Chương 820: Phòng hồ sơ
Mọi chuyện vẫn đang phát triển theo chiều hướng xấu hơn, Chu Đồ cũng bắt đầu bị quái vật để mắt tới, trên ngón tay xuất hiện vết thương đầu tiên.
“Thầy Bạch, phải làm sao bây giờ?”
Trần Ca không còn cách nào tốt hơn, tất cả những gì anh có thể làm là nghiến răng, thậm chí nếu tất cả mọi người bị quái vật cắn xé, mất khả năng di chuyển, anh cũng sẽ mang tất cả ra ngoài.
Mùi hôi xộc vào khoang mũi khiến người ta gần như ngất đi, khi Trần Ca đang chuẩn bị tiến đến cầu thang dẫn tới tầng một với Vương Nhất Thành trên lưng thì một cơn đau nhói từ lồng ngực truyền đến.
Sau một hồi loạng choạng, Trần Ca suýt ngã từ trên xuống.
Anh cúi đầu nhìn xuống và thấy chỗ ngực mình có một cái đinh nhọn đâm vào.
“Lời nguyền của phòng 413 sao?” Anh lập tức nhận ra điều gì đó và nhìn về phía cái bóng của mình.
Cái bóng vốn bình thường lúc này đang không ngừng biến dạng, tựa như "người" ẩn trong đó đang chịu đựng một nỗi đau vô cùng lớn.
“Đến cả nó cũng bị tấn công sao?”
Các thành viên trong câu lạc bộ đều đã đến giới hạn của mình, mình đầy thương tích, trông rất đáng sợ.
“Lối ra ở ngay trước mặt, đừng dừng lại!”
Ý chí của Trần Ca rất mạnh mẽ, anh đã sớm quen với sự đau đớn rồi.
Trần Ca rút cây đinh ra, liều mạng chạy về phía trước, dù là chỉ tiến thêm được một bước, khoảng cách đến hy vọng cũng sẽ gần hơn một chút.
Phịch!
Chu Đồ cùng Chu Long trên lưng cậu ta ngã ở trên cầu thang, tay trái cậu ta xuất hiện đầy vết thương, tựa hồ sắp rách ra.
“Cánh tay cầm bút vẽ tranh của mình...”
Trần Ca mang một người ra đã là rất khó rồi, không thể mang thêm vài người nữa: “Cố gắng! Gần đến tầng một rồi!”
Đôi chân như bị rót chì, mỗi bước đi đều trở nên nặng nề, mùi hôi thối ở tầng một còn nồng nặc hơn tầng hai nhiều, nơi đó có nhiều quái vật đang chờ bọn họ hơn nữa.
Tất cả mọi người ngoại trừ Trần Ca đều đã tuyệt vọng, nhưng ngay tại đây, mùi hôi thối trong không khí đột nhiên nhạt đi một chút, như thể ai đó đã dẫn phần lớn quái vật đi.
“Cơ hội!” Trần Ca nắm lấy Chu Đồ, lưng cõng Vương Nhất Thành dùng toàn bộ sức chạy như điên, khi đi đến tầng một thì nhìn thấy một bóng đen đứng ở đầu kia của hành lang.
Hình dáng của người đó rất giống Thường Cô, mắt trái của anh ta có một vòng sáng đỏ rực, máu rỉ ra dưới áo khoác, trong tay giống như đang cầm thứ gì đó.
“Thường Cô?” Trần Ca trực tiếp hét lên, nhưng đối phương không trả lời, anh ta quay người rời đi, và mùi hôi thối trong hành lang lại giảm bớt một chút.
“Anh ta dẫn lũ quái vật đó đi sao?” Ấn tượng về Thường Cô trong lòng Trần Ca là yếu ớt và rụt rè, rất khác với hình dáng anh vừa nhìn thấy: “Anh ta chỉ bước vào cửa vài giây trước mình, rốt cuộc anh ta đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cái bóng đó đã dẫn đi hầu hết lũ quái vật, Trần Ca nhanh chóng dẫn các thành viên của câu lạc bộ ra khỏi tòa nhà dạy học.
“Thầy Bạch, vừa rồi lũ quái vật kia là chuyện gì vậy? Tại sao chỉ khi nhìn ngược lại mới có thể thấy chúng? Còn có tại sao chúng chỉ tấn công Vương Nhất Thành và Trương Cự mà không công kích thầy?" Chu Đồ ngã quỵ trên mặt đất, cậu ta cảm thấy mùi thối đó đã đã xâm nhập vào trong cơ thể của mình.
“Những con quái vật đó có lẽ được nhà trường sử dụng để trừng phạt học sinh, thậm chí có khả năng chúng cũng từng là những học sinh phá vỡ nội quy của trường.” Trần Ca cũng không ngờ những con quái vật đó thậm chí còn không sợ áo đỏ, chúng hoàn toàn mất đi lý trí, là một đám điên từ đầu đến đuôi.
“Chủ nhân của trường muốn tạo ra một "khu vui chơi" tốt đẹp đằng sau "cánh cửa", mấy em nhớ lại quá khứ, điều này đi ngược lại ý định ban đầu của người đó, đương nhiên người đó sẽ nhắm vào mấy em.” Trần Ca kiểm tra cơ thể của Vương Nhất Thành và Trương Cự, những sợi tơ đen đó đã xuyên vào vết thương của bọn họ từ lâu, tới sát vào vết thương là có thể ngửi thấy một mùi hôi thoang thoảng: “Mấy em cẩn thận một chút, đám quái vật đó rất có thể muốn biến mấy em thành đồng loại của chúng.”
Đứng bên ngoài tòa nhà dạy học, Trần Ca sử dụng Âm Đồng nhìn ngó nghiêng hai phía, nhưng cuối cùng vẫn không thấy bóng người đã cứu mình.
“Nếu anh ta thực sự là Thường Cô, tại sao anh ta lại không tìm đến mình? Chẳng lẽ bây giờ vẫn chưa phải lúc thích hợp để gặp mặt? Hay là có thể anh ta đã bị phát hiện?”
Trần Ca và Thường Cô cũng không giao lưu nhiều, anh cần phải đoán được suy nghĩ của Thường Cô mới có thể đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
“Có người giúp mình kiềm chế cũng tốt.” Trần Ca nâng Vương Nhất Thành dậy: “Đi thôi, bây giờ chúng ta sẽ đi đến tòa nhà văn phòng, phòng hồ sơ của trường có lẽ nằm ở đó.”
...
Tòa nhà văn phòng của khu dạy học phía Tây nằm sát vách tường vây, đứng ở chỗ cao nhất của tòa nhà văn phòng có thể phóng tầm mắt bao quát cả khu dạy học phía Đông và phía Tây.
“Những con quái vật mà thầy đã thấy ở ngôi trường này có lẽ được chia thành nhiều loại: lệ quỷ và chấp niệm bình thường, áo đỏ bình thường, những kẻ quản lý khu dạy học phía Tây mặc quần áo màu trắng và cả cơ thể bị bỏng, còn khu dạy học phía Đông thì có mấy con quái vật chổng ngược bốc mùi thối, ngoài chúng ra, thứ nguy hiểm nhất trong trường này chính là giáo viên và quản lý ký túc xá, chúng ta đang đi đến tòa nhà văn phòng, khả năng cao sẽ gặp phải họ, mọi người phải chú ý.”
Biết rõ núi có hổ mà vẫn lao đầu lên, đây không phải là lần đầu tiên Trần Ca làm chuyện như vậy, nhưng đối với các thành viên khác trong câu lạc bộ thì vẫn không quen cho lắm.
“Thầy Bạch, không phải thầy cũng là giáo viên trong trường sao?”
“Chẳng lẽ mấy em cảm thấy thầy không nguy hiểm sao?” Trần Ca thản nhiên nói mà không quay đầu lại, đi vào tòa nhà văn phòng đầu tiên.
Lúc trước anh đã từng đến tòa nhà văn phòng của khu dạy học phía Tây, nhưng điều khiến anh không ngờ chính là phong cách kiến trúc bên trong của tòa nhà văn phòng ở khu dạy học phía Đông và Tây rất khác nhau.
Tòa nhà văn phòng phía Tây sạch sẽ, ngăn nắp, còn tòa nhà văn phòng phía Đông mang đến cảm giác vô cùng áp lực ngay từ khi bước vào. Nền đất lâu ngày không được quét dọn, những vết chân đầy bùn đất, tường bị xước, tường màu trắng ban đầu đã ngả màu vàng nhạt, ngoài ra còn có các mảng nấm mốc lớn.
“Giáo viên ở khu dạy học phía Đông thường làm việc ở đây sao?” Chu Đồ không thể tin được.
“Ở ngôi trường này, công việc của giáo viên không phải là giáo dục mấy em, mà là quản lý và để ý đến mấy em, họ dành phần lớn thời gian để ở cạnh học sinh, tòa nhà văn phòng cũng chỉ là một nơi mang tính biểu tượng thôi.” Trần Ca thử đẩy cửa gỗ ở ban công ra, cửa gỗ không có khóa, đẩy một cái đã mở ra.
Các thiết bị khác nhau trong phòng đều rất cũ và trông giống như những thứ từ nhiều năm trước.
“Em đã đến nơi này, em biết vị trí của phòng hồ sơ.” Trương Cự lạnh giọng nói. Từ khi lấy lại được trí nhớ, cậu ta càng ngày càng ít nói.
“Cậu tới đây khi nào?” Chu Đồ hơi sợ Trương Cự của bây giờ, lúc nói chuyện không tự chủ được giảm thấp âm lượng xuống.
“Lúc trước tôi bị Thường Văn Vũ lừa đến đây, tôi đã từng lén đến phòng hồ sơ để tìm hiểu chuyện của ngôi trường này.” Trương Cự đi phía trước: “Đi theo tôi, nơi này khiến tôi rất khó chịu, có thể có một cái gì đó rất nguy hiểm.”
Cũng không biết có phải quái vật trong tòa nhà văn phòng đã sớm cảm giác được Trương Cự, hay là vì lý do khác, dọc đường bọn họ không gặp phải nguy hiểm gì, thuận lợi đi đến tầng ba của tòa nhà văn phòng.
“Đây là phòng hồ sơ, chúng ta sẽ rời đi ngay sau khi tìm được thứ mình muốn, đừng ở lại quá lâu, tôi luôn cảm thấy có những người khác ở trong tòa nhà này.” Trương Cự mở cửa phòng hồ sơ, trong phòng có vài tủ kim loại đã rỉ sét và bốn dãy giá sách bằng gỗ.