Hệ thống nhà ma

Chương 809: Là bọn họ ép tôi

Chương 809: Là bọn họ ép tôi

Những người chạy tới từ tòa nhà phòng thí nghiệm đã tiến vào hành lang, hình như bọn họ đã nhận ra điều gì đó, chạy thẳng tới nhà vệ sinh ở tầng trên cùng, cả quá trình không hề dừng bước chân.
“Đi mau!”
Trần Ca trực tiếp cõng Vương Nhất Thành, mấy người nhanh chóng chạy qua hành lang, tới được hành lang bên kia.
Bọn họ trốn trong hành lang, nín thở.
“Thầy Bạch, sao thầy dừng lại rồi?”
“Các em trông chừng đầu hành lang lầu ba, thầy đứng ở lầu bốn, sau khi xác nhận tất cả bọn họ đã lên lầu bốn, chúng ta lại xuống.” Lá gan của Trần Ca rất lớn, anh trực tiếp đứng ở một bên hành lang, cách một hành lang thật dài, sử dụng Âm Đồng nhìn chăm chăm vào nhà vệ sinh.
“Nhưng mà...”
“Cứ làm theo lời thầy nói.” Một mình Trần Ca ở lại đầu hành lang bên phải của lầu bốn, quan sát kỹ hành lang bên trái.
Khoảng mười mấy giây sau, anh nghe thấy rõ trong hành lang bên trái truyền đến tiếng bước chân, sau đó có mấy người mặc đồ trắng xuất hiện ở lầu bốn.
“Cách hóa trang kỳ lạ? Toàn thân màu trắng? Đến cả giày cũng trắng nốt?”
Tổng cộng có ba người lên lầu, tất cả bọn họ đều mặc quần áo trắng bên ngoài, còn có một điểm bất thường nữa, trên mặt những kẻ này đều có vết sẹo.
Không phải kiểu một vết hai vết mà là giống như Trương Cự, nửa bên mặt bị bỏng với diện tích lớn, trông hơi đáng sợ.
“Bọn họ chính là quản lý trường học?" Sau khi Trần Ca thấy bọn họ đi vào nhà vệ sinh thì dẫn những học sinh khác chạy xuống lầu dưới, hoàn hảo tránh khỏi bọn họ.
“Thầy ơi, tiếp theo chúng ta đi đâu?”
“Tìm cơ hội đến khu dạy học phía Đông.” Giọng nói của Trần Ca gấp gáp, những tên toàn thân mặc đồ trắng kia đem lại cho anh áp lực rất lớn.
“Không phải chứ, sao mọi người phải căng thẳng vậy? Cứ như chúng ta đang làm trò gì xấu xa lắm ấy.” Chu Đồ nhìn Trần Ca với các thành viên khác của câu lạc bộ mang vẻ mặt căng thẳng, có hơi cạn lời: “Chúng ta là học sinh của trường, thầy Bạch cũng là giáo viên trong trường, cho dù bị nhà trường trông thấy cùng lắm nói chúng ta mấy câu, nhiều nhất là bồi thường cái bàn giải phẫu trong tòa nhà phòng thí nghiệm, cũng không đến mấy đồng.”
“Đến giờ phút này em vẫn nghĩ việc chúng ta làm mà bị bắt sẽ chỉ bị nhà trường phê bình thôi hả?" Trần Ca nhìn vào mắt Chu Đồ, ánh mắt cậu ta né tránh, không dám đối diện với Trần Ca.
“Đợi đến lúc các em tới khu dạy học phía Đông sẽ hiểu.” Trần Ca dẫn các học sinh tránh tòa nhà dạy học, dọc theo con đường nhỏ tĩnh lặng chậm rãi tiếp cận phòng dụng cụ thể dục ở bên cạnh tòa nhà dạy học.
“Thầy ơi, không phải chúng ta muốn tới khu dạy học phía Đông sao? Thầy tới phòng dụng cụ thể dục làm gì thế?”
“Tìm công cụ. Vương Nhất Thành, Chu Đồ, hai em ở bên ngoài canh chừng, những người khác vào tìm cùng thầy, trông thấy thứ gì kiểu giống dây thừng thì cầm hết về.” Trần Ca cạy mở cửa phòng dụng cụ thể dục, tìm được rất nhiều dây thừng dùng để nhảy dây.
“Thầy ơi! Hình như những người có ý đi về phía chúng ta!" Bên ngoài cửa lớn truyền đến tiếng của Chu Đồ, cậu ta trông thấy mấy cái bóng trắng chạy ra từ tòa nhà dạy học, đang tiến tới vị trí hiện tại của bọn họ.
“Không thể nào? Làm sao bọn họ biết chúng ta đang ở phòng dụng cụ thể chất? Nếu như nói việc đối phương lên nhà vệ sinh của tầng cao nhất tòa nhà dạy học là ngoài ý muốn, vậy đối phương làm thế nào để khẳng định chúng ta đang ở phòng dụng cụ thể dục chứ?”
Trần Ca nảy sinh một loại dự cảm xấu, anh kéo khóa ba lô, bởi vì đựng quá nhiều đồ nên ba lô phồng lên thấy rõ, chỉ có thể xách trên tay.
“Phòng dụng cụ thể dục rất lớn, cũng đủ khiến bọn họ tìm kiếm mất một lúc, chúng ta rút lui trước.” Trần Ca xách ba lô bằng một tay, sau đó ngoắc tay với Vương Nhất Thành: “Tới đây, thầy cõng em.”
Trần Ca xuất phát từ ý tốt, nhưng lần này Vương Nhất Thành lại từ chối. Cậu ta lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, giống như đứa trẻ gặp ác mộng: “Thầy ơi, em sợ lắm, em nghe thấy có người đang gọi tên em, hình như là những người ở phía sau đến tìm em, em nghe thấy giọng nói của bọn họ!”
“Em nghe thấy có người đang gọi tên mình? Bắt đầu từ lúc nào?" Trần Ca không cho Vương Nhất Thành cơ hội phản kháng, thời gian eo hẹp, không cho phép anh chậm trễ, cưỡng chế cõng Vương Nhất Thành lên: “Chúng ta vừa đi vừa nói.”
“Thầy ơi! Những người đó tới để tìm em! Thầy dẫn em theo, chắc chắn sẽ bị bọn họ tìm thấy!" Ngũ quan của Vương Nhất Thành khẽ vặn vẹo, cơ thể cậu ta run lên.
“Bớt nói nhảm, em là học sinh của thầy, chỉ cần trả lời câu hỏi của thầy là được.” Trần Ca bước nhanh hơn, có điều trong lòng anh lại vô cùng tò mò lời Vương Nhất Thành nói.
“Khi em được mọi người dẫn lên tầng cao nhất của tòa nhà dạy học, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu, chẳng hiểu sao lại rất muốn khóc. Hành lang kia đem đến cho em cảm giác rất quen thuộc, giống như nơi đó từng xảy ra chuyện gì rất tệ.” Hai mắt Vương Nhất Thành sưng đỏ, giống như con cá bị ném lên bờ, đến cả hô hấp cũng thấy khó khăn.
“Em không phải học sinh mới ư? Sao lại cảm thấy hành lang kia rất quen thuộc được?”
“Em cũng không biết nữa, có đôi khi chúng ta đến một nơi lạ lẫm lại cảm thấy trước đây đã từng tới rồi, cảm giác của em bây giờ chính là như vậy.” Giọng nói của Vương Nhất Thành ngắt quãng, sắc mặt cậu ta trắng đến đang sợ.
“Âm thanh kia rốt cuộc là chuyện gì? Đột nhiên xuất hiện? Kẻ đó nói với em những gì rồi?" Trần Ca nhẹ giọng hỏi.
“Lúc vừa nhìn thấy hành lang, em bỗng nhiên bắt đầu khó chịu, đến khi chúng ta đi tới cửa nhà vệ sinh, trong đầu em đột nhiên lóe lên một cảnh tượng.” Vương Nhất Thành hít một hơi thật sâu, dừng lại hồi lâu mới lên tiếng: “Dường như rất lâu trước đây, em đã từng tới nhà vệ sinh này, em phụ trách dẫn một người cực kì quan trọng đến nhà vệ sinh. Cơ thể nhỏ gầy của cậu ta đứng trong nhà vệ sinh, mà chen kín trong nhà về sinh là đủ loại yêu ma quỷ quái! Cũng chính bởi vì nhớ lại những thứ này cho nên lúc mọi người tiến vào em mới cố gắng ngăn cản.”
“Đợi đã!" Trần Ca rất nhạy bén chú tới một chi tiết trong lời nói của Vương Nhất Thành: “Em phụ trách dẫn một người rất quan trọng đối với em tới nhà vệ sinh?”
“Đúng thế, người đó hình như là người bạn tốt nhất của em, em rất hiểu cảm giác này, bởi vì người bằng lòng làm bạn với em rất ít, chỉ có cậu ta là ngoại lệ.” Vương Nhất Thành đánh mạnh vào đầu mình, ký ức của cậu ta dường như cũng bắt đầu hiện ra: “Lúc chúng ta đến cửa nhà vệ sinh, trong đầu em xuất hiện giọng nói của cậu ta, cậu ta đang gọi tên em, em có thể xác định chính là cậu ta! Nhưng em không nhớ được rốt cuộc cậu ta là ai!”
“Người đó có phải tên là Lâm Tư Tư không?" Trần Ca nói ra ba chữ Lâm Tư Tư bên tai Vương Nhất Thành, ba chữ này vừa rời khỏi miệng, cơ thể Vương Nhất Thành bắt đầu run rẩy kịch liệt, cánh tay cậu ta ôm lấy cổ Trần Ca chợt dùng sức, siết cho Trần Ca không thở nổi.
“Tôi không cố ý, làm bọn họ ép tôi! Xin lỗi! Chúng ta vẫn là bạn tốt nhất!" Vương Nhất Thành nhắm mắt hét lớn, âm thanh thảm thiết, giống như nửa đêm đang ngủ bỗng nhiên phát hiện có con ma đang đứng bên giường.
“Bình tĩnh!”
Vương Nhất Thành đột nhiên sụp đổ, là ai cũng không nhớ ra, cậu ta thế này sẽ đưa đến càng nhiều phiền phức, Trần Ca quyết đoán bỏ lại người, một chưởng đánh về phía động mạch cổ cậu ta.
“Thầy Bạch?" Mấy sinh viên khác bị dọa hết hồn.
“Im miệng! Thầy đang cứu cậu ta!" Trần Ca lại thử mấy nơi, rốt cuộc khiến cho Vương Nhất Thành rơi vào hôn mê: “Tinh thần rối loạn sẽ tạo thành tổn thương nghiêm trọng tới đại não, phương pháp giải quyết tốt nhất mà thầy có thể nghĩ tới chính là khiến cậu ta tạm thời ngưng suy nghĩ.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất