Hệ thống nhà ma

Chương 834: Thật ngại quá, tôi không cố ý

Chương 834: Thật ngại quá, tôi không cố ý

Trong thư viện yên tĩnh đột nhiên có tiếng bước chân, cánh cửa hỏng bị đẩy ra, một người đàn ông bước ra.
“Trong thư viện không có một ai, bọn nhỏ sau cửa không thích đọc sách sao?”
Trần Ca mang theo hai chiếc ba lô, đứng ở hành lang bên ngoài thư viện, cuộc gặp gỡ vô tình trong thư viện mà anh mong đợi đã không xuất hiện, không có ai ở đây, muốn nghe ngóng chút thông tin cũng không thể.
“Bọn họ đã trốn ở đâu rồi?”
Dọc theo hành lang, Trần Ca không mục đích đi về phía trước.
Trường học đỏ như máu phía sau cánh cửa như là một tòa nhà hoàn toàn khép kín, biệt lập với thế giới bên ngoài, tất cả các cửa sổ đều được bịt kín bằng ván gỗ, Trần Ca đã đi một quãng đường dài mà cũng không thể tìm thấy đường ra bên ngoài.
“Này! Em đến từ lớp nào?" Một giọng nói nghiêm khắc vang lên sau lưng Trần Ca, anh quay lại nhìn thì thấy một cánh cửa nào đó mình vừa đi qua đã bị ai đó mở ra, một người đàn ông trung niên mập mạp đứng ở cửa.
“Không phải là áo đỏ...” Trần Ca liếc nhìn cửa của căn phòng nơi người đàn ông đang đứng, trên đó có ba chữ phòng giáo vụ.
“Bây giờ đang là giờ học, đừng có đi lang thang trên hành lang.” Thấy Trần Ca không để mình vào mắt, người đàn ông mập mạp thấp lùn nghiêm mặt: “Em đến từ lớp nào? Cho tôi xem thẻ học sinh của em.”
“Thẻ học sinh?” Trần Ca thò tay vào túi, nhưng hai mắt anh cứ nhìn chằm chằm vào người đàn ông béo lùn trước mặt, trong mắt ẩn chứa vẻ nguy hiểm.
Khi vừa nhìn thấy người đàn ông béo lùn, Trần Ca đã dùng Âm Đồng của mình để quan sát đối phương, anh không biết thân phận của người đàn ông mập mạp, chỉ biết là đối phương không phải áo đỏ.
“Học sinh mới năm nhất sao?" Người đàn ông mập lùn cầm thẻ học sinh nhìn một hồi, giọng điệu càng trở nên nghiêm khắc: “Mới nhập học thôi mà đã bắt đầu trốn học rồi, đứa trẻ như em cần phải quản lý thật nghiêm khắc mới được!”
Ông ta bước ra khỏi văn phòng giáo vụ, vươn tay nắm lấy cánh tay của Trần Ca.
“Ông muốn làm gì?” Trần Ca tránh né theo bản năng, đây là thế giới phía sau cửa, anh sẽ không bao giờ cho phép người khác tiếp cận mình một cách tùy tiện.
“Đưa em về lớp, tiện thể cảnh cáo thầy cô giáo nào đã để em chạy lung tung trong giờ học như thế này!” Người đàn ông mập lùn hơi tức giận, trợn to hai mắt, xem ra nếu như Trần Ca không làm theo lời ông ta nói, đợi lát nữa sẽ có chuyện nghiêm trọng hơn xảy ra.
“Được rồi, tôi sẽ quay lại lớp với thầy.” Trần Ca vẫn nhớ nhiệm vụ mà Thường Cô giao cho mình, nhân cơ hội này để tìm những học sinh đó.
Anh nói xong thì dừng lại, như thể đang đợi ông thầy béo lùn dẫn đường.
Nhìn thấy thái độ qua loa lấy lệ của anh, người đàn ông mập lùn bực đến mức dựng đứng cả đống tóc vốn cũng không nhiều lên.
“Càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi.” Người đàn ông mập lùn nhét thẻ học sinh lại cho Trần Ca, rồi dẫn Trần Ca đi qua hành lang.
Ngôi trường này lớn hơn Trần Ca nghĩ rất nhiều, họ đi bộ một quãng đường dài, đi xuống một tầng, cuối cùng dừng lại cạnh một phòng học nào đó.
“Cộc cộc cộc!”
Người đàn ông mập mạp gõ cửa, một lúc sau mới có một người đàn ông cao gầy bước ra: “Chủ nhiệm Lôi? Thầy có chuyện gì sao?”
“Thầy không để ý rằng trong lớp của mình còn thiếu một học sinh sao?" Người đàn ông mập lùn nắm lấy cánh tay của Trần Ca: “Ở trong lớp thì hãy để ý cậu ta cho tôi! Nếu để tôi phát hiện cậu ta lại chạy lung tung trong giờ học thì thầy và cậu ta hãy chuẩn bị chịu phạt đi! Càng ngày càng kỳ cục...”
Người đàn ông mập lùn bỏ Trần Ca ở cửa lớp, hình như ông ta có chuyện khác phải làm, giận dữ bỏ đi.
“Chủ nhiệm Lôi?” Vẻ mặt của thầy giáo cao gầy hơi hơi mờ mịt, đẩy cặp kính gọng đen, nhìn lên nhìn xuống Trần Ca qua cặp kính dày: “Em là học sinh mới à?”
“Chủ nhiệm Lôi dẫn em đến đây, đây là thẻ học sinh của em.” Trần Ca chỉ vào người đàn ông thấp béo đang bước đi, vẻ mặt cùng với giọng nói của anh khiến mọi người có ảo giác như anh và chủ nhiệm Lôi quen biết nhau.
“Ồ, vào trước đi, đúng lúc lớp của thầy vẫn còn vài chỗ trống.” Thầy giáo cao gầy gật đầu, đang định đưa Trần Ca vào thì đột nhiên dừng lại: “Thầy không thích những đứa trẻ quá ồn ào, em hãy cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với mọi người và hòa nhập vào đại gia đình của chúng ta càng sớm càng tốt.”
“Vâng.”
“Còn một điều nữa, thầy họ Liễu, em có thể gọi thầy là thầy Liễu.”
Thầy Liễu đẩy cửa lớp ra, dẫn Trần Ca lên bục giảng.
Lớp học rất yên tĩnh và không khí học tập rất tốt, nhưng cũng không có nhiều người thực sự học.
Thấy có người đi vào, nhiều học sinh ngẩng đầu nhìn lên bục giảng.
“Xin mọi người vài phút đồng hồ, lớp chúng ta có một học sinh mới, bây giờ xin mời em tự giới thiệu một chút.” Thầy Liễu ra hiệu cho Trần Ca đi tới.
Trần Ca bước lên bục giảng, nhìn xuống học sinh trong lớp. Bề ngoài lớp học này thì có vẻ không có bất cứ vấn đề gì, nhưng trong lòng anh rất rõ ràng, sự đẹp đẽ duy nhất ở thế giới phía sau cửa đã bị họa sĩ trộm đi, lúc này trong thế giới đỏ như máu chỉ còn lại tâm trạng tiêu cực cùng đủ loại áp lực ở đáy lòng.
“Tên tôi là Trần Ca.”
Sau phần giới thiệu bản thân rất ngắn gọn và cá tính, Trần Ca xách chiếc ba lô lớn của mình và bước xuống bục giảng.
“Không nói thêm mấy câu nữa sao?” Thầy Liễu ho khan một tiếng: “Vị trí của em là ở hàng thứ ba tính từ dưới lên, vị trí trong lớp của chúng ta sắp xếp theo thành tích, sau kỳ thi giữa kỳ, nếu em làm bài tốt, thầy sẽ đổi vị trí cho em.”
Những lời của thầy Liễu như có ẩn ý khác, Trần Ca thực sự không nghĩ rằng ngồi ở phía sau lớp học thì có gì không tốt. Khi còn học đại học, anh vẫn luôn ngồi ở hàng cuối cùng của lớp học.
Trần Ca mang theo ba lô, đi về phía cuối lớp, học sinh hai bên đều nhìn anh.
Mấy đôi mắt đổ dồn vào người anh, một số hả hê, một số ác ý, còn có một số đã chết lặng từ lâu.
Trần Ca đi đến cuối lớp học, ngồi vào chỗ ngồi của mình.
Người bạn cùng lớp ngồi ở ghế sau nhấc đôi giày bẩn ở trên ghế lên, và khi người đó lắc người, chiếc ghế của cậu ta kêu cót két, giống như sắp gãy ra.
“Thật ngại quá, tôi không cố ý, tôi không ngờ lại có học sinh mới đến lớp của chúng ta.” Cậu bé ngồi ở ghế sau từ từ thu giày lại, trên ghế của Trần Ca có hai dấu giày màu đỏ thẫm.
“Được rồi, mọi người nhanh chóng ngồi xuống, chúng ta tiếp tục lên lớp.” Cặp kính dày cộp của thầy Liễu như che khuất tầm nhìn của anh ta, anh ta như không nhìn thấy những chuyện xảy ra ở phía cuối lớp: “Trần Ca, đừng đứng ở đó, ngồi vào chỗ của em đi.”
“Được.” Vẻ mặt của Trần Ca không dao động chút nào. Anh lấy một tờ giấy sạch từ trong ba lô của Lâm Tư Tư ra, đặt lên bàn. Ngay khi mọi người nghĩ rằng anh sẽ nhẫn nhịn mà lau dấu giày trên ghế đi thì anh dùng hai tay nắm lấy lưng ghế, nhấc ghế xoay người vung về phía cậu bé ở hàng ghế sau!
“Bùm!”
Lúc chiếc ghế cũ nát đập vào đầu cậu bé thì vỡ tan tành, cả lớp im lặng, đến cả thầy Liễu cũng bị sốc.
“Thật ngại quá, tôi cũng không cố ý.” Trần Ca nhặt tờ giấy trắng sạch trên bàn, lau vết máu trên tay, đặt cái ghế của cậu nhóc ngồi đằng sau vào chỗ ngồi của mình.
“Em, em, em đi ra cho thầy!” Thầy Liễu run rẩy, không biết là tức giận hay là sợ hãi.
“Được thôi.” Trần Ca nhấn công tắc của máy cát sét mini, đặt ba lô của Lâm Tư Tư lên bàn, và nhìn quanh lớp một lần nữa.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất