Chương 832: Bước vào
Có tiếng bước chân ở hành lang bên ngoài phòng đọc, quản lý thư viện đang di chuyển đến đây, mặc dù trong lòng Trần Ca vẫn còn rất nhiều nghi vấn, nhưng anh không có thời gian để hỏi.
“Thường Cô, tôi hy vọng anh không lừa dối tôi, tôi có thể cố gắng hết sức để giúp em gái của anh, nhưng anh phải đảm bảo rằng tôi và bạn bè của tôi có thể rời khỏi ngôi trường này một cách an toàn.”
Trần Ca vẫn luôn đi cùng các thành viên khác trong câu lạc bộ, anh là người rất giữ chữ tín, anh đã nói sẽ đưa Trương Cự và những người khác đi thì chắc chắn sẽ nỗ lực để làm.
“Tôi có thể đảm bảo với cậu, nhưng vấn đề là sự cam đoan của tôi có ích gì không? Ở chỗ này, bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra, ngay cả họa sĩ cũng không thể đảm bảo 100% với cậu.” Đôi mắt đỏ như máu của Thường Cô chớp chớp, không ai biết lúc này anh ta đang suy nghĩ gì.
“Sau khi anh đi vào cửa đã thay đổi rất nhiều, xem ra tôi phải kiểm tra kỹ lại mối quan hệ của chúng ta rồi.” Vẻ mặt của Trần Ca rất bình tĩnh. Anh luôn có bộ dạng như này, khiến người khác đoán không ra, không biết là anh đang dùng kế sách vườn không nhà trống, hay là có con át chủ bài khác.
“Chúng ta là bạn bè, cũng đều là người ngoài cửa, tôi sẽ không hại cậu.” Thường Cô nâng ba lô trong tay: “Cậu xem, tôi còn cầm đồ đến giúp cậu.”
“Chúng ta quả thật là bạn bè, nhưng tôi cũng đã kết thêm được vài người bạn ở phía sau cửa. Mọi người đều là bạn bè của tôi, vì vậy tôi hy vọng mấy người sẽ đừng khiến tôi khó xử.” Trần Ca vẫn còn một việc không nói cho Thường Cô biết, khi anh đi đến nhà vệ sinh ở tầng cao nhất của tòa nhà dạy học đã đồng ý làm bạn của một người.
Khi đó, anh đã sử dụng điện thoại di động của Lâm Tư Tư và nhìn thấy cảnh Lâm Tư Tư bị bắt nạt trước đó, ở cuối video, anh nghe thấy một giọng nói bên tai mình, giọng nói đó hỏi anh có muốn làm bạn với người đó không.
Với ý tưởng có nhiều bạn sẽ có nhiều con đường khác nhau, Trần Ca đã trực tiếp đồng ý.
Bây giờ suy nghĩ kỹ một chút, chủ nhân của giọng nói đó rất có thể chính là họa sĩ.
Rất nhiều người có suy nghĩ muốn lợi dụng Trần Ca, nhưng nếu như bọn họ tìm hiểu sâu và kỹ con người của Trần Ca, có lẽ bọn họ sẽ vô cùng hối hận.
“Được rồi, cứ làm theo lời anh nói đi.” Trần Ca dẫn các thành viên khác của câu lạc bộ đến bên cạnh Thường Cô: “Bây giờ anh có thể đưa đồ của tôi cho tôi được không?”
“Không thành vấn đề, nhưng phải đợi đến khi cậu đi vào gương mới được mở ba lô.” Thường Cô cũng không đưa ba lô luôn cho Trần Ca mà đi theo anh đến dãy giá sách cuối cùng.
Mấy người hợp sức đẩy giá sách sang một bên, để lộ ra một tấm gương được phủ vải đen.
“Chiếc gương này không dùng được nhiều lần, tốt hơn hết là mấy người nên nhanh chóng nhận được sự đồng cảm của ý chí trường học trước khi họa sĩ phát hiện ra.” Thường Cô vén tấm vải đen, đưa ba lô cho Trần Ca: “Đứng trước gương, đưa tay đặt ở trên gương, dùng tim để nhìn, cậu sẽ nhìn thấy thế giới ở bên kia cái gương.”
Sau khi nhận được ba lô, Trần Ca không đưa tay đặt ở trên gương ngay mà anh lùi lại một bước.
“Cậu muốn làm gì?” Thường Cô cau mày.
“Đừng khẩn trương, đây là lần đầu tiên tôi bước vào nơi ma quái này, cũng không có kinh nghiệm nên muốn xem người khác làm như thế nào.” Trần Ca kiềm chế ý muốn mở ba lô ra, nhìn Trương Cự: “Những cảnh này có lẽ cũng xuất hiện trong trí nhớ của em đúng không?”
Trương Cự gật gật đầu, giao Chu Đồ cho Chu Long, đứng ở phía trước gương: “Thành thật mà nói, tôi cũng rất muốn sống trong mộng tưởng đẹp đẽ của họa sĩ, nhưng nếu như phải trả giá bằng sự tự do, vậy thì quên đi.”
Cánh tay đầy sẹo đặt ở trên gương, Trương Cự ngẩng đầu lên và nhìn mình trong gương.
Trần Ca đã phát hiện ra một điều từ rất lâu, ở thế giới sau cánh cửa, gương rất hiếm khi xuất hiện.
Dường như trong thế giới đỏ như máu này, những chiếc gương còn có những ý nghĩa đặc biệt khác.
Anh đứng ở cuối hàng, kiên nhẫn quan sát. Nếu không phải xung quanh có người, anh thậm chí còn muốn lấy giấy bút ra ghi lại toàn bộ quá trình.
Máu chảy dọc theo cánh tay đến tận trên gương, một tơ máu dài hẹp chảy trên mặt kính, không rõ là ở ngoài gương hay là từ thế giới trong gương.
Càng ngày càng có nhiều tơ máu, tại một khắc nào đó, trong nháy mắt, cảnh tượng trong gương đột nhiên thay đổi.
Cùng là thư viện, nhưng thư viện trong gương đã chuyển sang màu đỏ như máu, máu tươi giàn giụa, mọi cuốn sách dường như cũng được viết bằng máu.
“Không nghĩ tới có một ngày tôi trở lại nơi này, lần này, hy vọng tôi sẽ không đưa ra lựa chọn sai lầm nữa.”
Trương Cự ở ngoài gương tự lẩm bẩm một mình, nhưng cậu ta trong gương lại đứng im bất động, giống như một con rối không có linh hồn, đầu cúi thấp, nhắm mắt lại.
“Chú ý an toàn, sau khi vào thì đừng chạy lung tung, đứng im tại chỗ chờ, chúng ta cùng nhau hành động, nhiều người sức cũng lớn hơn.” Trần Ca còn muốn nói gì đó nhưng trạng thái của Trương Cự không ổn cho lắm, cậu ta hoàn toàn không nghe Trần Ca nói.
Cái đầu bị ngọn lửa làm biến dạng từ từ quay lại, con mắt phải còn sót lại của Trương Cự đỏ bừng như máu, nhìn chằm chằm Thường Cô, tất cả vết thương trên người đều nứt ra, vô số tơ máu trào ra trên người.
“Mắt trái của anh thật đẹp, tôi... rất muốn ăn nó.”
Trương Cự như đã bị kích thích, biểu cảm của cậu ta thật dữ tợn và méo mó, điều kỳ lạ hơn nữa là biểu cảm của cậu ta trong gương cũng dần dần thay đổi, từ từ trở nên giống với chính bản thân cậu ta.
Khi cả hai đồng bộ, bàn tay đang ấn trên gương bị ai đó kéo lấy, cả người chui vào trong gương.
“Cậu ta bị chính mình kéo vào trong gương?” Trần Ca còn chưa kịp phản ứng, trước gương chỉ còn lại một vũng máu, Trương Cự biến mất giống như chưa từng xuất hiện.
“Gương có thể phản chiếu vẻ ngoài của cậu, nhưng lại không thể phản chiếu linh hồn cậu, một phía của gương là thể xác của cậu, bên còn lại là dục vọng của cậu, khi soi gương cậu có thể nhìn thấy mặt xấu xa ác độc nhất của mình, cũng có thể nhìn thấy được mặt nguy hiểm nhất của mình.” Khi Trương Cự vừa đi, giọng nói của Thường Cô có vẻ thoải mái hơn rất nhiều: “Chiếc gương ở ngôi trường ma đằng sau cánh cửa này không giống trong thực tế, họa sĩ đã gửi tất cả những điều đẹp đẽ vào trong gương, còn tất cả những điều xấu xí, tuyệt vọng và đáng sợ đều để ở bên ngoài gương, vì vậy khi mỗi người trong số mấy người nhìn vào trong gương, mấy người sẽ thấy một phiên bản khác của bản thân.”
Khi Thường Cô còn đang nói chuyện, Chu Đồ đã đi qua gương, tốc độ của cậu ta rất nhanh, các thành viên trong câu lạc bộ ở xung quanh, bao gồm cả Trần Ca và Thường Cô đều không chú ý tới.
“Thầy Bạch, em biết thầy vẫn còn rất nhiều chuyện chưa nói cho em biết.” Chu Long như có điều muốn nói, nhưng có thể là do có sự xuất hiện của người ngoài, cuối cùng cậu ta cũng không nói ra những lời đó: “Em rất hiếm khi tin tưởng người khác, hy vọng thầy không làm em thất vọng.”
Chu Long đặt lòng bàn tay lên gương, nhìn bản thân trong gương. Thân hình cao lớn của cậu ta đã được chắp vá lại một lần nữa, hình ảnh phản chiếu trong gương hoàn toàn không thể được tính là một người, mà giống như một con búp bê rách rưới được một đứa trẻ xấu xa khâu lại.
Vết máu trước gương càng ngày càng nhiều, sau khi tất cả thành viên trong câu lạc bộ rời đi, Trần Ca xách ba lô đứng trước gương.