Hệ thống nhà ma

Chương 821: Cháy lớn

Chương 821: Cháy lớn

Phòng lưu trữ hồ sơ đầy mùi ẩm mốc, Trần Ca bịt mũi và miệng lại rồi bước vào phòng đầu tiên.
Chiếc giá sách bằng gỗ trông như đã có từ lâu lắm rồi, được đặt bên cạnh những chiếc tủ đựng hồ sơ rỉ sét, có một cảm giác mâu thuẫn khó giải thích nổi.
“Những giá sách và tủ kim loại này như đến từ các trường khác nhau.”
Trần Ca tiện tay lấy một bản tài liệu từ trên giá sách gỗ, nhưng có thể do môi trường bảo quản không tốt, anh vừa mới dùng chút lực là chiếc túi đựng tài liệu đã bị hỏng.
“Bị mọt ăn, ẩm ướt, hình như những tài liệu này không được nhân viên nhà trường quan tâm lắm.” Trần Ca cẩn thận mở túi hồ sơ ra, nội dung bên trong làm anh khó hiểu: “Danh sách cảm ơn nhà tài trợ? Sao tờ giấy này nhìn quen thế nhỉ?”
Trần Ca xem đi xem lại, trong đầu chợt lóe lên một hình ảnh, anh ngạc nhiên nhìn túi hồ sơ bị côn trùng gặm lỗ chỗ trong tay: “Hình như mình đã từng thấy một danh sách tương tự như vậy trong văn phòng Hiệu trưởng của Trường Trung học Mộ Dương!”
Anh quan sát cẩn thận, cố hết sức nhớ lại và so sánh tên của những nhà tài trợ, chuyện khiến anh càng ngạc nhiên hơn đã xảy ra.
“Hoàn toàn giống nhau! Mình đã nhìn thấy danh sách này trong phòng làm việc của Hiệu trưởng Trường Trung học Mộ Dương!”
Trước đây, để tìm ông Hiệu trưởng của Trường Trung học Mộ Dương, anh đã phải đi ra đi vào Trường Trung học Mộ Dương rất nhiều lần, cảnh tượng hai sao đấy đã bị anh lục tung nhiều lần, chỉ tiếc là dù có đào sâu ba thước cũng không thể tìm thấy Hiệu trưởng.
“Thế giới sau cánh cửa được dệt nên từ ký ức của người đẩy cửa, ngôi trường này khá đặc biệt, nó như được tạo nên bởi tất cả các ký ức của những người bên trong cánh cửa.” Trần Ca nhẹ nhàng đỡ cằm: “Ngoại trừ ông Hiệu trưởng của Trường Trung học Mộ Dương, những người khác đều ở trong nhà ma của mình, sau khi vào đây mình lại tìm thấy một danh sách nhà tài trợ giống trong Trường Trung học Mộ Dương, điều này không phải nghĩa là Hiệu trưởng của Trường Trung học Mộ Dương cũng ở trong trường này sao?”
Trần Ca mở to hai mắt nhìn giá sách bốc mùi ẩm mốc trước mặt, càng nhìn càng thấy quen mắt: “Mấy thứ này cũng là từ Trường Trung học Mộ Dương chuyển đến sao? Một phần cảnh tượng hai sao đó được giấu ở đây sao?”
“Xem ra mình thực sự có duyên phận với ông Hiệu trưởng ấy.” Anh đặt lại hồ sơ vào chỗ cũ, vẻ mặt ý vị sâu xa: “Trước khi mở khóa nhiệm vụ tập luyện Thông Linh Trong Trường Ma, có chín nhiệm vụ mở ra trước, có khi nào chín nhiệm vụ đó có mối liên hệ đặc biệt nào đó với Thông Linh Trong Trường Ma không?”
“Thầy Bạch, thầy phát hiện được gì à?”
“Có phát hiện được một ít, nhưng vẫn chưa chắc chắn.” Trần Ca lôi một tập tài liệu ẩm ướt khác ra, phía trên mọc đầy mấm mốc: “Khảo sát môi trường xung quanh khuôn viên trường?”
Đây gọi là phòng lưu trữ hồ sơ, nhưng thật ra nó giống như một căn phòng để xếp chồng tài liệu linh tinh hơn, trong đó có tất cả các loại tài liệu và văn kiện, bao gồm đồ án tốt nghiệp, hóa đơn thanh toán, thống kê câu lạc bộ, danh mục mua sắm cho căn tin.
“Thầy Bạch!” Chu Long tìm thấy vài tờ báo nhăn nhúm trong góc, cậu ta đưa một tờ trong số đó đến trước mặt Trần Ca: “Thầy nhìn bản tin với bức ảnh lớn ở giữa xem.”
“Tòa nhà dạy học bốc cháy không rõ nguyên nhân, nhiều học sinh bị mắc kẹt trong nhà vệ sinh, các cán bộ, chiến sĩ phòng cháy chữa cháy lao vào dập lửa để giải cứu các học sinh.” Đoạn tin này nằm giữa tờ báo, vô cùng bắt mắt.
“Nhìn kiểu chữ và nội dung, có lẽ tuổi tác của người viết bài báo này cũng không lớn.” Trần Ca Trần Ca cầm tờ báo, phía trên đầy nấm mốc và vết bẩn lớn, nhiều phần chữ bị nhòe đi: “Đây hình như là tờ báo của trường.”
Trường Trung học Mộ Dương chỉ là một tổ chức phúc lợi tư nhân, không có khả năng tạo ra một tờ báo cho trường, sau khi đọc tất cả các tờ báo, Trần Ca nhìn thấy một địa danh quen thuộc: Học Viện Tư Thục Tây Thành.
Địa danh này đã xuất hiện nhiều lần, rất nhiều bài báo đã được thực hiện xung quanh Học Viện Tư Thục Tây Thành này.
“Học Viện Tư Thục Tây Thành không phải là trường mà Trương Nhã theo học sao?”
Ở ngôi trường bỏ hoang đó cũng là lần đầu tiên Trần Ca hẹn hò cùng áo đỏ.
Cũng chính tại ngôi trường đó, anh đã bước được vào trái tim của Trương Nhã.
“Tòa nhà dạy học của Học Viện Tư Thục Tây Thành từng xảy ra hỏa hoạn sao?" Bây giờ nghĩ lại, lúc đó anh cũng đã từng nhìn thấy lan can cầu thang bị cháy trong tòa nhà dạy học: “Hơi kỳ lạ, không chỉ có Học Viện Tư Thục Tây Thành, bao gồm cả Trường Trung học Mộ Dương, tất cả trường học bỏ hoang mình đi qua đều có vết tích của hỏa hoạn.”
Anh đọc đi đọc lại tờ báo mà Chu Long đưa cho anh. Khi đó, lính cứu hỏa đã giải cứu sáu người khỏi nhà vệ sinh trên tầng cao nhất, tờ báo coi những người lính cứu hỏa đó như những người hùng và ca ngợi họ từ trên xuống dưới.
Nhưng anh cũng nhìn thấy ở một góc tờ báo có kêu gọi mọi người học thêm về phòng cháy chữa cháy trong mùa hè, trong đó mơ hồ đề cập đến việc một học sinh đã bị thiệt mạng trong vụ cháy.
“Lửa bắt đầu cháy lan từ nhà vệ sinh, nhưng nhà vệ sinh cháy kiểu gì được nhỉ? Đám cháy bùng lên sau khi học sinh tự học buổi tối tan học, đã về rồi, tại sao những học sinh đó lại ở trong nhà vệ sinh trên tầng cao nhất của trường?”
Kết hợp một số bài báo, Trần Ca nhạy cảm nhận ra vấn đề: “Ngọn lửa bùng cháy ở lầu bốn, khi đó, ở lầu bốn chỉ có nhà vệ sinh là có học sinh, các nhân viên cứu hỏa đã giải cứu sáu người, nhưng có một học sinh đã mất trong đám cháy đó, nói cách khác lúc đó trong nhà vệ sinh phải có bảy người!”
Nguyên nhân của vụ cháy là gì giờ không thể tìm ra được, tài liệu và hồ sơ hoàn toàn không được ghi lại, và đứa trẻ chết trong vụ cháy dường như đã trở thành một điều cấm kỵ.
“Học Viện Tư Thục Tây Thành đã từng xảy ra một chuyện như vậy sao? Nhưng khi mình đến đó cũng đâu cảm thấy có gì "bất thường"?" Trần Ca rất nghi hoặc: “Nếu nói cánh cửa trong nhà vệ sinh là do học sinh bị chết cháy đó đẩy ra, thì lẽ ra người đó phải là "người đẩy cửa" của Học Viện Tư Thục Tây Thành, nhưng Học Viện Tư Thục Tây Thành có thể trở thành cảnh tượng ba sao hoàn toàn là vì có Trương Nhã mà!”
Giờ đây, Học Viện Tư Thục Tây Thành đã trở thành một phần của nhà ma, Trần Ca rất chắc chắn rằng Trương Nhã chính là sự tồn tại đáng sợ nhất trong ngôi trường đó.
“Trong tất cả các cảnh tượng ba sao đều có một cánh cửa, nhưng chỉ riêng Học Viện Tư Thục Tây Thành, mặc dù là cảnh tượng ba sao nhưng lại không có cánh cửa nào.” Trần Ca nhìn về phía cái bóng của mình, trong lòng thầm lẩm bẩm cái tên đó, anh không ngừng lặp đi lặp lại, nhưng vẫn không nhận được phản hồi.
“Học Viện Tư Thục Tây Thành có thể được điện thoại màu đen đánh giá là một cảnh tượng ba sao hoàn toàn là vì có Trương Nhã, theo mình được biết, Trương Nhã không hề đẩy bất kỳ một cánh cửa nào, và lúc mình đi đến Học Viện Tư Thục Tây Thành cũng không hề thấy một cánh cửa đã được mở nào...”
Tay cầm báo của Trần Ca từ từ hạ xuống, trong đầu anh hiện lên một áo đỏ.
“Trương Nhã, cánh cửa lẽ ra phải tồn tại nhưng đã biến mất, người đẩy cửa...” Ba câu đó hiện lên trong đầu Trần Ca và liên kết lại với nhau, anh đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Hai mắt mở to, Trần Ca hít một hơi khí lạnh: “Liệu có phải người đẩy cửa của Học Viện Tư Thục Tây Thành đã bị Trương Nhã ăn hết không?”
Chỉ có cách nghĩ này mới có thể giải thích tại sao Trương Nhã lại khác biệt, và mạnh mẽ đến mức không còn gì để diễn tả như vậy.
“Sau khi người đẩy cửa bị ăn mất, chuyện gì sẽ xảy ra với cánh cửa?”
Trần Ca dự đoán nhiều khả năng khác nhau: “Trương Nhã không trở thành "người đẩy cửa" vì có chấp niệm mãnh liệt, cánh cửa không có "người đẩy cửa" sẽ trở nên từ từ mất kiểm soát như cánh cửa ở trấn Lệ Loan, nhưng thực tế lại không hề xảy ra chuyện gì, cánh cửa này sẽ chỉ xuất hiện bên giường của những đứa trẻ tuyệt vọng đó... Chờ đã! Có phải nó đang tìm kiếm một "người đẩy cửa" mới không?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất