Chương 810: Bên kia bức tường
Nhìn Vương Nhất Thành hôn mê, tâm trạng của Trần Ca thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại. Từ lời nói của Vương Nhất Thành ban nãy, anh lấy được một thông tin cực kì quan trọng.
Người ngày trước dụ dỗ Lâm Tư Tư vào nhà vệ sinh chính là Vương Nhất Thành!
“Không ngờ người quan trọng ở ngay bên cạnh mình.”
Trần Ca vui mừng, cho dù bản thân đi vào thế giới sau cánh cửa vẫn duy trì bản tính thiện lương, khi anh mới tiếp xúc với Vương Nhất Thành vốn chẳng nghĩ ngợi nhiều, chỉ bởi vì thấy đối phương cô đơn một mình, muốn giúp đối phương thay đổi hoàn cảnh mà thôi.
Trên thực tế anh đã làm được rồi, hiện tại Vương Nhất Thành đã có rất nhiều người bạn mới, hơn nữa những người bạn này cũng sẽ không bắt nạt, kỳ thị cậu ta.
Thông qua lời Vương Nhất Thành mới nói lúc phát điên, Trần Ca cũng hiểu sơ sơ đầu đuôi mọi chuyện.
Vương Nhất Thành và Lâm Tư Tư cùng ở trong phòng ngủ 413, bởi vì đủ loại nguyên do nên hai người họ không được mọi người yêu quý.
Do tính cách bất đồng nên cách thức ứng xử với sự cô lập của bạn bè cũng không giống nhau.
Vương Nhất Thành chọn nhẫn nại, lặng lẽ chịu đựng.
Lâm Tư Tư thì nghĩ ra đủ loại cách để thu hút sự chú ý của mọi người.
Hai người này có lẽ không hẳn là bạn bè, chẳng qua cùng là người bị bắt nạt đi thành nhóm mà thôi.
Các bạn học cực kì ghét Lâm Tư Tư, quyết định hóa tranh thành ma quỷ, trêu cợt Lâm Tư Tư trong nhà vệ sinh trên tầng cao nhất của tòa nhà dạy học, dùng việc này để trả thù cậu ta.
Để lừa được Lâm Tư Tư đến, bọn họ tìm tới Vương Nhất Thành, một người có quan hệ tàm tạm với Lâm Tư Tư.
Trần Ca không biết những người kia thuyết phục Vương Nhất Thành như thế nào, nhưng anh biết kết quả cuối cùng chính là Vương Nhất Thành đồng ý với những học sinh kia.
Vương Nhất Thành có chỗ khó xử của bản thân, nhưng người đẩy Lâm Tư Tư xuống nơi vách núi ấy chính là cậu ta.
“Tăng nhanh tốc độ! Trước khi Vương Nhất Thành tỉnh lại, chúng ta phải cắt đuôi đám người phía sau.”
Trần Ca vô cùng thận trọng, anh lại đến mấy nơi, phát hiện người mặc đồ trắng không theo sau mới thở phào nhẹ nhõm.
Bầu không khí ở khu dạy học phía Tây dần trở nên bất thường, quái nhân mặc đồ trắng từ từ tăng lên. Trần Ca không dừng lại nữa, dẫn các thành viên câu lạc bộ đến trung tâm phân loại và xử lý rác thải.
“Thầy Bạch ơi, những người mặc đồ trắng kia cũng là giáo viên của trường sao? Tại sao từ trước tới giờ em chưa từng gặp qua? Với cả ban nãy tại sao bọn họ lại đuổi theo chúng ta?" Chu Long có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.
“Bọn họ không phải giáo viên, là người quản lý duy trì trật tự của khu dạy học phía Tây, còn về lí do bọn họ cứ đuổi theo chúng ta...” Trần Ca đặt Vương Nhất Thành đang hôn mê lên cỏ: “Bởi vì cậu ta, cũng bởi vì các em.”
“Bọn em?”
“Đúng, ngôi trường học này vốn không đơn giản như các em tưởng đâu. Nếu ví nó với đại não của con người, khu dạy học phía Tây chính là nơi phụ trách xử lý các loại tâm trạng tích cực, mà tâm trạng tiêu cực và rác thải thì do khu dạy học phía Đông phụ trách.” Trần Ca dùng một ví dụ rất đại chúng để giải thích: “Khu dạy học phía Tây chỉ có những ký ức tốt đẹp, toàn bộ rác thải đều được đưa tới khu dạy học phía Đông, nhưng con người sao có thể chỉ giữ lại những ký ức tốt đẹp chứ?”
“Thế nên bọn em đã quên đi rất nhiều ký ức?" Trương Cự vô cùng thông minh, Trần Ca vẫn chưa nói xong, cậu ta đã hiểu được ý của Trần Ca.
“Không sai, những gì các em quên đi đều là ký ức tràn đầy tuyệt vọng, những thứ này được khu dạy học phía Tây coi như rác thải, một khi những ký ức này của các em tìm về hoặc nhớ lại, bọn họ sẽ đưa chúng tới khu dạy học phía Đông.” Trần Ca nói vô cùng nghiêm túc: “Đã biết chân tướng, bây giờ các em còn bằng lòng tiếp tục tìm kiếm ký ức của mình không?”
“Em bằng lòng.” Chu Long không do dự đáp ứng: “Cái cảm giác rõ ràng từng xảy ra nhưng lại không nhớ được này quá khó chịu, còn tiếp tục thế này em sẽ điên mất, em tình nguyện nhớ lại tất cả.”
“Em cũng muốn biết mình đã đánh mất những ký ức gì, thiếu hụt ký ức, luôn cảm thấy bản thân trở nên không trọn vẹn, giống như một con... quái vật vậy.” Ngón tay Trương Cự nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo trên mặt, ánh mắt phức tạp, không biết đang nghĩ cái gì.
“Mấy cậu đúng là điên rồi! Đúng là điên rồi!" Chu Đồ không ngừng lẩm bẩm, cậu ta giống như một con chuột đồng bị giam vào lồng tre, đi tới đi lui tại chỗ.
“Không từ chối thì chính là đồng ý.” Trần Ca nâng Vương Nhất Thành trên đất dậy: “Thật ra bây giờ chúng ta đến khu dạy học phía Đông còn một điểm tốt, những kẻ đuổi theo chúng ta muốn đưa chúng ta đến khu dạy học phía Đông, nhưng bọn họ thế nào cũng không nghĩ tới tự chúng ta đã chạy đến khu dạy học phía Đông rồi.”
“Thế thì khác gì đâu chứ?”
“Chúng ta tự đi tới, còn có thể duy trì dáng vẻ "con người", nếu để bọn họ bắt lại chuyển qua đấy, đến lúc đó e rằng các em sẽ quên càng nhiều thứ hơn.” Trần Ca an ủi thành viên câu lạc bộ vài câu: “Khu dạy học phía Đông cũng không đáng sợ như các em nghĩ, chỉ cần cẩn thận một chút là sẽ không xảy ra chuyện.”
Trần Ca cõng Vương Nhất Thành lên, mở cửa trung tâm xử lý rác thải của khu dạy học phía Tây ra, trong phòng rất sạch sẽ, hoàn toàn khác với khu dạy học phía Đông.
“Không được chạm lung tung vào đồ đạc ở đây, cũng không được tới gần mấy cánh cửa phân loại rác thải.” Trần Ca không biết bên trong trung tâm xử lý rác thải của khu dạy học phía Tây có nhân viên quản lý hay không, anh chia trước cho các học sinh một ít dây thừng: “Ở lầu hai có một cái cửa sổ nhỏ, lát nữa thầy sẽ ra ngoài trước từ cửa sổ rồi trèo lên đầu tường, các em nhìn thầy làm như thế nào rồi làm theo thầy là được.”
“Thế Vương Nhất Thành thì sao?”
“Dùng dây thừng cột chắc, sau khi thầy leo lên đầu tường, các em hợp sức chuyển cậu ta từ cửa sổ ra trước, thầy kéo cậu ta lên đầu tường.” Vương Nhất Thành vừa gầy vừa lùn, không tính là quá nặng, điều này đối với Trần Ca cũng coi như là một tin tốt.
“Chú ý an toàn, đợi sau khi lên lầu hai rồi, lập tức làm theo lời thầy nói, động tác nhất định phải nhanh!" Sau khi phát xong dây thừng, Trần Ca tự ra tay cột chắc Vương Nhất Thành lại, rồi dùng một sợi dây thừng nối mình với Vương Nhất Thành, sau đó cõng cậu ta đi lên lầu hai.
Sau khi xác định lầu hai không có người, Trần Ca cũng không nhìn kỹ, đi thẳng đến cửa sổ.
Trần Ca mở cửa sổ nhỏ ra, vô cùng thuần thục giẫm lên bệ cửa sổ leo sang đầu tường: “Ngớ ra làm gì? Đưa Vương Nhất Thành ra.”
Trên người anh buộc một sợi dây thừng, đầu kia sợi dây buộc trên người Vương Nhất Thành.
“Thầy Bạch là giáo viên thể dục ạ?" Trương Cự là người đầu tiên phản ứng, nâng Vương Nhất thành dậy chuẩn bị chuyển ra ngoài cửa sổ.
“Đây là lầu hai đấy! Mọi người cẩn thận tí.” Chu Long và Chu Đồ cũng bắt đầu giúp đỡ, ba người hợp lực chuyển Vương Nhất Thành ra.
Tiêu tốn rất nhiều sức lực, Trần Ca cuối cùng cũng đưa được Vương Nhất Thành lên đầu tường, cậu ta chính là một trong những nhân vật quan trọng của tối nay, Trần Ca tuyệt đối sẽ không mặc kệ cậu ta không quan tâm.
Ngồi lại lên tường rào, tâm trạng của Trần Ca hoàn toàn khác trước.
Anh cởi sợi dây thừng trên người, nằm xuống đầu tường mà di chuyển, dành chỗ cho những học sinh khác.
“Động tác nhanh chút!”
Trần Ca đỡ Vương Nhất Thành, tìm được mấy vết gạch nứt trên đầu tường, buộc dây thừng vào đó.
Tiếp theo muốn từ khu dạy học phía Đông tới khu dạy học phía Tây cũng không cần thông qua trung tâm xử lý rác thải nữa, dùng sợi dây anh để lại là được.
Mọi người dùng mười mấy phút mới nhảy sang được khu dạy học phía Đông. Đối với những sinh viên của khu dạy học phía Tây mà nói, khu dạy học phía Đông là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ.