Chương 825: Cuối cùng cũng đến, cái thứ mười bốn
“Em ở trong bức tranh?” Trần Ca cũng đi đến, anh đã xem tất cả mười ba bức tranh trong phòng vẽ tranh, anh cũng hơi ấn tượng về bức tranh thứ tư: “Bức tranh này do em vẽ sao?”
Chu Đồ không nói tiếng nào, linh hồn như bị hút vào trong bức tranh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bức tranh sơn dầu.
Bức tranh sơn dầu thứ tư, chính là bức vẽ căn phòng vẽ tranh này.
Ở nửa phần trên là mười ba họa sĩ ngồi trên ghế và vẽ tranh, còn nửa dưới bức tranh là một màu đỏ như máu, mười ba họa sĩ chết trên ghế theo những cách khác nhau.
Điều cần chú ý chính là ở phần trên của bức tranh, những bức tranh do các họa sĩ vẽ trên giấy vẽ chính là hình dạng họ chết thảm.
Những họa sĩ này đã biết trước số phận của mình, nhưng họ không lựa chọn thay đổi, mà là ghi lại mọi thứ một cách trọn vẹn.
Lần đầu tiên Trần Ca đến phòng vẽ tranh này, anh đã đứng ở bên cạnh bức tranh này rất lâu, không ngờ bức tranh này lại do Chu Đồ sáng tạo ra.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy họa sĩ ngồi thứ tư trong bức tranh có vẻ ngoài giống Chu Đồ.
“Những bức tranh kia đều cố gắng hết sức để thể hiện thế giới lộn ngược, chỉ có bức này là vẽ chính mấy họa sĩ.” Trần Ca không quấy rầy Chu Đồ, ánh mắt đang di chuyển giữa bức tranh và Chu Đồ: “Chu Đồ đã trải qua chuyện gì? Tại sao bức tranh của cậu ta lại khác biệt như vậy?”
Trong số mười ba họa sĩ, Chu Đồ đứng thứ tư, cậu ta không phải là người lớn tuổi nhất nhưng lại có góc nhìn độc đáo nhất.
Bộ dạng khi lấy lại ký ức khác hẳn những người khác, Chu Đồ ngây người đứng bên cạnh giá vẽ, trên người cậu ta cũng không xảy ra chút biến hóa nào, nhưng bầu không khí bên trong phòng vẽ tranh lại đang bắt đầu thay đổi.
Cảm giác này không thể tả nổi, như thể mắt của các con người trong tranh đều đang mở ra, bọn họ đang bị từng con mắt nhìn chằm chằm.
“Sao mình lại cảm thấy hơi lạnh nhỉ?” Vương Nhất Thành co rụt cổ lại, núp sau lưng Trương Cự, ngây người nhìn xung quanh, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
“Chu Đồ?” Trương Cự cũng có dự cảm không tốt, vỗ vỗ vai Chu Đồ.
Lông mi chớp chớp, cơ thể Chu Đồ như đông cứng lại, ánh mắt phản chiếu toàn bộ phòng vẽ tranh, trên mặt không còn một giọt máu.
“Tôi đã chết rồi sao?”
Một giọng nói khàn khàn vang lên từ môi cậu ta, đồng thời trong lúc cậu ta mở miệng nói chuyện, người họa sĩ đứng thứ tư trong bức tranh đột nhiên cử động.
Người họa sĩ vốn đang ngồi trên ghế bất ngờ vứt cọ vẽ trên tay, dùng hai nắm lấy cổ, hai chân không ngừng đạp mạnh, như bị một sợi dây vô hình siết cổ.
Hai mắt lồi ra, vành mắt giãn căng, liều mạng giãy dụa, nhưng cơ thể vẫn từ từ rời khỏi chỗ ngồi.
Đầu cậu ta ứ máu, vẻ mặt nhăn nhó, từ từ trở nên giống với chính mình trong tranh.
Điều kinh hãi hơn nữa là ở nửa dưới bức tranh sơn dầu, trên mặt Chu Đồ trong thế giới đỏ như máu chậm rãi lộ ra nụ cười.
“Chu Đồ! Cái cổ của cậu!" Vương Nhất Thành chỉ vào cổ Chu Đồ, hét lớn.
Chu Đồ đứng ở bên ngoài bức tranh sơn dầu, cơ thể của cậu ta đang dần trở nên giống như chính mình trong bức tranh sơn dầu, trên cổ cậu ta xuất hiện một vết đen tím, màu sắc của vết đó càng ngày càng đậm theo thời gian.
Cổ trở nên biến dạng, một tiếng tí tách phát ra bên tai.
Nhìn theo tiếng động đó, Trần Ca phát hiện trong nửa dưới của bức tranh sơn dầu thứ tư, Chu Đồ vốn đã chết thảm trong một thế giới đỏ như máu không biết sống lại từ lúc nào.
Người cậu ta bê bết máu nằm dưới tấm vải vẽ tranh, mặt dính sát vào tấm vải, miệng bị tách ra, máu chảy ròng ròng trên mặt.
Con mắt lồi ra, cách tấm vải vẽ tranh sơn dầu, nhìn chằm chằm vào Chu Đồ đang đứng ở bên ngoài bức tranh, dường như đang muốn trèo ra khỏi bức tranh sơn dầu và kéo Chu Đồ ở bên ngoài vào bức tranh đó!
“Thầy Bạch, chúng ta có cần mang Chu Đồ rời khỏi đây không?”
Tiếng tí tách từ từ tăng nhanh, phát ra từ mọi hướng trong phòng vẽ tranh!
Quay đầu nhìn lại, các thành viên trong câu lạc bộ nghiên cứu hiện tượng siêu nhiên phát hiện tất cả các nhân vật trong bức chân dung đều xuất hiện dị thường.
Những người trong bức tranh nằm trên khung tranh, hình như tất cả chúng đều chuẩn bị đi ra!
“Lần trước lúc mình đi đến đây cùng cái bóng không xuất hiện tình huống này, chẳng lẽ bởi vì chúng nó cảm nhận được Chu Đồ sao?”
Sự thật một lần nữa chứng minh Chu Đồ không bình thường, Trần Ca ra hiệu cho các thành viên khác trong câu lạc bộ tiếp cận Chu Đồ, một khi có chuyện là lập tức lôi Chu Đồ rời khỏi.
Màu đỏ trên bức tranh sơn dầu trở nên tươi sáng hơn, sương mù màu đỏ tỏa ra, mùi máu tanh bắt đầu xuất hiện ngày càng nồng đậm.
“Tình hình không tốt lắm!” Trương Cự và Chu Long đứng bên cạnh Chu Đồ, phát hiện sương máu trong phòng bắt đầu tụ về phía Chu Đồ, giống như một đóa hoa ăn thịt người khổng lồ đang há miệng ra.
“Những thứ này muốn tiến vào trong cơ thể Chu Đồ!”
Sương máu tránh né người khác, bám vào trên người Chu Đồ, tụ lại càng nhiều.
“Thầy Bạch! Không thể đợi thêm được nữa! Chúng ta đi thôi!" Để tránh cho Chu Đồ bị sương máu nuốt chửng hoàn toàn, Chu Long vội vàng vươn tay, nắm lấy cánh tay Chu Đồ.
Cậu ta có ý tốt muốn kéo Chu Đồ ra khỏi màn sương máu, nhưng ai biết ngay khi cậu ta vừa dùng lực, sương máu lập tức ngưng tụ thành một sợi dây thừng to bằng cổ tay, siết chặt cổ Chu Đồ rồi treo cậu ta lên ở ngay giữa phòng.
“Chu Đồ!”
Cổ của cậu ta bị sợi dây ngưng tụ từ tơ máu quấn chặt, Chu Đồ lắc lư trong phòng như con lắc trong đồng hồ quả lắc, lúc này trông cậu ta giống hệt như chính mình trong tranh.
Cậu ta đã nhìn thấy cái chết của mình và ghi lại cái chết bi thảm đó một cách hoàn chỉnh.
“Tôi tự tay vẽ ra bộ dạng khi mình chết, tôi nhìn thấy mình bị treo cổ, tôi nhìn mình không thở được...”
Không khí trong phòng vẽ tranh càng thêm ngột ngạt, vết máu chảy ra trên bức tranh sơn dầu càng ngày càng nhiều, người trong tranh nhìn Chu Đồ đang bị treo cổ ở giữa phòng, tất cả đều vô cùng vui vẻ.
“Treo cổ khác với các phương thức tử vong khác, không giống như dùng dao đâm thẳng vào tim, sau một thời gian ngắn tê dại, cơ thể như bị lửa thiêu đốt, cảm giác đau đớn lan từ vết thương ra toàn thân. Đây là phương pháp chết rất nhẹ nhàng, dưỡng khí giảm đi từng chút một, và sự tuyệt vọng tăng nhanh, có thể cảm nhận rõ ràng quá trình chết của mình.”
Một giọng nam phát ra từ một hướng nào đó trong phòng, như thể là từ một bức tranh treo trên tường, hoặc từ một khoảng trống giữa sàn và tường.
Trần Ca không thể xác định được vị trí của giọng nói kia, nhưng anh có thể phán đoán rằng người đang nói trong phòng vẽ tranh lúc này chính là người nói chuyện trong nhà vệ sinh trên tầng cao nhất của tòa nhà dạy học.
“Đừng sợ cái chết, tôi biết cậu vẫn sẽ trở lại, cho dù trốn thoát bao nhiêu lần thì cuối cùng cậu vẫn là một thành viên của nơi này.”
Giọng nói đó như đang nói với Chu Đồ, không thể biết được vị trí của chủ nhân giọng nói, nếu lắng nghe kỹ, thậm chí còn phát hiện giọng nói đó như phát ra từ chính miệng của Chu Đồ.
“Đừng phản kháng, nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành, yên lặng ngồi ở vị trí của mình, chờ người họa sĩ cuối cùng lên sàn.”
Sương mù máu bao phủ Chu Đồ, dáng vẻ của cậu ta càng ngày càng đáng sợ, tốc độ gầy đi nhanh đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Khi mọi người đang dồn tất cả sự chú ý vào Chu Đồ, không biết từ lúc nào trong phòng vẽ tranh đã có thêm một cái giá vẽ thứ mười bốn.
Màn sương máu thoát ra và trôi đến giá vẽ thứ mười bốn, để lại một vệt máu đỏ mờ trên tấm vải vẽ tranh sơn dầu trơn truột như da người, nhìn từ xa trông giống như một chiếc váy bị nhuộm thành màu máu.