếm khắp nơi, nhưng Chu Long lại ngơ ngác đứng tại chỗ.
Một lúc sau, cậu ta lau đi nước mắt trên mặt, chậm rãi nói: “Đừng tìm, những chữ này mang đến cho em cảm giác rất quen thuộc, có lẽ... là em khắc.”
“Cậu khắc?” Lúc đầu Trương Cự còn đang đắm chìm trong câu chuyện của chính mình, vừa nghe Chu Long nói xong thì tỉnh lại, càng nghĩ càng sợ: “ Chu Long, cậu có ý gì vậy? Hiện tại không phải là thời gian đùa giỡn đâu!”
“Tôi không nhớ rõ tôi khắc khi nào, nhưng tôi biết những chữ này là do tôi khắc!” Chu Long đập mạnh vào đầu mình, dùng rất nhiều sức.
“Không nhớ cũng không sao, các em còn nhớ những gì thầy đã nói lúc trước không? Tất cả học sinh có thể được thầy lựa chọn tham gia câu lạc bộ đều không phải người thường, thầy sẽ giúp các em nhớ lại.” Trần Ca lấy ra dao phẫu thuật dùng để cạy cửa lúc nãy từ trong ba lô ra: “Đừng bị những chữ đó ảnh hưởng, cứ khắc tên em lên theo cảm tính đi.”
Chu Long cầm lấy con dao giải phẫu, tay cậu ta run rẩy khắc tên mình lên mặt sau bàn thí nghiệm.
Tiếng ma sát của kim loại càng thêm chói tai trong màn đêm tĩnh mịch. Chu Long khắc xong chữ Chu trong tên mình thì dừng lại, chữ Chu mà cậu ta vừa khắc giống hệt tất cả các chữ ở mặt sau của bàn lúc trước.
Những dòng chữ ở mặt sau của bàn thí nghiệm kim loại này đúng là do cậu ta viết!
“Keng!”
Khi con dao mổ rơi xuống đất, Chu Long đột nhiên ôm chặt đầu mình, dùng hết sức xô ngã bàn thí nghiệm, mặt nổi đầy gân xanh.
“Giữ cậu ta lại!”
Trần Ca và Trương Cự giữ lấy tay chân của Chu Long, Chu Long vẫn đang cố gắng vùng vẫy, tất cả tài liệu và sổ sách trên bàn số 1 đều rơi xuống đất.
“Thầy Bạch, cậu ấy xảy ra chuyện gì vậy!”
“Động tác ầm ĩ quá, chúng ta rời khỏi đây trước đi!” Trần Ca ôm lấy Chu Long, ngay lúc anh chuẩn bị rời đi thì phát hiện trong đống tài liệu có một chiếc điện thoại màu hồng kiểu cũ.
Trần Ca dùng tay còn rảnh nhặt điện thoại lên nhét vào trong ba lô, chỉ trong chớp mắt đó Chu Long đã chạy ra ngoài.
Cậu ta đập mạnh đầu vào bàn thí nghiệm và hét lên: “Tha cho tôi! Tha cho tôi!”