Hệ thống nhà ma

Chương 831: Hợp tác

Chương 831: Hợp tác

Bóng người đột ngột xuất hiện khiến bầu không khí trong phòng đọc sách trở nên căng thẳng hơn. Trần Ca cùng cả đám đứng im tại chỗ, không có ai tiếp tục đi về phía trước.
“Cậu tình nguyện tin tưởng mấy con quỷ phía sau cửa chứ không muốn tin tưởng người sống ở ngoài cửa sao?” Bóng người đó chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt quái dị.
Mắt phải của anh ta giống như người bình thường, nhưng mắt trái lại có màu đỏ như máu, giống như một hạt thủy tinh ngâm trong đống thuốc màu màu đỏ.
“Thường Cô.”
Môi khẽ mấp máy, Trần Ca nói ra một cái tên, anh không ngờ mình có thể gặp được đối phương ở chỗ này.
“Tôi biết hiện tại cậu có rất nhiều nghi vấn, nhưng tôi không có thời gian giải thích cho cậu, cậu chỉ cần biết, cho dù thế nào thì tôi cũng sẽ không hại cậu là được.” Thường Cô giơ ba lô lên: “Đây là đồ của cậu, tôi giúp cậu mang nó đến đây.”
Thứ Thường Cô đang cầm chính là ba lô mà Trần Ca mang ra khỏi nhà ma, khóa kéo đã được mở ra, đồ vật bên trong không thiếu một thứ gì.
“Tại sao ba lô của tôi lại ở trong tay anh?” Trần Ca tiến lên trước một bước.
“Đừng qua đó!” Trương Cự ngăn Trần Ca lại: “Trong trí nhớ của em không có người này, tình hình đã thay đổi.”
Thường Cô cũng nghe thấy giọng nói của Trương Cự, anh ta nhếch miệng cười cười: “Cậu thật đúng là rất được hoan nghênh, đi tới đâu cũng có thể tìm được bạn bè.”
Thường Cô nghiêng người nhường một lối đi, liếc mắt nhìn ra bên ngoài phòng đọc sách, tốc độ nói chuyện nhanh hơn: “Ba lô là do em gái tôi đưa cho tôi, con bé nói cho tôi biết cậu chắc chắn sẽ đến nơi này.”
“Thường Văn Vũ?”
“Ừ, con bé sẽ giúp cậu rời khỏi trường học, điều kiện tiên quyết là cậu phải đồng ý hợp tác với con bé.” Thường Cô đặt ba lô xuống: “Đó cũng chính là nguyên nhân để bây giờ cậu đứng ở chỗ này.”
“Là Thường Văn Vũ kéo tôi vào trong cửa sao? Hai anh em anh hợp tác với nhau để tính kế tôi sao?" Trần Ca đã quen với việc suy nghĩ theo góc độ xấu nhất, anh nhớ lại cảnh mình bị kéo vào bên trong cánh cửa trong bệnh viện, bàn tay đầu tiên nhô ra từ trong cửa mảnh khảnh và yếu ớt, đúng là cánh tay của phụ nữ.
“Rất nhiều chuyện đến bây giờ tôi cũng mới biết, cho nên đây không tính là lừa dối, ít nhất tôi cũng không cố ý lừa gạt cậu.” Sắc mặt của Thường Cô tốt hơn rất nhiều so với trước kia, cứ như là trẻ ra mười mấy tuổi.
“Nói đi, cô ta muốn hợp tác như thế nào?” Trần Ca cảm thấy trong ngôi trường này không có một người nào đáng tin cậy cả, tất cả mọi người đều vì lợi ích của bản thân.
“Đừng dùng giọng điệu miễn cưỡng đó, con bé đang giúp đỡ cậu, tình hình trong trường học này phức tạp hơn nhiều so với cậu nghĩ, nếu không có con bé, khéo cậu sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại được.” Thường Cô chủ động đi về phía Trần Ca: “Chúng ta mới là bạn bè, những người bạn có cùng mục tiêu và hiểu rõ nhau.”
Trương Cự và Chu Long đứng hai bên bảo vệ Trần Ca, mọi người đều hết sức cẩn thận mà nhìn Thường Cô.
“Anh cần tôi làm gì?” Trần Ca không thích vòng vo, đặc biệt là ở những nơi rất nguy hiểm như sau cánh cửa này.
“Họa sĩ sắp trở thành người đẩy cửa mới, ngay khi cậu ta trở thành một người đẩy cửa mới, tất cả linh hồn ở phía sau cánh cửa này đều sẽ bị giam giữ ở đây vĩnh viễn, sống trong thiên đường tuyệt đẹp do họa sĩ tạo ra.” Thường Cô không dừng bước, anh ta cách Trần Ca rất gần.
“Điều đó không tốt sao? Cho những vong hồn vô gia cư một mái nhà, quên đi nỗi đau và sự tuyệt vọng, tạo ra một thiên đường đỏ như máu.” Trần Ca nhận ra rằng Thường Cô thực sự đã thay đổi rất nhiều, anh không thể cảm nhận được chút hơi thở của người sống nào trên người đối phương.
“Không cần lôi kéo tôi, trong lòng cậu cũng biết rõ trên thế giới vốn không hề có thiên đường, họa sĩ chỉ đang nằm mơ giữa ban ngày thôi. Em gái tôi muốn ngăn cản cậu ta, nhưng chỉ dựa vào sức lực của mình con bé thì không đủ, cho nên mới cần sự giúp đỡ của cậu.” Thường Cô phớt lờ hai lệ quỷ nửa áo đỏ bên cạnh Trần Ca, con mắt trái đỏ như máu của anh ta giống như một trái tim, và nó đang khẽ đập trong hốc mắt: “Tất cả những người có tư cách trở thành người đẩy cửa mới trong ngôi trường này cũng chỉ có mười ba người, trong số đó, họa sĩ là người mạnh nhất, còn em gái tôi là người thứ hai, mười một người còn lại đầu hàng họa sĩ, và một số đã bị xóa trí nhớ, biến thành con rối.”
“Thực lực chênh lệch quá lớn, nếu tính cả tôi vào nữa, ước chừng cũng không thể ngăn cản được họa sĩ.” Không phải Trần Ca đang giội nước lạnh lên người Thường Cô, mà những lời anh nói là thật, chỗ dựa lớn nhất của anh, Trương Nhã, vẫn đang ngủ say.
“Chúng ta không cần cậu đối phó với họa sĩ, cậu chỉ cần đánh thức tất cả lệ quỷ bị họa sĩ phong ấn là được rồi.”
“Tôi phải làm như thế nào?” Trần Ca cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe rằng mình không phải đối phó với họa sĩ.
“Không phải cậu đang làm rất tốt sao?” Thường Cô đưa tay chỉ về phía Trương Cự và những người khác: “Ba người này có tên trong danh sách.”
“Trong bốn lệ quỷ xung quanh tôi, có ba người có đủ tư cách làm người đẩy cửa mới sao?” Trần Ca không ngờ vận may của mình lại tốt như vậy.
Nhưng mà khi nghĩ kỹ lại, ở khu dạy học phía Tây, nơi chỉ còn lại những ký ức tốt đẹp, mấy người bọn họ đều bị cô lập, tự nó đã là một chuyện rất không bình thường rồi.
Trần Ca muốn hỏi ai trong bốn lệ quỷ không đủ tư cách làm người đẩy cửa, nhưng Thường Cô lại nói: “Em gái tôi sẽ cố gắng đánh lạc hướng họa sĩ, trong thời gian này, cậu nên cố gắng tìm càng nhiều lệ quỷ bị họa sĩ phong ấn, rồi sau đó đánh thức họ.”
“Được rồi, không thành vấn đề.” Lúc này Trần Ca không còn cách nào khác đành phải đồng ý. Cả họa sĩ và Thường Văn Vũ đều là người mà anh không thể đắc tội được, hơn nữa, việc đánh thức lệ quỷ, tích trữ sức mạnh cũng chính là điều mà anh đang muốn làm.
“Tô biết là cậu sẽ đồng ý mà.” Thường Cô hài lòng nhìn Trần Ca: “Cuối cùng, em gái tôi còn có vài lời cần tôi chuyển đến cậu.”
“Thường Văn Vũ có chuyện muốn nói với tôi?” Trần Ca và Thường Văn Vũ chưa từng gặp nhau, anh thực sự không biết tại sao đối phương lại coi trọng mình như vậy.
“Đúng vậy, con bé hy vọng cậu cũng có thể được nhận được sự đồng thuận của ý chí của ngôi trường, và có tư cách trở thành người đẩy cửa.” Con mắt trái đỏ như máu của Thường Cô khẽ co giật, dường như đang quan sát phản ứng của Trần Ca.
“Tôi cũng không muốn bị bỏ lại sau cánh cửa mãi mãi.” Trần Ca từ chối một cách dứt khoát.
“Chỉ là để cậu nhận được tư cách này mà thôi.” Biểu cảm của Thường Cô dịu đi một chút: “Nếu được ý chí của ngôi trường tán thành, cậu sẽ dễ dàng trốn thoát hơn.”
“Vậy thì tôi nên làm gì đây?” Trần Ca đã nghe Chu Đồ nói qua một ít, lúc này hỏi Thường Cô cũng chỉ để an toàn hơn mà thôi.
“Cánh cửa này khác với những cánh cửa khác, khung cảnh phía sau cánh cửa được họa sĩ chia làm hai phần, một nửa là bình thường và nửa còn lại có màu đỏ như máu. Tôi tin rằng cậu cũng đã nhìn thấy, gần giống với cả hai khu dạy học phía Đông và phía Tây ở đây.”
“Khu dạy học phía Tây vận chuyển tất cả những cảm xúc tiêu cực và ký ức tuyệt vọng đến khu dạy học phía Đông, làm như vậy để giữ cho khu dạy học phía Tây được trong sạch. Sau đó, họa sĩ sẽ vận chuyển những cảm xúc tiêu cực tích tụ trong khu dạy học phía Đông đến nửa còn lại của cảnh tượng, thế giới đỏ như máu.”
“Phần bình thường đã được thanh tẩy ở phía sau cánh cửa đều do họa sĩ khống chế, ý chí trường học lẩn trốn trong thế giới đỏ như máu đó.”
“Giải thích rõ thì rất tốn sức, tốt hơn là cậu nên tự mình đi xem, nhưng tôi hy vọng cậu sẽ chuẩn bị tốt tâm lý, cánh cửa đẫm máu này kinh khủng hơn nhiều bất kỳ cánh cửa nào mà cậu từng thấy.”
Thường Cô suy nghĩ một lúc, sau khi chắc chắn rằng mình không quên giải thích bất cứ điều gì, anh ta bước sang một bên: “Chiếc gương cạnh giá sách chính là lối vào, tranh thủ thời gian nhận được sự tán thành đi, ngôi trường bỏ hoang này sẽ sớm hỗn loạn thôi.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất