Chương 826: Kẻ tháo rời
Không chỉ riêng Chu Đồ, mười ba giá vẽ đầu tiên trong phòng vẽ tranh cũng bắt đầu xuất hiện bất thường.
Máu tươi lan tràn trên tấm vải, bức tranh lộn ngược ban đầu cũng dần dần thay đổi, phần bức tranh bình thường cũng đang chìm dần trong máu, trong bức tranh không ngừng truyền ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết.
“Thầy Bạch, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
Các bức tranh trong phòng vẽ tranh được chia thành phần trên và phần dưới, phần trên giống hệt như trong thực tế, nhưng phần dưới là một màu đỏ như máu.
Khi máu bắt đầu loang ra, tất cả những người tí hon đẫm máu ở phần dưới bức tranh đều bò theo vết máu sang phần còn lại của bức tranh.
Họ sử dụng nhiều phương pháp khác nhau, với sự hỗ trợ của các công cụ trong tranh, giết chết bản thân thoạt nhìn bình thường hơn đó.
Thế giới lộn ngược bị phá hủy, điều kỳ lạ hơn nữa là ngày càng có nhiều vết máu bắn ra từ các nhân vật bị giết trong tranh, và tất cả đều đổ dồn về giá vẽ thứ mười bốn.
Hình vẽ trên tấm vải vẽ tranh trở nên rõ ràng hơn, bộ váy màu đỏ kia như đã trở thành một điều cấm kỵ, phải dùng máu của tất cả mọi người mới có thể khiến cô xuất hiện.
“Bùm!”
Sắc mặt Chu Đồ tái nhợt, bị tơ máu ném xuống đất, thân thể biến dạng rất lớn, giống như một miếng bọt biển bị người ta bóp mạnh.
Màn sương máu vốn đang bao phủ cậu ta càng trở nên dày đặc hơn, từ từ trôi về phía giá vẽ thứ mười bốn.
Chiếc váy dài của cô gái được máu tươi vẽ lên, sống động như thật, giống như một biển máu dập dờn.
Những khuôn mặt đang gào thét được khắc trên váy, dưới chân cô là những linh hồn đang gào thét trong đau đớn, giống như một bông hoa đang nở trong nơi sâu thẳm nhất của sự tuyệt vọng.
So với mọi thứ xung quanh, trông cô thật khác biệt.
Đứng trong một cái lồng giam đầy lời nguyền rủa và những cảm xúc tiêu cực, chiếc váy máu đó chính là thứ có màu đỏ rực rỡ nhất trên thế giới này.
“Bức tranh này...”
Cùng với sự hội tụ của tơ máu, bức tranh sơn dầu thứ mười bốn ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Một chiếc bàn bị đổ, một chiếc gương vỡ tan tành, cô để chân trần đứng ở giữa ngôi trường bỏ hoang.
Chiếc váy đỏ như máu ôm sát lấy cơ thể, cô nâng cao chiếc cổ trắng như tuyết lên, trông giống như một con thiên nga đỏ như máu.
Trong bức tranh, chỉ có bóng lưng của cô gái được vẽ ra, tất cả mọi thứ trong mười ba bức tranh đầu tiên đều được vẽ hết, nhưng chỉ có mình cô là chỉ vẽ mỗi bóng lưng.
Trần Ca đứng ngây người trước bức tranh sơn dầu, không tự chủ được mà đi về phía bức tranh thứ mười bốn, anh rất chắc chắn cô gái trong bức tranh đó chính là Trương Nhã!
“Tất cả mọi người đều ở đây, những người tôi đã cứu, những người đã cứu tôi, những người tôi đã giết, những người đã giết tôi, tất cả đều đã đến đây.”
Giọng của người đàn ông lại vang lên một lần nữa, giọng kẻ đó vẫn là giọng nam giống như khi hắn ta nói câu đầu tiên, nhưng âm vực thì lại gần như là trung tính.
Giọng nói này giống như được hình thành bởi vô số giọng nói trộn lẫn với nhau, nhưng phần lớn là giọng nam chiếm ưu thế.
“Anh rốt cuộc là ai? Sao anh lại biết dáng vẻ của cô ấy?" Trần Ca đứng bên cạnh bức tranh thứ mười bốn: “Cô ấy đang ở đâu?”
Trương Nhã đang ngủ say trong cái bóng của mình, Trần Ca rất lo lắng đối phương sẽ nhân cơ hội này để tấn công Trương Nhã, dù sao thì trong trường này có thể có sự tồn tại của trên áo đỏ.
Không có bất kỳ câu đáp lại nào, giọng nói đó từ từ biến mất trong tiếng tí tách của máu chảy.
Tất cả những bức tranh trong phòng vẽ tranh đều dính đầy máu, lý trí và nghệ thuật đều bị bạo lực phá hủy, chỉ để lại từng mảng máu đen.
“Tại sao bức tranh thứ mười bốn lại là Trương Nhã? Đây là kế hoạch bọn họ lập ra từ rất lâu rồi sao?" Ở trong cảnh tượng bốn sao, Trần Ca có vẻ vô cùng nhỏ bé, cho dù có rất nhiều thành viên trong câu lạc bộ ở xung quanh, anh vẫn không yên tâm chút nào, chẳng qua là anh đã che giấu điều này rất tốt thôi.
Trần Ca chưa bao giờ để lộ suy nghĩ thực sự của mình trước khi kết quả xuất hiện, nhưng lần này thì khác, sau khi nhìn thấy đối phương vẽ ra được dáng vẻ của Trương Nhã, tim anh như muốn vọt lên cổ họng.
“Thông Linh Trong Trường Ma có liên quan đến Trương Nhã! Lần này Trương Nhã không phải con át chủ bài, mà là một trong những con cờ trên bàn cờ.”
Mười bốn bức tranh đại diện cho mười bốn người, một trong số đó có chữ ký của Lâm Tư Tư, và một bức khác thì vẽ cái chết của Chu Đồ, Trần Ca cũng đã gặp chủ nhân của một số bức tranh, còn những người khác rất có thể anh cũng đã gặp được ở trong ngôi trường này.
Họ vừa là đối thủ, vừa là đối tác, để đạt được mục tiêu cuối cùng, mọi người sẽ làm bất cứ điều gì mà không từ một thủ đoạn.
“Quy tắc của Thông Linh Trong Trường Ma là thay thế và trốn tránh, người cuối cùng mang trên lưng cánh cửa hận thù này có lẽ sẽ là một trong mười bốn "họa sĩ" này.”
Trần Ca không biết mình sẽ phải đối mặt với chuyện gì. Mọi người trong trường ma này đều đang tìm kiếm kẻ chết thay, cho nên anh nghi ngờ chủ nhân của trường học cũng có suy nghĩ như vậy, dù sao thì người đẩy cánh cửa này ra cũng đã bị Trương Nhã nuốt chửng, hay nói cách khác, cái gọi là chủ nhân ngôi trường cũng chỉ là người thay thế mà thôi.
“Diện tích của cảnh tượng bốn sao rất lớn, lại còn đang không ngừng mở rộng. Mang trên lưng một cánh cửa như vậy, e rằng người đó đã phải gánh chịu lượng cảm xúc tiêu cực không thể tưởng tượng nổi.”
Phòng vẽ tranh nằm ở chỗ sâu nhất trong hành lang tòa nhà phòng thí nghiệm, những biến hóa dị thường ở đây dần lan ra toàn bộ tầng lầu, thuốc vẽ màu đỏ tươi thấm vào tường, tơ máu xuyên qua vách tường, giống như có một loại thực vật nào đó có sinh mệnh cực kỳ mạnh mẽ, dựa vào chất dinh dưỡng của thi thể mà sinh trưởng nhanh chóng.
Những người trong tranh đang chảy máu, bọn họ cố gắng bám vào tấm vải, với những biểu cảm dữ tợn khủng bố, nhưng họ lại không thể thoát ra khỏi bức tranh.
“Đi... Đi mau!” Chu Đồ gầy như que củi tỉnh lại sau cơn mê, giơ cánh tay gầy guộc túm lấy Trương Cự đứng bên cạnh: “Bắt đầu rồi, họa sĩ bắt đầu rồi.”
“Họa sĩ?” Trương Cự khá chắc chắn rằng đây là lần đầu tiên cậu ta nghe thấy cái tên này, nhưng không hiểu vì sao, sau khi nghe thấy hai chữ này, cơ thể cậu ta run lên theo bản năng.
Lệ quỷ nửa áo đỏ mạnh nhất đang phát run chỉ vì nghe thấy một cái tên, điều này ở trong mắt Trần Ca là thứ thực sự không thể tưởng tượng nổi.
“Hãy rời khỏi đây trước đã.” Trần Ca ra hiệu cho Trương Cự và Chu Long đưa Chu Đồ ra, anh là người đầu tiên chạy đến cửa phòng vẽ tranh, kéo cửa phòng ra, một mùi tanh cùng khí lạnh mạnh mẽ tràn vào trong phòng, khiến Trần Ca không khỏi lui về phía sau mấy bước.
Sau khi nhìn kỹ lại, một người đàn ông mặc đồng phục làm việc màu đỏ đang nghiêng người đứng bên ngoài, thân trên nghiêng nghiêng, vẫn duy trì tư thế đứng ngoài cửa ghé tai nghe lén.
“Áo đỏ...”
Trần Ca đã gặp áo đỏ này khi lần đầu tiên bước vào tòa nhà phòng thí nghiệm, chỉ có điều lần trước vận may của anh tương đối tốt, may mắn chạy được ra ngoài.
“Anh cũng là nhân viên của trường sao? Ở đây không an toàn, nếu muốn trò chuyện với chúng tôi thì chúng ta có thể đi đến chỗ khác nói chuyện.” Trần Ca cố gắng giao tiếp với đối phương, nhưng còn chưa kịp nói xong, phía sau đột nhiên có một mùi máu tươi thoang thoảng.
“Cẩn thận!”
Trương Cự và Chu Long một trái một phải đứng ở bên cạnh Trần Ca, dưới chân hai người đều đang giẫm lên một mặt quỷ.
Cúi đầu nhìn xuống, lúc này Trần Ca mới phát hiện áo đỏ ngoài cửa có vẻ thích sưu tầm da mặt của người sống.
Trên mặt đất xung quanh hắn ta, những khuôn mặt đẫm máu chen chúc lẫn nhau.
Leng keng leng keng...
Âm thanh va chạm kim loại phát ra từ thắt lưng của người mặc áo đỏ, bộ quần áo lao động màu đỏ như máu của hắn ta bị gió thổi tung, lộ ra nhiều dụng cụ giải phẫu được giấu bên trong.