Chương 817: Cậu có đồng ý làm bạn của tôi không
Trần Ca đẩy cửa phòng thứ hai ra, bên trong là một con rối nam gầy guộc với bàn chân dị dạng nằm cuộn tròn trong góc, xung quanh đầy bùn và rác rưởi.
“Hơi giống Vương Nhất Thành.”
Con rối ở phòng thứ hai và Vương Nhất Thành nằm trên lưng Trần Ca đều đang đi một đôi giày thể thao màu xanh lam, con rối này có lẽ ám chỉ Vương Nhất Thành.
Trần Ca giơ điện thoại lên và nhắm vào phòng thứ hai để quay, hình ảnh trên màn hình khiến người ta thật lo lắng.
Đứa trẻ không có khuôn mặt bị một nhóm người ép vào phòng vệ sinh và những người đó ném đủ loại rác rưởi vào người cậu ta.
Cậu bé trong ảnh không hề chống cự, mặc kệ người ta bắt nạt.
Con rối ở phòng thứ ba đeo một cặp kính, trên người bị hắt đầy thuốc màu đỏ, ngơ ngác đứng dựa vào tường của phòng vệ sinh.
Vẻ ngoài của con rối này có phần giống với cậu bé cao gầy mà Trần Ca đã nhìn thấy ở phòng 413.
Rút kinh nghiệm lần trước, Trần Ca trực tiếp hướng điện thoại di động của mình vào trong rồi quay.
Trên màn hình lại xuất hiện một cậu bé không có mặt, cậu ta đứng một mình trong phòng vệ sinh, xung quanh không ngừng có người vẩy thuốc màu vào bên trong phòng.
Bộ quần áo vốn sạch sẽ của cậu ta bị vấy bẩn, thuốc màu trượt theo vạt áo rồi rơi xuống.
Cậu bé cúi đầu, không nói được một lời.
“Những kẻ bắt nạt này đã sớm không thể khống chế được nữa rồi.” Trần Ca mở cửa phòng thứ tư, con rối bên trong không mặc quần áo, quần áo ướt sũng bị vứt bên cạnh bồn cầu.
Trần Ca lấy điện thoại di động ra và quay phòng thứ tư, cậu bé không có mặt trong ảnh từ từ cởi bỏ chiếc áo khoác đầy thuốc màu, có ai đó đã đổ một chai nước lên người cậu ta.
Phòng thứ năm, phòng thứ sáu...
Những hình ảnh trong mỗi phòng đều làm người ta cảm thấy sợ hãi, khi người ta rơi vào trạng thái điên loạn không biết hành vi của mình tồi tệ đến mức nào, bọn họ sẽ trút mọi cảm xúc tiêu cực lên người khác một cách vô lương tâm.
Khi mở phòng đầu tiên, Trần Ca chỉ muốn tìm ra sự thật, mọi thứ ở đây đều không liên quan gì đến anh, anh chỉ là một người qua đường, một nạn nhân muốn trốn thoát.
Nhưng sau khi nhìn liên tiếp sáu phòng, trái tim anh đã bất giác thay đổi, sắc mặt u ám, nếu có người quen nhìn thấy anh lúc này chắc sẽ rất ngạc nhiên, bởi vì người đàn ông này hiếm khi lộ ra vẻ mặt như vậy.
Biểu cảm thay đổi chính là cảm xúc trong nội tâm đã biến hóa, khi thể hiện ra mặt thì suy nghĩ trong nội tâm sẽ bị bại lộ, nhược điểm cũng sẽ bị phát hiện, cho nên Trần Ca vẫn luôn giữ bình tĩnh khi thực hiện nhiệm vụ của điện thoại màu đen.
“Đây còn là trẻ con sao?”
Trần Ca ngẩng đầu, nhìn về phía phòng thứ bảy, đây là phòng duy nhất không có con rối, đồng thời cũng là phòng duy nhất không có cửa.
Bản lề cửa đã bị phá hỏng bằng bạo lực, có thể mơ hồ nhìn thấy những vụn gỗ ở chỗ nối tiếp, có lẽ cánh cửa của phòng thứ bảy bị người ta phá ra.
Cánh cửa không cánh mà bay, bên trong phòng có đầy những thứ như tơ máu đang bò, chính xác mà nói, những tơ máu trong nhà vệ sinh thật ra là đều chui ra từ phòng này, phòng thứ bảy là nguồn gốc của tất cả các vết máu.
“Lúc đầu Lâm Tư Tư bị nhốt ở trong phòng này sao?”
Những tơ máu đỏ sẫm đó giống như những dây thường xuân chết héo, chúng bò khắp bức tường của phòng, dường như đang che giấu một thứ gì đó.
Trần Ca lấy điện thoại của Lâm Tư Tư ra, anh điều chỉnh độ sáng màn hình ở mức sáng nhất, sau đó nhắm vào phòng để quay.
Cậu bé không có khuôn mặt ôm lấy áo khoác và quần, thuốc màu cùng nước chảy xuống người cậu ta, đủ mọi màu sắc, giống như một con quái vật đang giương nanh múa vuốt.
Cửa phòng vệ sinh trong màn hình như bị người bên ngoài dùng cái gì đó để chặn lại, cậu bé đó cúi đầu, cầm quần áo, chốc chốc lại đập vào cánh cửa.
Cậu ta không có khuôn mặt, không thể nhìn thấy biểu cảm của cậu ta, cũng không thể nghe thấy giọng nói, không biết cậu ta đang khóc hay đang kêu cứu nữa.
Tất cả những gì Trần Ca có thể nhìn thấy chỉ là cậu bé đó đập cửa liên tục cho đến khi cánh cửa bị phá hỏng.
Cậu ta chân trần đứng ở cửa phòng, tay ôm chặt áo và quần dính đầy thuốc màu và nước, hai tay rũ xuống, cánh tay lúc nãy đập cánh cửa bị vụn gỗ cắt trúng, máu chảy ròng ròng, còn thuốc màu thì chảy vào trong vết thương.
Áp lực, khó chịu, thở không nổi, cậu ta vặn vặn cổ, khuôn mặt không có ngũ quan quét qua nhà vệ sinh trống không, những kẻ bắt nạt đó đã bỏ đi, nhưng những lời ác ý của chúng như vẫn còn vang vọng trong nhà vệ sinh.
Cậu ta đứng ở cửa phòng hồi lâu, chậm rãi đưa tay lên, mặc từng món đồ bị ướt nhẹp vào người.
Ngoại trừ cánh tay, không có bộ phận nào khác trên người cậu ta bị thương, nhưng cơ thể cậu ta lại đang run lên vì đau.
Phần giữa quần bị cắt, sau lưng áo có một lỗ thủng lớn, cậu bé mặc hết quần áo vào, hình ảnh của một con quái vật thảm thương đến không nỡ nhìn hiện rõ trên vũng nước dưới mặt đất.
Cậu ta lau mặt và cố gắng bước một bước về phía cửa nhà vệ sinh.
Ánh sáng trong hành lang chiếu vào nhà vệ sinh, làm cho lối ra rất sáng, đủ sáng để nhìn rõ bộ dạng của cậu bé lúc này, đủ sáng để làm cho cậu ta không có nơi nào để trốn thoát.
Bước chân đang đi bỗng lùi lại, cậu ta mặc bộ quần áo bẩn thỉu, quay trở về phòng thứ bảy một lần nữa.
Cậu bé dựa vào tường của phòng vệ sinh, cơ thể từ từ trượt xuống, cậu ta nằm cuộn tròn trong góc, khuôn mặt không có ngũ quan hướng về phía cửa nhà vệ sinh, có vẻ như cậu ta đang đợi đèn tắt.
Hình ảnh trên màn hình điện thoại cũng không kết thúc ở đó, đứa trẻ đó nhìn một lúc lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt không có ngũ quan đối diện với Trần Ca, dường như cậu ta biết có người đang nhìn mình.
“Cậu có đồng ý làm bạn với tôi không?”
Một câu nói như vậy truyền vào trong tai Trần Ca, anh nghe thấy rất rõ ràng, nhưng chờ đến khi anh nhìn về hướng phát ra âm thanh thì lại không có gì cả.
“Phát ra từ trong điện thoại sao? Không thể nào.” Hình ảnh trong màn hình đã dừng lại ở cảnh cuối cùng, cậu bé không có khuôn mặt cuộn tròn trong góc phòng, khuôn mặt thì hướng về phía Trần Ca, như thể đang chờ câu trả lời của Trần Ca.
“Tôi sẵn sàng làm bạn với cậu, mặc dù lời nói của cậu nghe như một lời nguyền.” Trần Ca cũng không quan tâm đến lời nguyền, cuộc đời anh đã thay đổi kể từ khi nhận được một bức thư tình bị nguyền rủa, nếu như không có bức thư tình đó thì trong quá trình làm nhiệm vụ đầu tiên, anh đã bị Vương Kỳ băm vụn rồi.
Trần Ca đã đồng ý nhưng cậu nhóc trên màn hình điện thoại vẫn duy trì động tác như cũ.
Bỏ điện thoại ra, phòng thứ bảy không có gì, thế nhưng khi dùng điện thoại thì lại có thể nhìn rõ cậu bé không mặt đó.
“Cậu có nghe thấy giọng tôi không?” Trần Ca cố gắng nói chuyện với đối phương nhưng không có tác dụng gì, anh đợi một lúc lâu, hình ảnh trên màn hình điện thoại mới bắt đầu thay đổi.
Cánh cửa phòng thứ bảy của nhà vệ sinh bị đẩy ra, một bàn tay đỏ như máu thò vào.
Bàn tay này nhẹ nhàng nắm lấy cậu bé không mặt, hình như người đó đã nói gì đó với cậu bé, cậu bé không mặt nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Sau đó, cậu bé không có khuôn mặt bị cái tay đó lôi theo và đi về phía một "cánh cửa" khác, biến mất không thấy đâu.
“Bàn tay đẫm máu kia vươn ra từ trong "cửa" sao? Kẻ đó đã nói gì với cậu bé vậy?" Trần Ca đột nhiên nghĩ đến câu mình mới được nghe: “Chủ nhân của bàn tay đẫm máu đã nói gì đó với cậu bé không mặt, chẳng lẽ chính là câu: Cậu có đồng ý làm bạn với tôi không sao?”
“Cậu nhóc không mặt đồng ý, sau đó thì biến mất không thấy đâu nữa?”
Trần Ca cẩn thận suy nghĩ.
Cậu bé không có mặt chính là Lâm Tư Tư, cậu ta không có bất kỳ hành động nào giống đẩy cửa, nhưng bàn tay máu kia thò ra từ bên trong cánh cửa, có nghĩa là phòng vệ sinh ban đầu có một cái cửa tồn tại.
Chủ nhân của bàn tay máu gửi lời mời đến Lâm Tư Tư, cuối cùng Lâm Tư Tư đồng ý với đối phương, nếu nghĩ vậy, cái tay máu đó mới chính là người đẩy cửa.