Chương 803: Hy vọng ẩn sâu trong nỗi tuyệt vọng
Chu Long phát bệnh lần thứ hai, vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt ngập tràn tơ máu, nhưng điều kỳ lạ là ngoài tơ máu ra, trong đôi mắt đỏ ngầu của Chu Long còn có những giọt nước mắt.
Thoạt nhìn cậu ta rất đau khổ.
Mấy người hợp sức kéo Chu Long về phía có ít người, nhưng trong quá trình đó vẫn thu hút sự chú ý của một số người, nhưng may mắn là họ không đuổi theo.
“Chu Long đã lật ngược bàn giải phẫu trong tòa nhà phòng thí nghiệm, quản lý của tòa nhà rất có khả năng sẽ đuổi theo chúng ta. Đây vẫn không phải là điều tồi tệ nhất, Chu Long đã khắc một chữ "Chu" khác đằng sau bàn giải phẫu, cái chữ này rất có khả năng sẽ kinh động đến người đứng sau trường học!”
Trần Ca rất thận trọng, bất kể sự việc có bị bại lộ hay không, anh đều sẽ xem xét nó từ hướng xấu nhất.
“Bề ngoài của khu dạy học phía Tây, mọi thứ đều bình thường, đó là bởi vì có "thứ gì đó" đang duy trì trật tự của trường học, vận chuyển tất cả những cảm xúc tiêu cực đến khu dạy học phía Đông. Nếu những người quản lý đó nhìn thấy phía sau bàn giải phẫu có thêm một chữ "Chu", họ chắc chắn sẽ nhận ra học sinh đang có vấn đề.”
Trần Ca bước nhanh hơn, anh không đánh cược đối thủ của mình là một tên ngốc, tất cả những gì anh có thể làm bây giờ là nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
“Thầy ơi, mau đưa cậu ta đến phòng y tế đi. Hình như bệnh của cậu ta không nhẹ, trước khi gia nhập câu lạc bộ, chắc chắn đứa nhỏ này đã che giấu tình hình thật của mình rồi, nói không chừng cậu ra có thể có tiền sử bệnh tâm thần đấy!" Chu Đồ không muốn đi cùng với những thành viên câu lạc bộ kỳ lạ này một chút nào nữa, cậu ta định sau khi đưa Chu Long đến phòng y tế, cậu ta sẽ đến gặp thầy phụ đạo hỏi xem cậu ta có thể rút lui khỏi câu lạc bộ hay không, nếu không được thì cũng không cần hai học phần này nữa, dù sao so với việc bỏ đi một vài học phần thì mạng sống vẫn quan trọng hơn.
“Em cảm thấy cậu ta có vấn đề về tâm thần sao?” Trong khi đang phải chạy như điên, Trần Ca cũng không có thời gian để giả vờ là một giáo viên dễ gần nữa.
Trần Ca khẽ quay đầu lại, liếc nhìn Chu Đồ, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhưng Chu Đồ lại cảm thấy ớn lạnh khi nhìn thấy nụ cười của anh, hình như thầy Bạch trước mặt là người có hai nhân cách, đôi khi thì rất ấm áp, đôi khi lại khiến mọi người không dám đến gần.
“Không, không, em chỉ đang suy đoán thôi, một người sống sờ sờ đột nhiên gào lên giết người hay gì đó, chuyện này quá bất thường.” Chu Đồ dịch người sang bên cạnh Vương Nhất Thành một chút.
“Chu Đồ, trong bất kỳ phương diện nào, em đều không đủ tư cách nói cậu ta. Trong mắt thầy, em mới là người có bệnh nặng nhất trong câu lạc bộ của chúng ta.” Trần Ca nói xong thì hơi dừng lại một chút, vẫn tiếp tục nở nụ cười: “Đương nhiên, ngoại trừ thầy ra.”
“Thầy đang nói bậy bạ cái gì đó?” Chu Đồ vừa giận vừa sợ Trần Ca, giọng điệu cũng không tốt như trước.
“Bây giờ thầy có nói gì thì em cũng không tin đâu.” Trần Ca túm lấy Chu Long, cũng không buồn ngẩng đầu lên: “Đợi tí nữa khi thầy mang em vào câu lạc bộ mỹ thuật, để em nhìn thấy cảnh tượng trong giấc mơ của em, khéo em còn trở nên đáng sợ hơn cậu ta nhiều đấy.”
“Tại, tại sao?” Chu Đồ cảm thấy Trần Ca không giống đang nói đùa.
“Bởi vì Chu Long chỉ là một trong những bối cảnh trong bức tranh này, còn em là người cầm cọ vẽ.” Trần Ca đã bôn ba trong xã hội được vài năm, trải qua huấn luyện giống như địa ngục của điện thoại di động màu đen, khí chất trên người anh khác hẳn những đứa trẻ này.
Chu Đồ không dám nhìn vào mắt Trần Ca, tay phải khẽ giật giật, cơ thể đã bắt đầu "nhớ lại" một vài thứ gì đó trước cả não bộ, loại phản ứng này chỉ những người vẽ với cường độ cao lâu năm mới có.
Chu Long lấy hai tay ôm đầu, vừa khóc vừa nôn khan, mắt cậu ta lồi ra ngoài, những giọt nước mắt vương trên má.
“Nơi này cũng không vắng vẻ lắm, chúng ta đi đến chỗ tường vây đi.” Trần Ca chỉ huy Chu Đồ và Trương Cự, ba người hợp sức khống chế Chu Long.
“Thầy ơi, chúng ta thực sự không đưa cậu ấy đến phòng y tế sao?” Trương Cự cũng hơi lo lắng. Nhìn ánh mắt bình tĩnh của Trần Ca, cậu ta luôn cảm thấy Trần Ca chưa từng nghĩ đến việc cứu Chu Long, mà chỉ là định tìm một nơi vắng vẻ để chôn Chu Long thôi.
“Phòng y tế là nơi để chữa bệnh, cậu ta không bị bệnh, mà chỉ cần phải lấy đồ thuộc về mình thôi.” Trần Ca cần sự giúp đỡ, một người có thể giúp đỡ thật sự: “Bất cứ thứ gì cũng cần phải trả giá, chờ đến khi cậu ta tìm lại ký ức sẽ thấy rất biết ơn chúng ta.”
“Em lo trí nhớ của cậu ta còn chưa kịp về thì mạng sống của cậu ta đã bị mất đi trước rồi, dù sao thì ký ức cũng có thể tạo lại được, nhưng mạng sống thì chỉ có một thôi.” Trương Cự rất tự nhiên nói rằng ký ức có thể tạo lại được, thậm chí chính cậu ta còn không nhận ra điều đó.
“Mạng sống chỉ có một?” Trần Ca đi đến trước mặt Trương Cự, nhìn chằm chằm vào mặt Trương Cự: “Em thử suy nghĩ cẩn thận về trận hỏa hoạn xảy ra ở trong bệnh viện đi, em xác định trận hỏa hoạn đó chỉ cướp đi chút da thịt của em sao?”
Vương Nhất Thành là người đầu tiên tham gia câu lạc bộ, mặc dù cảm thấy lúc này Trần Ca hơi hơi đáng sợ, nhưng cậu ta vẫn một mực cho rằng "thầy Bạch" trước mặt là một người tốt.
“Chúng ta nghe lời thầy đi, để tôi giúp.”
“Theo kịp, đừng tụt lại phía sau.”
Mấy người đi thêm hơn chục mét, Chu Long đã khôi phục lại sự tỉnh táo. Cậu ta thở dốc, ánh mắt như sáng hơn trước: “Tôi không sao, thật sự xin lỗi, đã gây phiền phức cho mọi người rồi.”
Trương Cự và Chu Đồ buông lỏng tay ra, chỉ còn Trần Ca vẫn đỡ Chu Long như cũ.
Lồng ngực của cậu ta phập phồng, há miệng thở dốc, trên mặt còn có vài vết xước do cậu ta tự cào, tay cũng không biết bị trầy xước từ lúc nào.
“Em có nhớ được gì không?” Trần Ca giơ chiếc điện thoại màu hồng lên, Chu Long chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của cô gái trên màn hình là sắc mặt sẽ trở nên rất tệ, trông như không thể thở nổi: “Trong tin nhắn cho thấy hai người rất thân thiết, ít ra thì theo góc độ của thầy sẽ cảm thấy như vậy. Đối mặt với người mình yêu sâu đậm, tại sao em lại sợ hãi như vậy? Cô ấy là loại con gái gì vậy? Cô ấy đã làm gì em?”
Mỗi khi Trần Ca mở miệng hỏi một câu, khuôn mặt của Chu Long sẽ trở nên tái nhợt thêm một ít, nếu như không phải vẫn được người dìu thì đến cả đứng thẳng cậu ta cũng không làm được.
“Em không biết, thật sự không biết! Em chưa từng gửi những tin nhắn này, em không có ấn tượng gì cả!”
“Vậy thì em biết cái gì?” Cánh tay đang đỡ Chu Long của Trần Ca dần siết mạnh, thỉnh thoảng anh còn nhìn quanh một cách thận trọng.
“Em chỉ biết rằng tên cô ấy là Cao Khiết, cái tên đó đột nhiên xuất hiện trong đầu em.”
“Xem ra em liều mạng đập đầu cũng không vô ích, chúc mừng em, em đã tiến gần đến chân tướng thêm một bước rồi.” Trần Ca vỗ vỗ vai Chu Long, cố gắng giảm bớt sự căng thẳng của đối phương: “Cảm thấy khá hơn chưa?”
“Vâng, cám ơn thầy, em đã có thể tự đi rồi.” Chu Long lấy tay áo lau mặt.
“Ý của thầy là, em có muốn nhìn lại chiếc điện thoại này để nhớ lại thêm ký ức không.” Trần Ca rất muốn biết Chu Long vào trường này bằng cách nào, chỉ khi tìm được đường vào, anh mới có cơ hội thoát ra được.
Bí mật của ngôi trường ẩn chứa trong những ký ức bị biến mất của học sinh, những ký ức bị biến mất đó tràn đầy tuyệt vọng nhưng cũng không có cách nào khác, bởi vì hy vọng cũng ẩn ở trong đó.
Bốn thành viên của câu lạc bộ có bốn trải nghiệm khác nhau, nếu như có thể tìm được những ký ức của họ về ngôi trường này, Trần Ca cảm thấy mình sẽ có thể nâng chiếc khăn đang che kín quá khứ của ngôi trường này ra.
Chu Long không từ chối Trần Ca. Sau khi nhớ ra tên cô gái, cậu ta có có một sức đề kháng nhất định với nội dung trên điện thoại.
Hai mắt nhìn vào điện thoại, đôi mắt của Chu Long đảo qua đảo lại giữa những lời lẽ ngọt ngào và những hình ảnh tàn nhẫn đẫm máu. Một lúc sau, cậu ta lại bắt đầu nôn khan.
“Khi cô ấy trò chuyện với mình, có phải cô ấy cũng như đang thưởng thức tác phẩm của bản thân không? Có phải cô ấy cũng coi mình như là một trong những tác phẩm của cô ấy từ rất lâu rồi đúng không?”