Hệ thống nhà ma

Chương 802: Nhớ lại cái chết

Chương 802: Nhớ lại cái chết

“Chuyện gì đang xảy ra với cậu ta vậy!”
Chu Đồ và Vương Nhất Thành đang canh cửa nghe thấy tiếng động thì chạy vội vào phòng giải phẫu, bọn họ vừa bước vào đã thấy Chu Long la hét như thể bị bệnh.
“Đến giúp đi!” Trần Ca và Trương Cự hợp sức ấn Chu Long xuống đất. Tuổi tác của thằng nhóc này không lớn nhưng sức lực cũng không nhỏ, hình như cậu ta vô cùng đau đớn, đang không ngừng giãy giụa.
Động tĩnh quá lớn, người quản lý của tòa nhà thí nghiệm có lẽ sẽ đến sớm thôi.
“Chúng ta đi thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá rời khỏi đây, rồi đưa cậu ấy đến phòng y tế.” Trần Ca để cho Vương Nhất Thành, người bị tật ở chân đi ở phía trước mở đường, anh, Chu Đồ và Trương Cự khống chế Chu Long đi về phía thang máy chở hàng.
“Thầy ơi, tại sao đột nhiên Chu Long lại như thế này? Có phải cậu ta có vấn đề về tâm lý không?” Chu Đồ càng ngày càng không muốn dính líu đến đám người Trần Ca, trong lòng cậu ta có phần bất an.
“Mau di chuyển đi, đừng để bị người khác nhìn thấy.” Sau khi Trương Cự nói xong lời này, vẻ mặt hơi kỳ quái, cậu ta cũng không biết vì sao mình lại nói như vậy, giống như trong tiềm thức đang sợ hãi cái gì đó.
Sau khi rời khỏi phòng giải phẫu, Trần Ca trực tiếp bịt miệng Chu Long lại, hợp lực với những người còn lại, kéo cậu ta vào thang máy chở hàng.
Cùng lúc đó, anh nghe thấy tiếng bước chân vội vã phát ra trong hành lang, có ai đó đang chạy lên lầu.
Nhấn nút mở thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá, rất may là trong khoảng thời gian này không có ai sử dụng thang máy, thang máy vẫn dừng ở tầng này.
“Mau vào đi!”
Cửa thang máy từ từ đóng lại, tiếng bước chân trên hành lang cũng dần đến gần. Khi con số trên màn hình thay đổi, tiếng bước chân mới ngừng lại, hình như đối phương đã dừng lại ở cửa thang máy chở hàng.
“Thầy Bạch, không phải mấy người đang đi kiểm tra hiện tượng siêu nhiên sao? Tại sao Chu Long lại đột nhiên phát điên? Cậu ta bị ma nhập rồi sao?" Chu Đồ và Trương Cự ép Chu Long vào bên trong thang máy, trên gương mặt vẫn còn nét trẻ con của hai người đầy vẻ hoảng sợ.
“Thầy cũng không biết, có rất nhiều điều đứa nhỏ này không nói cho thầy biết.” Thang máy chở hàng từ từ đi xuống, Trần Ca lấy chiếc điện thoại màu hồng phấn trong ba lô ra.
Lúc đầu điện thoại được đặt dưới bàn giải phẫu, sau khi Chu Long lật đổ bàn, điện thoại di động và một số tài liệu cũng bị rơi ra ngoài.
“Đó là điện thoại của con gái.”
Trần Ca nhấn nút nguồn, điện thoại rung lên một cái và bật lên bình thường.
“Pin vẫn còn 100%, có ai đó luôn sạc máy vào thời gian này hàng ngày, hay là trí nhớ của họ vẫn luôn dừng lại ở một thời điểm nhất định trong ngày?”
Không có mật khẩu mở máy, hình nền điện thoại là một cô gái có vẻ ngoài ngọt ngào, cô ta nhỏ nhắn xinh xắn, nhìn vào sẽ khiến người ta sinh ra một loại khao khát muốn che chở.
“Danh bạ, tin nhắn, lịch sử trò chuyện...” Trần Ca mở ra xem qua, ánh mắt từ từ bị nội dung trên điện thoại thu hút.
So với vẻ ngoài dễ thương ngọt ngào của cô gái thì tính cách của cô ta có vẻ rất tệ, bề ngoài vẫn duy trì hình tượng một cô gái ngoan ngoãn nhưng trên thực tế, trong album ảnh trên điện thoại di động của cô gái có rất nhiều ảnh chụp giải phẫu động vật.
“Kẻ điên.”
Tuyệt đối không được phép chụp ảnh trong phòng giải phẫu, nhưng cô gái này đã không chấp hành đúng nội quy của trường.
Xem album ảnh của cô ta sẽ tạo ra một cảm giác đặc biệt lạ lùng, những bức ảnh tự sướng dễ thương xinh xắn và những bức ảnh chụp giải phẫu đan xen vào nhau tạo nên một cảm giác rất lạ.
“Biết người biết mặt không biết lòng...” Trần Ca quay đầu liếc nhìn Chu Long. Thẳng thắn mà nói, lúc đầu anh nghĩ Chu Long có thể đã làm chuyện có lỗi với cô gái, nhưng sau khi nhìn vào điện thoại của cô gái, anh mới phát hiện ra một chuyện, tình hình có thể hoàn toàn khác với những gì anh nghĩ.
“Sau khi nhìn thấy những cái tên đó, Chu Long liên tục hét lên ba chữ "tha cho tôi", trong giọng nói của cậu ta không có chút hổ thẹn hay sám hối nào mà chỉ có sợ hãi, ắt hẳn cậu ta rất sợ cô gái đó.”
Chu Long cao 1m83, cơ thể hơi gầy nhưng sức lực cường tráng, một người như vậy mà lại phải sợ một cô gái nhỏ bé đáng yêu sao.
“Keng!”
Khi thang máy tải hàng đi đến lầu một, Trần Ca lại ngửi thấy mùi thối đấy, như thể nó phát ra từ góc thang máy.
“Đi, rời khỏi tòa nhà phòng thí nghiệm trước rồi tính tiếp.” Trần Ca đợi các học sinh khác đi ra ngoài, sau đó mới bước ra khỏi thang máy. Anh ngửi ống tay áo của mình, một mùi xác thối thoang thoảng bốc ra từ trên người anh.
“Có phải mùi từ thang máy đã ám vào người mình không? Hay là do quần áo lao động của mình bị ma quỷ mặc vào, mùi này đã thấm sâu vào trong quần áo rồi.” Cuối cùng Trần Ca cũng liếc nhìn vào trong thang máy, ánh mắt đảo qua chữ trong thang máy: Chỉ để chở hàng, không được đi.
“Trong tòa nhà phòng thí nghiệm của khu dạy học phía Đông cũng được lắp đặt thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá, rốt cuộc thang máy chở hàng này được dùng để làm gì? Tại sao lại có một mùi hôi không thể khử được chứ?”
Trần Ca đã có câu trả lời trong lòng, nhưng anh lại không chắc chắn.
Chạy ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, ngoài tòa nhà gió thổi mạnh, cuối cùng Chu Long cũng bình tĩnh lại.
Cậu ta không còn đập vào đầu mình nữa, mà lúc này lại giống như một chú mèo con sợ hãi, không dám gặp ai, chỉ muốn chạy trốn.
“Chu Long, đừng sợ, có thầy ở đây, không ai có thể làm tổn thương em đâu.” Trần Ca cố gắng an ủi Chu Long, nhưng cảm xúc của đối phương vô cùng bất ổn, ánh mắt cậu ta nhìn về phía Trần Ca khiến người ta cảm thấy rất đáng thương: “Em đừng lo.”
Sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng Chu Long cũng trở lại như bình thường. Quần áo cậu ta ướt đẫm mồ hôi lạnh, một mình đứng trong bóng tối hít thở không khí trong lành.
“Nói đi, tại sao vừa rồi em lại đột nhiên hét lên như vậy? Có phải em giấu mọi người chuyện gì đúng không?" Trần Ca biết tòa nhà phòng thí nghiệm không an toàn, nên anh dẫn mấy học sinh đi về phía tường vây hẻo lánh.
“Em cũng không biết tại sao, trong đầu em không nhớ được gì, nhưng cái cảm giác đấy vẫn còn lưu lại trong người, đó là bảo em phải rời đi và tránh xa căn phòng đó, cảm giác này thật khó diễn tả, giống như là...” Chu Long ngẩng đầu, sắc mặt cậu ta tái nhợt: “Thật giống như em từng chết trong căn phòng đó một lần vậy.”
“Vẫn không nhớ ra sao?” Trần Ca lấy ra điện thoại màu hồng kia ra: “Thầy có thể giúp em nhớ lại, nếu em nhớ gì thì nói cho thầy biết ngay lập tức!”
“Vâng.” Chu Long nhìn Trần Ca, cậu ta trông rất căng thẳng.
“Em có biết cô gái này không?” Trần Ca nhấp vào album ảnh của chiếc điện thoại màu hồng và bảo Chu Long nhìn lướt qua bức ảnh trong đó.
Lần đầu tiên nhìn qua, Chu Long không có phản ứng gì, nhưng một lát sau, cậu ta đột nhiên bắt đầu nôn khan.
“Cậu có sao không? Nhìn thấy một cô gái dễ thương như vậy mà có thể nôn mửa được sao?" Chu Đồ vỗ nhẹ vào lưng Chu Long.
“Nôn xong rồi thì hãy trả lời câu hỏi của thầy, em có biết cô ấy không?” Giọng nói của Trần Ca rất nghiêm khắc, có hơi khác với vừa rồi.
Sắc mặt Chu Long tái nhợt, dường như không còn sức lực để nói, chỉ biết lắc đầu.
“Em không biết cô ấy? Vậy tại sao tất cả các tin nhắn trong điện thoại di động của cô ấy đều là giữa em và cô ấy? Trong danh bạ cũng chỉ có mỗi số của em?" Trần Ca biết đây là thế giới phía sau cánh cửa, hầu hết mọi thứ đều được dệt nên từ ký ức của người chết lúc còn sống, chẳng hạn như chiếc điện thoại di động này.
Có lẽ chủ nhân thực sự của điện thoại di động không phải ở trường học này, chắc là chiếc điện thoại di động này được dệt nên từ trí nhớ của Chu Long, điều này cũng có thể giải thích tại sao điện thoại di động chỉ có nội dung liên quan đến Chu Long.
“Em biết cô ấy, hơn nữa em còn là người giết cô ấy?” Trần Ca nheo mắt, khóe miệng nhếch lên.
“Em không giết cô ấy! Là cô ấy...” Trên mặt Chu Long nổi đầy gân xanh, cậu ta mạnh mẽ ôm đầu lại, phun ra mấy chữ từ trong kẽ răng: “Là cô ấy giết! Cô ấy giết!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất