Chương 824: Tôi tự nhìn thấy chính mình
“Nhanh lên, tòa nhà này rất nguy hiểm, đây là đường an toàn nhất rồi.” Trần Ca rất có kinh nghiệm, anh tránh hết những căn phòng tiềm ẩn nguy hiểm rồi nhanh chóng leo lên lầu ba.
Trần Ca giẫm lên máy điều hòa nhiệt độ bên ngoài, nửa ngồi xổm ở bên ngoài tòa nhà phòng thí nghiệm, chờ đợi Chu Đồ đang chật vật leo lên.
“Bí mật sắp được bật mí, chìa khóa mở khóa đang trên đường chạy đến, khi Chu Đồ đi vào phòng vẽ tranh, mọi chuyện sẽ có lời giải đáp.”
Trước đây Chu Đồ hẳn là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, sống tuân theo quy tắc do thầy cô và cha mẹ đặt ra, không bao giờ vi phạm quy tắc. Cậu ta được bảo vệ cẩn thận, không bị thương tổn, đương nhiên cũng không thể nhìn thấy một số "cảnh" mà chỉ những đứa trẻ hư mới thấy.
Khi leo đến lầu ba, cánh tay Chu Đồ đã bắt đầu run rẩy, cậu ta còn không dám nhìn xuống, sắc mặt tái nhợt: “Thầy ơi, chúng ta đến rồi sao?”
“Trên lầu bốn.” Hai tay nắm lấy mép khung cửa sổ, Trần Ca leo đến bên ngoài phòng vẽ tranh trên lầu bốn, liếc nhìn vào bên trong thông qua khe hở.
Căn phòng vẽ tranh nơi xảy ra những thay đổi bất thường trước đó đã trở lại bình thường, nhưng vết máu trên tranh sơn dầu lại trở nên rực rỡ hơn, như thể chúng vừa mới được vẽ lên, thuốc màu vẫn còn chưa khô hết.
Bệ cửa sổ quá hẹp, đứng một mình đã vô cùng nguy hiểm, Trần Ca lo lắng Chu Đồ sẽ đột nhiên phát điên khi nhìn thấy những bức tranh sơn dầu kia, nên sau khi đảm bảo an toàn, anh ra hiệu cho Chu Đồ trèo về phòng bên cạnh phòng vẽ tranh.
“Em đi lên trước, đừng sợ, thầy ở phía sau em.”
Lầu bốn vốn đã rất cao, gió đêm thổi vào người, Chu Đồ miễn cưỡng gật đầu, bò về hướng Trần Ca chỉ.
Sau khi Chu Đồ đi vào phòng, Trần Ca bắt đầu đếm những thành viên khác của câu lạc bộ đang trèo vào.
“Một, hai, ba, bốn?”
Ngoại trừ Chu Đồ, vừa rồi có bốn bóng người trèo vào trong lầu bốn.
“Dư ra một người?” Cuối cùng Trần Ca cũng quay vào phòng, anh cau mày nhìn xung quanh. Căn phòng không lớn, bên trong chỉ có vài thành viên của câu lạc bộ: “Lúc mấy em đi vào có phát hiện điều gì bất thường không?”
“Em không thấy có gì không đúng cả, nhưng em cảm thấy rất khó chịu khi đến gần tòa nhà này, bây giờ sau khi bước vào thì cảm giác đó càng mãnh liệt hơn.” Trương Cự mở miệng nói chuyện, vết sẹo trên mặt bắt đầu ngoằn ngoèo trông như một con rắn đang di chuyển, cậu ta có vẻ đang vô cùng bất an.
Áo khoác của Trương Cự gần như hoàn toàn bị nhuộm đỏ bởi máu, cậu ta chỉ cách áo đỏ có một khoảng ngắn, có thể khiến cậu ta cảm thấy bất an khi đến gần tòa nhà, điều đó cho thấy trong tòa nhà phòng thí nghiệm này không chỉ có một áo đỏ.
Nơi này còn nguy hiểm hơn so với Trần Ca tưởng tượng, cộng với việc vừa rồi có thêm một bóng người, anh càng thêm thận trọng.
“Sau khi đi đến phòng vẽ tranh, không cần biết Chu Đồ có lấy lại được trí nhớ hay không, chúng ta cũng phải rời đi.” Trần Ca nói trước vài câu, đợi sau khi tất cả đồng ý rồi mới rời khỏi phòng.
Hành lang trên lầu bốn không thay đổi nhiều so với lần trước khi anh đến đây, âm u và áp lực, như thể nó đã không được sử dụng trong nhiều năm rồi.
“Chu Đồ, câu lạc bộ mỹ thuật mà em muốn tìm ở ngay trên lầu bốn, khung cảnh mà em mơ thấy thì ở ngay phòng bên cạnh.” Vừa đi tới hành lang, Trần Ca đã ngửi thấy một mùi thối thoang thoảng, trong lòng anh rất rõ, vào lúc này những con quái vật lộn ngược đang lang thang trên hành lang.
Bây giờ anh vẫn còn chưa thu hút sự chú ý của bọn chúng, nhưng càng để lâu thì khả năng bị lộ càng lớn.
Lần này có khả năng Thường Cô sẽ không xuất hiện, anh phải tốc chiến tốc thắng.
“Đừng nhìn xung quanh nữa, nhanh lên, không phải em muốn đến câu lạc bộ mỹ thuật sao? Mở cánh cửa đó ra, những ký ức trong mơ của em sẽ được đánh thức!" Trần Ca đã tốn rất nhiều thời gian ở trường học, dừng lại ở chỗ này càng lâu, anh lại càng không có cảm giác an toàn, sự xuất hiện của Thường Cô lại cho anh thêm một hy vọng để phá cảnh này.
“Ở chỗ này sao?” Chu Đồ đi ra khỏi phòng, đứng ở trước cửa phòng vẽ tranh, cầm tay nắm cửa, nhưng không có dũng khí để đẩy ra.
“Em đang do dự cái gì? Đáp án em tìm ở ngay sau cánh cửa! Cho dù kết quả thế nào, chỉ cần em muốn tìm lại trí nhớ thì đừng chần chờ! Đẩy ra đi!" Trần Ca mất kiên nhẫn, cái bóng xuất hiện thêm kia như đã biến mất, mùi thối trong hành lang càng lúc càng nồng nặc, nỗi lo lắng trong lòng anh lại nặng thêm.
Chu Đồ là người cuối cùng trong câu lạc bộ đánh thức trí nhớ, cậu ta đã nhìn thấy bộ dạng của mọi người khi bị đánh thức như thế nào, biết được nỗi đau đớn đó, nên lúc này mới phải đối mặt với áp lực lớn nhất.
Sống trong mộng tưởng hão huyền, hay là tiếp tục ký ức đau buồn, mỗi người sẽ có những lựa chọn khác nhau, Chu Đồ cũng còn đang bối rối.
Cậu ta nghiến răng nghiến lợi, lồng ngực phập phồng, trên cánh tay nổi đầy gân xanh, cuối cùng cũng đẩy cửa ra!
Cạch!
Do dùng lực quá mạnh, cánh cửa và bức tường chạm vào nhau và phát ra tiếng vang nhẹ.
Các thành viên của câu lạc bộ nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên đều tập trung quanh cửa phòng, từng ánh mắt nhìn vào trong phòng.
“Đây hình như là một phòng vẽ tranh rất bình thường.”
“Tuy rằng nhìn rất máu tanh, nhưng trong phòng lại không có chút mùi máu tươi nào, tất cả màu đỏ ở đây chắc đều là thuốc màu.”
“Những bức tranh này là do học sinh vẽ sao? Tại sao họ lại vẽ những thứ này?”
Các thành viên câu lạc bộ mỗi người hỏi một câu, họ tràn đầy tò mò với cái phòng vẽ tranh này, chỉ có Trần Ca và Chu Đồ là không phát ra chút tiếng động nào.
Trần Ca đã từng đến đây một lần nên mới có thể giữ được bình tĩnh, còn Chu Đồ thì có vẻ quá bất ngờ nên quên mất không nói.
“Đừng đứng đơ ra ngoài hành lang nữa, bị nhìn thấy sẽ không tốt đâu.” Trần Ca ra hiệu cho tất cả các thành viên trong câu lạc bộ đi vào phòng, cuối cùng anh đi vào sau cùng.
“Thầy Bạch...” Nghe thấy giọng nói của Trần Ca, Chu Đồ như tỉnh lại từ trong mộng, sắc mặt khó tin chỉ vào phòng vẽ tranh: “Đây... chính là cảnh trong mộng của em.”
“Thầy biết, thầy cũng đã rất bất ngờ khi nghe em nói như vậy, vì vậy thầy mới đồng ý với em.” Trần Ca nở nụ cười, anh giống như một người anh lớn có thể bao dung mọi thứ: “Vào xem thử đi, xem thử quá khứ của em, nghĩ về ý định ban đầu của em, cho dù em có lựa chọn cái gì đi chăng nữa, nhưng thầy vẫn hy vọng em có thể nhớ kỹ một điều: Chúng ta không phải kẻ thù.”
Chu Đồ rất có thể là áo đỏ, Trần Ca phải chuẩn bị thật kỹ để đảm bảo rằng mình sẽ không thất bại.
Bước vào phòng vẽ tranh, nhìn một phòng toàn màu đỏ, tường màu đỏ, sàn nhà màu đỏ, tranh sơn dầu cũng đỏ, thậm chí vết bẩn không thể rửa sạch cũng có màu đỏ sẫm.
Đây là một thế giới màu đỏ, giống như địa ngục trần gian, nhưng lại đầy vẻ thanh lịch.
Chu Đồ nhìn chằm chằm mười ba giá vẽ ở giữa phòng vẽ tranh, ánh mắt cậu ta quét qua giá vẽ một lượt, cuối cùng dừng lại ở giá vẽ thứ tư.
“Chắc chắn mình đã từng đến phòng vẽ tranh này, mình rất quen với con đường này.”
Chậm rãi bước đến giá vẽ thứ tư, sau khi Chu Đồ nhìn thấy bức tranh trên giá thì cơ thể hoàn toàn cứng lại.
“Chu Đồ?”
Dù người khác có la hét thế nào, cậu ta cũng không đáp lại, đáy mắt hiện lên một vệt máu đỏ tươi, linh hồn cậu ta như bị hút vào bức tranh sơn dầu.
“Tôi nhìn thấy, tôi đang khóc lóc kể lể ở trong bức tranh này.”