Hệ thống nhà ma

Chương 819: Bọn họ đến

Chương 819: Bọn họ đến

Có thể thông tin về chủ nhân của ngôi trường này sẽ có trong phòng lưu trữ hồ sơ, trong thư viện có thể ẩn chứa cái gương có khả năng đi thông vào thế giới đỏ như máu, còn phòng vẽ tranh trong tòa nhà phòng thí nghiệm là nơi Trần Ca đã hứa sẽ dẫn Chu Đồ đi.
“Mình nên đi đến đâu trước đây?” Trần Ca nhìn về phía Chu Đồ: “Thầy biết vị trí của câu lạc bộ mỹ thuật, cũng đã nhìn thấy cảnh trong mơ của em, bây giờ thầy có thể đưa em đến đó bất cứ lúc nào, nhưng mà em đã thực sự sẵn sàng lấy lại trí nhớ bị mất chưa?”
Chu Đồ không nói chuyện nhiều với Trần Ca lắm, đột nhiên bị Trần Ca hỏi những điều như vậy, cậu ta có phần không biết làm sao.
Trước khi tìm lại trí nhớ, cậu ta vẫn luôn muốn biết mình đã quên những gì, nhưng sau khi nhìn thấy kết cục của Trương Cự và Vương Nhất Thành, cậu ta lại thấy do dự.
“Em đã sẵn sàng tiếp nhận quá khứ chưa? Ký ức không bị đánh thức, em chỉ là một học sinh không quan trọng trong ngôi trường này, em chẳng thể nghĩ được cái gì, cứ sống lặp đi lặp lại một ngày bình yên tốt đẹp. Một khi lấy lại được trí nhớ, nhất định sẽ bị nhân viên nhà trường truy bắt, không có đường lui nữa.” Trần Ca không ngừng hỏi Chu Đồ, đó cũng là một phép thử, trong tất cả các thành viên của câu lạc bộ, Chu Đồ là người có chủ kiến nhất.
“Em nghĩ kỹ rồi, lấy lại trí nhớ vẫn tốt hơn, không có quá khứ, dù cuộc sống của em có thoải mái đến đâu cũng chỉ là tự lừa dối mình mà thôi.” Ánh mắt của Chu Đồ chuyển qua Trương Cự và Vương Nhất Thành: “Không biết hình dạng chân thật của mình có dọa bản thân sợ đến phát khóc không.”
“Tốt hơn hết là cậu nên nghĩ kỹ một chút.” Giọng nói của Trương Cự hơi khàn khàn, cậu ta xoay nửa mặt bị thiêu hủy sang: “Trên người cậu toát ra một cảm giác khiến tôi rất khó chịu, dáng vẻ thực sự của cậu, nhất định là một con quái vật kinh khủng.”
Chu Đồ ngẩn người một lúc, không biết trả lời như thế nào, ánh mắt lơ đãng, trong lòng dường như hơi dao động.
“Chúng ta đến phòng lưu trữ hồ sơ của trường trước đi, em vẫn còn có đủ thời gian để suy nghĩ.” Trần Ca vỗ nhẹ vào vai Chu Đồ: “Đừng căng thẳng, thầy tôn trọng lựa chọn của em.”
“Cảm ơn.”
Chu Đồ cúi đầu suy nghĩ, Trương Cự bên cạnh huých Trần Ca một cái: “Bộ dáng thật sự của cậu ta hẳn là rất kinh khủng, nếu có thể lấy lại trí nhớ, bất kể chúng ta muốn làm gì tiếp theo đều sẽ dễ dàng hơn một chút.”
“Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, thầy sẽ không can thiệp.”
“Thầy giúp bọn em thức tỉnh trí nhớ không phải là vì để bọn em tìm được quá khứ, gia tăng thực lực, sau đó giúp thầy đạt được mục đích của bản thân sao?” Trương Cự hơi khó hiểu, cậu ta vẫn nhớ rõ lời Trần Ca đã nói trước đây, mọi người chỉ là giúp đỡ lẫn nhau, một mối quan hệ lợi dụng.
“Thầy đã từng đọc một câu như thế này trong một cuốn sách, hoa hồng không hỏi tại sao, cũng không cầu hồi báo, chúng nở hoa chỉ vì chúng muốn nở mà thôi. Tuy rằng thầy không thể vị tha như vậy, nhưng ít nhất thầy cũng đã trải qua sự đau đớn giống như mấy em, thầy nghĩ đến bản thân mỗi khi nhìn thấy mấy em.” Trần Ca nhìn các thành viên khác trong câu lạc bộ một cách nghiêm túc: “Có một điều nữa thầy muốn nhắc lại, mối quan hệ giữa chúng ta không phải chỉ là lợi dụng nhau, mà là đôi bên cùng có lợi, sự tôn trọng lẫn nhau là cơ sở.”
Nghe giọng nói của Trần Ca, trong một khắc nào đó lệ quỷ dường như đã quên mất, người đàn ông trước mặt chỉ là một người bình thường.
Có lẽ anh chỉ là vẫn chưa khôi phục trí nhớ mà thôi.
Trương Cự và Chu Long gật đầu và đi theo bước chân của Trần Ca.
Vương Nhất Thành mở to hai mắt đẫm máu và nước mắt, và dường như càng đồng ý với Trần Ca hơn.
Chu Đồ đi phía sau thì như có điều suy nghĩ, ánh mắt từ từ trở nên kiên định.
Quay lại hành lang một lần nữa, Trần Ca còn chưa đi được mấy bước đã có một cảm giác mềm mại không thích hợp lắm.
Một mùi thối nồng nặc lan tỏa trong không khí, cái mùi này anh cũng đã từng ngửi thấy trong phòng thí nghiệm.
Trong lòng anh xuất hiện một linh cảm xấu, Trần Ca càng đi về phía trước, anh càng cảm thấy áp lực, như đang đi dưới đáy hồ, sự lạnh lẽo bao bọc bốn phía.
“Những con quái vật lộn ngược đó lại xuất hiện sao?”
Trần Ca cũng không cúi đầu nhìn xuống. Chuyện đã xảy ra rồi, nhìn xuống cũng chỉ làm rối loạn phán đoán của riêng anh thôi, anh cần rời khỏi tòa nhà dạy học này càng sớm càng tốt.
Đứng cùng Trương Cự, đồng tử của Trần Ca híp lại và hạ giọng xuống: “Mấy em có nhìn thấy những con quái vật đó ở hành lang không?”
“Quái vật?” Trương Cự nhìn chằm chằm vào hành lang, vết máu trên người chảy xuống theo áo khoác: “Hình như có vật gì đó, nhưng dường như chúng không làm chúng ta bị thương được.”
Trương Cự còn chưa kịp dứt lời thì đã thấy tóc mình dựng ngược lên, như thể có một đứa bé vô hình đang túm tóc cậu ta trong bóng tối.
Những vết thương nhỏ bắt đầu xuất hiện trên người Trương Cự và Vương Nhất Thành, những con quái vật đó được hai người bọn họ hấp dẫn đến đây.
“Mình không nhìn thấy bọn họ, bọn họ làm tổn thương mình bằng cách nào?” Vết sẹo trên mặt Trương Cự không ngừng rỉ máu, tơ máu trên người cậu ta cũng lay động, tuy rằng trí nhớ của cậu ta đã thức tỉnh, nhưng cậu ta vẫn chưa học được cách sử dụng năng lực này.
“Chỉ cần chúng ta nhìn ngược xuống là sẽ có thể nhìn thấy chúng, nhưng thầy không khuyên mấy em không nên làm điều này.”
“Tại sao?”
“Bởi vì sau khi nhìn thấy, mấy em sẽ càng thêm tuyệt vọng.”
Trần Ca ra hiệu cho mấy người rời đi dọc theo hành lang ngay lập tức, những con quái vật này tấn công Trương Cự và Vương Nhất Thành, không biết là xuất phát từ bản năng hay do ai đó xúi giục, nếu bị xúi giục thì sẽ càng rắc rối hơn.
Mùi thối xung quanh càng ngày càng nồng nặc, trên người Trương Cự và Vương Nhất Thành càng ngày càng có nhiều vết thương. Điều đáng lưu ý chính là, cứ mỗi khi trên người họ xuất hiện một vết thương, một sợi chỉ đen rất mảnh sẽ chui vào trong cơ thể bọn họ, nó trông giống như một lời nguyền.
Ngay khi bọn họ chạy đến góc tầng ba, Vương Nhất Thành đã không thể chịu nổi nữa, bước chân càng ngày càng yếu: “Em cảm thấy có rất nhiều thứ đang cắn xé cơ thể mình, trí nhớ lại trở nên mơ hồ rồi.”
“Thầy Bạch, tình hình không ổn lắm, hình như ở tầng dưới có nhiều thứ bẩn thỉu hơn.” Chu Đồ thì thầm, ngay khi vừa đến tầng ba, họ đã ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc, điều kỳ lạ hơn nữa là mùi hôi phát ra từ bên cạnh bọn họ.
Chu Đồ cúi đầu xuống, giống như lúc trước nhặt con dao, từ dưới nhìn lên nơi bốc mùi hôi thối.
Ở chỗ trống giữa cậu ta và Vương Nhất Thành có một khuôn mặt người lộn ngược, con quái vật mặc áo khoác dính sát vào máu thịt, nó như không có da thịt, mạch máu dâng trào dưới lớp quần áo, máu và quần áo dính chặt vào nhau, cả bộ quần áo đều bị nhuộm thành màu đỏ!
“Vương, Vương Nhất Thành, thứ đó ở ngay trước mặt cậu!” Chu Đồ hét lên, trí nhớ của cậu ta còn chưa thức tỉnh, đột nhiên nhìn thấy cảnh này, sợ tới mức suýt nữa ngã xuống cầu thang.
“Đã sớm bảo em là không nên nhìn rồi, mắt không thấy, tâm không phiền.” Trần Ca cõng Vương Nhất Thành lên trên lưng, giẫm lên nơi có mùi thối nồng nhất, sau đó chạy xuống tầng.
Chu Đồ ôm ngực, nơi Trần Ca vừa giẫm lên lúc nãy chính là cái đầu của con quái vật kia: “Được rồi, em biết rồi.”
Khi họ đi xuống tầng hai, mùi hôi thối tràn ngập khắp hành lang, Chu Long đã lấy được kha khá trí nhớ nên cũng trở thành mục tiêu công kích của những con quái vật đó.
Trương Cự vẫn có thể chống cự, nhưng Chu Long và Vương Nhất Thành đều không thể cầm cự được nữa, chỉ có thể dựa vào Trần Ca cùng Chu Đồ kéo mới có thể đi tiếp.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất