Hệ thống nhà ma

Chương 816: Cậu bé không có mặt

Chương 816: Cậu bé không có mặt

Chu Long đỡ Chu Đồ, hai người nhìn về phía sau, xung quanh tối đen như mực, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng bước chân, nhưng không thấy người sống.
“Có ai đâu?”
“Lúc nãy khi tôi cúi xuống nhặt con dao đã nhìn thấy, tất cả đều lộn ngược và đi theo phía sau chúng ta, như thể họ đang sống trong một thế giới lộn ngược với chúng ta vậy.” Chu Đồ vẫn còn sợ hãi không thôi: “Những người đó cứ nhìn chằm chằm vào Trương Cự và Vương Nhất Thành, chúng ta có cần nói một câu với thầy Bạch không.”
“Cũng được.” Chu Long nghi ngờ nhìn phía sau, bộ dạng của Chu Đồ không giống như đang nói dối.
Hai người đứng sững sờ một lúc, Trần Ca và Trương Cự đã đi đến giữa hành lang, càng gần đến nhà vệ sinh, họ càng lo lắng.
“Thầy Bạch, vừa rồi Chu Đồ nhìn thấy có người đi theo chúng ta, toàn bộ bọn họ đều đi lộn ngược, em cũng không biết nên nói thế nào, thôi quên đi, thầy vẫn nên hỏi Chu Đồ thì hơn.” Chu Long kéo Chu Đồ đến bên cạnh Trần Ca.
“Vừa nãy khi em cúi xuống nhặt con dao, em thấy đằng sau chúng ta đều là người, đầu họ đều chúi xuống và đi lơ lửng trên không. Không đúng, họ giống như đang đi trên trần nhà vậy, những người đó có lẽ đã bị Trương Cự và Vương Nhất Thành thu hút, em đã tận mắt chứng kiến lũ quái vật lộn ngược đang nhìn chằm chằm vào Trương Cự cùng Vương Nhất Thành.” Chu Đồ không muốn lại gần Trương Cự, đây là sự chán ghét đến từ bản năng.
“Người đứng lộn ngược?” Trần Ca cũng đã từng nhìn thấy những người đó trong tòa nhà phòng thí nghiệm: “Đi vào phòng vệ sinh xem trước đã, để xác định "cửa" có tồn tại hay không, nếu không có thu hoạch trong phòng này thì chúng ta sẽ rời đi ngay lập tức.”
Ngôi trường này quá quái dị, ngay cả khi được bảo vệ bởi áo đỏ cũng không thể mang lại cho Trần Ca cảm giác an toàn.
Tăng nhanh tốc độ, khi Trần Ca chỉ còn cách nhà vệ sinh vài bước chân, cổ đột nhiên bị một đôi tay bóp lấy.
Cánh tay gầy gò lạnh lẽo khóa chặt cổ anh, đối phương đang từ từ dùng sức, hô hấp của Trần Ca cũng dần trở nên khó khăn.
“Vương Nhất Thành? Em đã tỉnh rồi sao?" Trần Ca quay đầu lại nhìn, Vương Nhất Thành đang tựa đầu trên vai anh, hai mắt đỏ ngầu, hình như cậu ta đang đấu tranh với thứ gì đó ở trong lòng.
“Đừng đi vào, bọn họ ở bên trong.”
Giọng nói của Vương Nhất Thành lúc này rất khác với giọng nói thường ngày của cậu ta, mang theo vẻ hối hận sâu sắc, cảm giác như một con chó hoang với những vết thương chồng chất đang cố gắng bảo vệ thi thể của bạn đồng hành, sau đó lại để mặc cho người khác đánh.
“Họ? Họ là ai?”
“Bạn học, học trưởng, tất cả những người ghét cậu đều ở trong đó, cậu đừng đến đó, tôi đã lén nói với giáo viên rồi.” Vương Nhất Thành cố gắng nở một nụ cười, nhưng không làm được.
“Đứa nhỏ này có phải bị đánh đến ngốc rồi không? Đang nói bậy bạ gì đó?" Chu Long cầm lấy chiếc điện thoại màu hồng, lặng lẽ tiến đến cạnh Trần Ca. Bầu không khí trong tòa nhà dạy học này quá áp lực, chỉ khi đi đến bên cạnh Trần Ca mới cảm thấy hơi an toàn.
“Vương Nhất Thành, có phải em đã nhớ ra cái gì đó rồi không?” Trí nhớ của Vương Nhất Thành bị kích thích khi đi vào nhà vệ sinh ở khu dạy học phía Tây, lúc đó Trần Ca lo lắng sẽ bị lộ cho nên đã đánh ngất cậu ta, hiện tại mặc dù cậu ta đã tỉnh lại nhưng dường như tâm thần cũng hơi có vấn đề.
“Họ yêu cầu tôi lừa cậu vào nhưng tôi không đồng ý, bọn họ bèn đánh tôi và bắt tôi leo lên cầu thang với đôi chân thọt, tôi nghe lời họ, nhưng họ vẫn không bỏ qua cho cậu. Hãy nhớ kỹ, bất kể ai rủ cậu đi đến nhà vệ sinh trên tầng cao nhất của tòa nhà dạy học thì tuyệt đối không được đi! Không được đi đến đó!” Giọng nói của Vương Nhất Thành thều thào, cơ thể có vẻ vô cùng yếu ớt.
“Ngoài em ra, bọn họ có tìm được người khác để đi dụ dỗ Lâm Tư Tư không?”
“Tôi không biết, nhưng tôi đã nói mọi chuyện cho giáo viên biết rồi, vì sao thầy ấy vẫn chưa tới vậy?” Vương Nhất Thành hơi sốt ruột, cọng cỏ cứu mạng duy nhất trong lòng cậu ta chính là người thầy giáo này, nhưng người thầy này hình như chưa từng xuất hiện, có lẽ thầy ấy cũng ghét Lâm Tư Tư.
“Không có chuyện gì đâu, thầy chỉ đi vào nhìn qua thôi.”
“Đừng vào đó! Tuyệt tối không được đi vào!" Vương Nhất Thành coi Trần Ca là Lâm Tư Tư, đây cũng là những suy nghĩ thật sự của cậu ta, có thể thấy rằng cậu ta cảm thấy rất có lỗi, và muốn bù đắp.
Đã đi tới cửa, Trần Ca không thể từ bỏ được, hơn nữa hiện tại có sự hỗ trợ của Trương Cự, nửa áo đỏ vẫn đang không ngừng trở nên mạnh mẽ này là một chỗ dựa cho Trần Ca.
Cánh tay của Vương Nhất Thành ngày càng siết chặt hơn, trên cánh tay xuất hiện những đường gân xanh, đứa trẻ này vô cùng muốn ngăn Trần Ca bước vào, có lẽ vì cậu ta không muốn thấy thảm cảnh tái hiện trước mắt mình.
Nhà vệ sinh trên tầng cao nhất của tòa nhà dạy học nằm ở chỗ sâu nhất của hành lang, không khí ở đây nồng nặc mùi nước khử trùng, trên tường gạch còn có thể nhìn thấy vết ố vàng nâu, vết nước đọng trên mặt đất cùng với nhiều dấu giày.
Những dấu giày đó đến từ những người khác nhau, số lượng rất nhiều.
Cửa nhà vệ sinh đã bị khóa, Trần Ca lấy dụng cụ ra và dùng sức mở cửa.
Khi đẩy cánh cửa nhà vệ sinh bằng gỗ ra, Trần Ca lùi lại một bước, anh cẩn thận nhìn vào bên trong nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh ở khu dạy học phía Đông trông hoàn toàn khác với nhà vệ sinh ở khu dạy học phía Tây, rất bẩn thỉu và bừa bộn, cứ như thể nơi này đã bị nhân viên bỏ quên, chưa từng được quét dọn, cũng không có ai đi vào sử dụng.
“Nhà vệ sinh này đã bị khóa lại kể từ khi Lâm Tư Tư bị tai nạn sao?” Trần Ca quay lại và hỏi Vương Nhất Thành, lúc này đứa bé đó đã sợ đến mức không nói nên lời, cơ thể run lên dữ dội như thể bị ốm.
So với khu dạy học phía Tây, nhà vệ sinh này cho Trần Ca cảm giác chân thật hơn, anh cõng Vương Nhất Thành và tiến vào bên trong.
Vừa bước vào bên trong nhà vệ sinh, Vương Nhất Thành đã nhắm mắt lại, cậu ta còn không dám nhìn chứ đừng nói là nhớ lại.
“Căn phòng này cho tôi cảm giác khác với những căn phòng khác.” Trương Cự nhìn xung quanh, những bức tường dính đầy những vật trông như tơ máu, chúng nó giống như vết nứt bao khắp nhà vệ sinh.
Hình vẽ mặt quỷ trên vách tường đã bị mờ đi, giống như những ký ức sắp bị lãng quên.
Những tơ máu khô đó bò qua tất cả các hoa văn trên tường và bao vây chúng lại, như thể không muốn nhìn thấy chúng nữa.
Khi bước đến cửa phòng thứ nhất, Trần Ca lấy điện thoại di động của Lâm Tư Tư ra, đưa nó vào trong qua khe hở bên dưới, trên màn hình có một vài bóng người đang di chuyển.
“Ai ở bên trong?”
Trần Ca mở sầm cửa ra, cảnh tượng trước mắt nằm ngoài dự đoán của anh.
Ở phòng thứ nhất có một mô hình con rối, ông ta đi một đôi giày da màu đen, tuổi khoảng chừng 30 đến 40, trông rất giống thầy Bạch mà Trần Ca từng thấy trước đây.
“Trong phòng vệ sinh ở khu dạy học phía Tây có đặt một đôi giày, còn trong phòng thứ nhất ở khu dạy học phía Đông lại đặt một con rối, tại sao lại có sự khác biệt như vậy?”
Con búp bê giống thầy Bạch ở trong phòng đang cúi đầu, đặt hai tay sau đầu và đứng thẳng, bộ dạng như thể mắc lỗi.
Trần Ca sử dụng Âm Đồng cũng không thấy có vấn đề gì, cuối cùng, anh lấy điện thoại của Lâm Tư Tư ra và quay trong phòng đầu tiên, những hình ảnh hiện ra trên màn hình khiến anh ngạc nhiên.
Trong phòng ngoài một con rối đứng thẳng trông như thầy Bạch, hình ảnh quay trong điện thoại còn có một cậu bé không có khuôn mặt, hai tay để sau đầu, làm tư thế giống hệt như thầy Bạch.
“Cậu nhóc không mặt mũi này chẳng lẽ chính Lâm Tư Tư sao? Thầy Bạch đã từng trừng phạt cậu ta về thể xác như này sao? Cho nên cậu ta mới dùng biện pháp như vậy đối với thầy Bạch?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất